Tần Vũ Phong rùng mình cực mạnh, giống như rơi xuống hầm bằng “Kiều Như, Kiều Như…
“Em ở đâu vậy, Kiều Như?”
“Kiều Như!” tổn.
Tần Vũ Phong tuyệt vọng kêu lên.
Nhưng đúng lúc ấy, ngọc thạch liều mình như dốc hết sức lực…
Lóe lên tia sáng mỏng manh.
Ánh mắt Tần Vũ Phong vui mừng khôn xiết
Lâm Kiều Như đã trả lời anh. ít nhất điều đó cũng cho thấy là linh hồn của Kiều Như không bị hồn bay phách lạc.
Tần Vũ Phong run rẩy, cầm viên ngọc thạch đưa lên sát môi mình,
Cứng đờ và lạnh như băng.
Nhưng ở trong lòng Tần Vũ Phong, thì đây đã là sự ấm áp dịu dàng nhất rồi.
Vẫn tốt, vẫn tốt…
Kiều Như ở đây thật là tốt…
Nhưng mà Tần Vũ Phong chợt nhíu lông mày lại.
Linh hồn của Lâm Kiều Như đã bị tổn thương, sợ rằng nhất định là sẽ có cái gì đó bị ảnh hưởng không hề nhỏ.
Như vậy thì trước tiên, anh nhất định phải tìm được tu bổ chỉ bảo có thể tu dưỡng được linh hồn!
Nhưng mà tâm trạng Tần Vũ Phong vừa mới ổn định lại thì đã có một giọng nói truyền tới.
“Đại nhân Tu La… Cơm tối đã chuẩn bị xong.
Người bước vào chính là Đường Sương, gương mặt vô cùng u ám.
Tần Vũ Phong biết rõ vì sao gương mặt đối phương lại tối tăm như vậy, nhưng có những câu mà đương nhiên Thần Vũ Phong sẽ không công khai mà nói ra.
Tần Vũ Phong mím môi lại, vừa định đồng ý thì đột nhiên lại nghĩ tới cái gì.
Đối phương là một gia tộc luyện thuốc.
Bàn về việc báu vật của trời đất có thể tu dưỡng linh hồn, nếu như Đường Sương mà không biết, thì có lẽ toàn bộ Ma Môn kia cũng sẽ chẳng có ai biết được
Tần Vũ Phong do dự một hồi rồi mới mở miệng hỏi: “Đường Sương, cô có biết ở trong Ma Môn có chỉ bảo gì đó tu dưỡng được linh hồn đã bị tổn hại hay không?”
“Tu dưỡng linh hồn bị tổn hại?” Đường Sương nghiêng đầu rồi cau mày suy nghĩ một hồi.
“Có thể tu dưỡng linh hồn bị tổn hại thì chắc chắn là chí bảo cao nhất, nhất định phải là chỉ bảo cao nhất, tôi nhớ ở trong một cuốn sách cổ do tổ tiên tôi truyền lại có ghi chép vài thứ, nhưng mà rất nhiều bảo vật của trời đất trong đó đến bây giờ đã không còn xuất hiện nữa.
“Nhưng mà…”
Đường Sương mím môi, giương mắt nhìn về phía Tần
Vũ Phong: “Đại nhân Tu La, anh cần nó sao?”
“Không phải.” Tần Vũ Phong quả quyết trả lời.
Lần này, anh phải che giấu mục đích của mình cho thật tốt, tuyệt đối không được để lộ ra một chút nào.
Bởi vì…
Đây là điểm yếu quan trọng nhất của anh
Đường Sương sợ hãi nhìn về phía Tần Vũ Phong: “Đúng là hiện nay ở trên đời có thể còn tồn tại thứ có hiệu quả rất lớn trong việc tu dưỡng linh hồn bị tổn hại..
“Chính là thứ đang ở trong tay tôi, là một trái tim sen máu ngàn năm.