Cùng lúc đó, trong lòng của chưởng môn, cũng không khỏi hiện lên vài phần bị thương. Thậm chí chưởng môn còn cảm thấy, nếu như bản thân không phải là chưởng môn, nhất định sẽ không chút do dự mà đứng cùng một chiến tuyến với lại Tần Vũ Phong. Dù sao cho dù nói thế nào, Tần Phong là bởi vì muốn cứu mẹ của mình ra.
Nói thật, thành lập cơ sở ở chỗ này, hết thảy những việc mà Tần Vũ Phong đến La Phù Sơn về sau này, đều không có quá đáng.
Chỉ là một mảnh tấm lòng sơn, tình mẹ con mà thôi. Mà đến cả chưởng môn cũng không khỏi có chút cảm khái.
Quan trọng nhất chính là, một tình mẹ con hết sức chân thành này, cho đến cối cùng, chính thức làm cho anh bị thương …
Lại còn là đại trận bảo vệ núi do chính mẹ đẻ của mình làm ….
Chưởng môn chỉ cần tưởng tượng một chút thôi, liền không khỏi sinh cảm giác bị thương rồi, nếu như trên lưng mình không phải là đeo trách nhiệm với toàn bộ La Phù Sơn, thì chưởng môn nghĩ, bản thân nhất định cũng sẽ đứng cùng một chiến tuyến với lại Tần Vũ Phong.
Nhưng mà, điều khiến cho chưởng môn kinh ngạc nhất, vẫn là Tần Vũ Phong của giờ phút này. Mặc dù phải đối mặt với lại uy áp của đại trận bảo vệ núi nặng như vậy, Tần Vũ Phong vẫn kiên trì, vẫn giãy dụa như cũ, muốn đứng dậy khỏi mặt đất.
Tay đứt ruột xót, nhưng mà mười ngón tay của anh, đã bị gãy máu tươi đầm đìa rồi, vô cùng thê thảm!
Từng đợt đau đớn của đầu ngón tay truyền đến trái, rồi lại tràn từ từ dần dần lên não.
Xương cốt chuẩn bị nứt vỡ ra, vô cùng thê thảm. Nhưng Tần Vũ Phong chả quan tâm chút nào cả.
Chỉ bởi vì …
Từ chỗ sâu nhất bên trong của La Phù Sơn, từ dưới lòng đất đó, Tần Vũ Phong cảm nhận được một loại khí tức vô cùng quen thuộc.
Là mỗi lần nửa đêm tỉnh giác, khí tức u lan vô cùng quen thuộc đó.
Những kí ức một đời trong khi vừa mới bắt đầu, vô cùng ôn nhu.
Nhưng mà con dao của sự ôn nhu sẽ cắt đứt tính mạng của con người.
Trước đây, Tần Vũ Phong cho dù là cái gì cũng không bao giờ ngờ đến, trên đường anh đi qua ngũ quan, trảm lực tướng, rút cốt tủy đổi tin tức, trải qua ngàn vận sự khó khăn tìm lại được đường sống trong chỗ chết.
Không dễ dàng gì mà mới đến được chỗ này, thật không dễ dàng gì mới có hy vọng cứu được Thượng Quan Uyển Nhi ra.
Kết quả là, cuối cùng ngăn trở anh, thậm chí còn muốn tính mạng của anh.
Vậy mà lại do Thượng Quan Uyển Nhi cấu thành Linh
Trận đại trận hộ pháp.
Nhưng, nếu như bởi vì chút ít đau thương này mà gục xuống, đây tuyệt đối không phải là tá phong của Tần Vũ Phong.
Anh ta đã đi được đến đây rồi.
Mặc dù đánh cược tính mạng, cũng tuyệt đối phải để cho mẹ của anh Thượng Quan Uyển Nhi thấy được ánh sáng mặt trời lần nữa! Giờ phút này trong lòng Tần Vũ Phong chỉ lại một ý nghĩ duy nhất.
Đó chính là do cho có làm thế nào thì cũng phải cứu được Thượng Quan Uyển Nhi ra ngoài. Tần Vũ Phong biết, đại trận bảo vệ núi bây giờ, có thêm sức mạnh của Thượng Quan Uyển Nhi nữa nên mới có thể cường đại được như thế.
Nhưng Tần Vũ Phong không tin, đây là việc mà Thượng Quan Uyển Nhi chủ động làm, không tin là Thượng Quan Uyển Nhi chủ động thi triển trận pháp, đè chết anh ở trong cái La Phù Sơn này.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Vũ Phong lại sinh ra một cảm giác bị thương.
Lẽ nào mẹ của mình, sau khi trở thành Linh Trận của đại trận bảo vệ núi ở La Phù Sơn, mà ngay cả ý thức tự chủ của mình cũng bị bác bỏ hay sao?
Mà giờ phút này, Thượng Quan Uyển Nhi ở dưới La Phù Sơn, cũng không phải là không xem xét tí nào với lại tình huống ở xung quanh.
Mặc dù Thượng Quan Uyển Nhi ý thức mơ hồ, nhưng mà mông mông lung lung vẫn có thể cảm nhận được hết thảy mọi thứ ở xung quanh.
Bà biết bản thân hợp với đất, cũng biết có lẽ nhiều năm về trước, có người cứu bản thân, cưỡng ép nghịch thiên cải mệnh, kéo mình từ chỗ chết quay trở lại.
Nhưng mà những chuyện khác, bởi vì ý thức của Thượng Quan Uyển Nhi quả thật vẫn còn quá mơ hồ, lại thường xuyên ở dưới chân núi không thấy ánh sáng mặt trời, thế nên nhiều chuyện cũng biết không nhiều.
Bà biết bản thân là Linh Trận của đại trận bảo vệ núi La Phù Sơn, chút điểm này, từ đầu khi bà được lão tổ của La Phù Sơn cứu về, thì đối phương cũng đã nói cho bà biết rồi.