Nhưng rất nhanh, Tần Vũ Phong đã áp chế được toàn bộ cường giả và đệ tử ngăn cản anh. Không ai có thể ngăn được anh.
Rất nhanh, Tần Vũ Phong đã đào xong phần mộ của Lâm Kiều Như. Ngay cả một chiếc quan tài hoàn hảo cũng không có, chỉ có một tấm màn cỏ bao quanh thi thể Lâm Kiều Như.
Hai tay Tần Vũ Phong run rẩy, xốc tấm màn lên. Trước đó Tần Vũ Phong còn tưởng rằng đám đệ tử ở La Phù Sơn lừa gạt mình.
Chẳng qua là tạo ra một ngôi mộ trống, trên thực tế Lâm Kiều Như không thực sự bỏ anh mà đi, chẳng qua chỉ là bị La Phù Sơn giấu đi thôi.
Nhưng bây giờ sự thực đã xảy ra ngay trước mắt của mình.
Vén tấm màn cỏ ra liền nhìn thấy Lâm Kiều Như đang nằm ở phía dưới.
Mắt nhắm chặt, không hề có sức sống. Sắc mặt tái nhợt, không có chút huyết sắc nào.
Tần Vũ Phong đứng tại chỗ giống như bị sét đánh. Dường như là một tượng đá, ngơ ngác nhìn Lâm Kiều Như đang nằm trong đất.
Tất cả mong muốn, tất cả suy đoán, tất cả chờ mong vào giờ khắc này tiêu tan thành mây khói.
Giờ khắc này, Tần Vũ Phong rốt cuộc cũng hiểu cái gì gọi là trời sập.
Lúc này, Lâm Kiều Như đang nằm trên đất vẫn còn dáng vẻ mà Tần Vũ Phong quen thuộc. Nhắm mắt lại giống như đang ngủ, vô cùng an tĩnh.
Thậm chí Tần Vũ Phong có một loại ảo giác, dường như một giây kế tiếp, cơ thể của Lâm Kiều Như sẽ vì hộ hấp mà nhẹ nhàng phập phồng.
Nhưng trên thực tế loại cảnh tượng này giống như sẽ không bao giờ xảy ra.
Hai tay Tần Vũ Phong run run, thăm dò hơi thở của
Lâm Kiều Như.
Không hề có sự sống.
Lâm Kiều Như cứ nằm như vậy, khuôn mặt bình thản, giống như đang ngủ say.
Ánh mắt của Tần Vũ Phong tiếp tục di chuyển xuống dưới, chỉ thấy vùng đan điền trên bụng cô ấy trống rỗng.
Một lỗ thủng to lớn bại lộ bên ngoài cơ thể.
Đây là nguyên nhân cái chết của Lâm Kiều Như, cũng vì Lâm Kiều Như chạy ra cản một kiếm cho Tần Vũ Phong.
Chính là vết thương do chưởng môn “Ma Kha Vô
Lượng Kiếm” gây ra. Giờ khắc này, Tần Vũ Phong tâm như tro tàn.
Trong đầu Tần Vũ Phong hiện lên hình ảnh chung sống với Lâm Kiều Như.
Từ lúc còn trẻ mới quen, cái bánh bao cứu mạng anh, đã dấy lên hy vọng của anh về cuộc sống này. Rồi đến sau này, anh đi tìm nhà họ Lâm, nhận lầm Lâm Yến Vân thành Lâm Kiều Như, nhẫn nhịn sự sỉ nhục của cha mẹ vợ.
Càng về sau, cuối cùng Tần Vũ Phong cũng gặp được Lâm Kiều Như, rốt cục cũng nhận ra Lâm Kiều Như.
Một khắc kia, anh đã nhận định Lâm Kiều Như chính là người phụ nữ của anh, anh cũng đã thề cả đời này sẽ không để Lâm Kiều Như bị bất kì tổn thương nào.
Thế nhưng anh thất hứa rồi. Lâm Kiều Như theo anh, chịu bao nhiêu đau khổ?
Đối mặt với bao nhiêu lần nguy hiểm?
Có bao nhiêu lần suýt mất mạng.
Nghĩ đến đây, Tần Vũ Phong ngược lại nghĩ, còn không bằng trước đây không biết Lâm Kiều Như.
Còn không bằng làm một người con rể nhỏ bé bị nhà họ Lâm xem thường.
Nói như vậy, Lâm Kiều Như cũng sẽ không như hôm nay, nằm ở chỗ này, không có chút sự sống.
Hồi tưởng lại từng chút kí ức về Lâm Kiều Như.
Những kí ức sinh động, hoạt bát như vậy, rõ ràng ở ngay trước mắt. Có những cái ôm thắm thiết, không muốn ly biệt, sự vui mừng sau khi gặp lại.
Toàn bộ những hình ảnh này lần lượt hiện lên trước mắt Tần Vũ Phong. Những hồi ức chân thực như vậy, Tần Vũ Phong cho là mình sắp chết rồi, bây giờ đang nhớ lại kí ức một đời.