“Đúng vậy, theo lý mà nói thì Diệp Thanh Đình không thể làm như vậy!”
“Dùng cách gì mà có thể làm được như vậy chứ?”
“Lần này coi như Chu Du đã thua rồi..”
“Không thể tin được, Diệp Thanh Đình đã thắng cả hai ván…
“Cái quái gì thế?”
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, điều này cũng tuyên bố việc Chu Du đã bị đánh bại.
Trọng lượng của Chu Du thật sự là không nhẹ, vậy nên anh ta mới bị rơi xuống đất mạnh như thế. Ở chỗ Chu Du ngã xuống xuất hiện một vết lõm rất lớn, những mảnh bê tông bị nứt ra giống như mạng nhện, từ dưới người Chu Du lan rộng ra hai bên.
Chu Du nằm trên mặt đất, hai mắt mở to, giống như không thể tin được thất bại của mình.
Không, không thể.
Anh ta làm sao có thể thua một người phụ nữ được chú?
Cũng đều là tông sư như nhau, nhưng Diệp Thanh Đình lại có thể dễ dàng đánh bại anh ta.
Thậm chí sắc mặt cũng không có chút thay đổi nào! Chẳng lẽ từ đầu đến cuối anh ta không tạo ra được bất kỳ sự uy hiếp nào đối với Diệp Thanh Đình hay sao?
Chu Du không muốn nhìn thấy kết quả này, nhưng chuyện này thực sự đã xảy ra với anh ta!
Chu Du bị sốc, bởi vì thua Diệp Thanh Đình không chỉ nói lên rằng anh ta đã thua. Điều này chứng tỏ anh ta thua kém một người phụ nữ một điều mà anh ta luôn coi thường!
Chu Du không biết đã nói bao nhiêu lần, người nắm quyền ở Long Môn hiện tại là một người phụ nữ, sẽ không mất nhiều thời gian để đánh bại!
Dù gì thì đó cũng là một người phụ nữ. Cho dù là về thể lực hay kinh nghiệm chiến đấu, đều không thể hơn một người đàn ông!
Nhưng lúc này, Chu Du lại tự tát vào mặt mình! Trên thực tế, cho dù như thế nào, Diệp Thanh Đình vẫn mạnh hơn Chu Du!
Và một điều khác, cũng là điều quan trọng nhất…
Đó là thái độ của Triệu Hào.
Vừa rồi Định Kiệt lên võ đài nhưng bị thua.
Triệu Hào chỉ làm một việc.
Đó là giết Định Kiệt mà không một chút do dự.
Bởi vì Triệu Hào nói, Thiên Môn không có người vô dụng. dụng.
Những người không thể giành chiến thắng, đều là vô
Triệu Hào sẽ đối xử với anh ta như thế nào? Giống như Định Kiệt, liệu anh ta có bị giết ngay tại chỗ không?
Nghĩ đến đây, Chu Du càng thêm kinh hãi, tuy rằng không bị thương nặng, nhưng mặt không còn chút máu, toàn thân run lên.