Lộc Thu Nương đứng một mình giữa đóa hoa sen đỏ, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ quyết tâm, quyết tâm nhất định phải chiến thắng trận đấu này.
Tần Vũ Phong cũng như vậy, vẻ mặt kiên quyết.
Chỉ được thắng, không được thua.
Không phải bởi vì lòng hảo thắng của Tần Vũ Phong lớn bao nhiêu, mà là vì Tần Vũ Phong phải nhất định thắng, anh đang rất khẩn trương tìm tin tức của Thượng Quan Uyển Nhi.
Muốn biết mẹ ruột của mình rốt cuộc đang ở đâu.
Trước khi đạt được mục tiêu, Tần Vũ Phong sẽ san bằng tất cả những thứ cản đường anh phía trước.
Cho dù đối phương rốt cuộc là người nào.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Vũ Phong càng kiên định hơn, âm thanh cao vút của rồng ngâm vang lên dường như muốn làm đóa hoa sen đỏ dưới chân Lộc Thu Nương vỡ vụn.
Lộc Thu Nương nghiên rằng, trong lòng kinh sợ.
Phải biết rằng, tầng khí bảo vệ này của Tần Vũ Phong riêng khả năng phòng ngự đã đủ làm người khác kinh ngạc rồi, nhưng ai có thể biết ngoại trừ khả năng phòng ngự ra, tầng bảo vệ đó còn có thể tạo thành tổn thương nhất định?
Từ tầng bảo vệ thoát ra du long màu vàng bay lượn trên không trung, gầm lên từng đợt làm Lộc Thu Nương có chút hoa mắt chóng mặt.
Nhưng nhiều đây còn chưa kết thúc.
Kiểm trên thắt lưng của Tần Vũ Phong rút ra khỏi võ kiếm, mũi kiếm hướng lên trời, chỉ vào Lộc Thu Nương đang dừng trên không trung.
Lưỡi kiếm sắc bén, tỏa ra ánh sáng lạnh lùng.
Môi Tần Vũ Phong mím thành một đường thẳng, nhún chân một cái, trong chớp mắt liền tới cùng độ cao với Lộc Thu Nương.
Con ngươi Lộc Thu Nương co rút lại, anh hét lên: “Trang Chu Mộng Điệp!”
Trong chớp mắt, giọng nói Lộc Thu Nương vừa dứt, hàng ngàn con bướm bẩy khỏi hoa sen đỏ, đôi cánh đỏ của chúng rung lên, bất cứ thứ gì chạm phải bươm bướm đều sẽ thành một cũng máu.
Rầm một tiếng, cả người Tần Vũ Phong đều bị bao phủ bởi màn sương mù đỏ tươi do bướm nổ tung, còn có thể lờ mờ lộ ra ánh sáng vàng của Long Uy Thiên Cang.
“Trời ạ…
“Cả người Tần Vũ Phong bị bao phủ rồi, còn có đường sống sao?”
“Đây cũng quá đáng sợ rồi!”
“Công pháp tấn công của Lộc Thu Nương cũng quá đáng sợ!”
“Tầng bảo vệ của Tần Vũ Phong nói không chừng có thể chịu được.
“Đúng vậy, dù gì tầng bảo vệ của Tần Vũ Phong cũng không giống với người bình thường…
Mọi người xung quanh bàn tán xôn xao. Đều đang đoán Tần Vũ Phong rốt cuộc có thể chịu được đợt tấn công lần này của Lộc Thu Nương không.
Rất nhanh màn sương máu tan đi, hiện ra bóng dáng Tần Vũ Phong bị bao phủ trong màn sương máu. Tầng bảo vệ của Long Uy Thiên Cang vẫn sáng như mới, ánh vàng lấp lánh, căn bản không hề dính máu. Tần Vũ Phong tất nhiên cũng không bị thương gì.
Lộc Thu Nương nhìn thấy cảnh này không khỏi mở to hai mắt.
Phải biết rằng chiêu Trang Chu Mộng Điệp này chiêu thức tấn công trấn gia của Mộng Trạch Môn.
Biết bao nhiêu cao thủ đều bại bởi chiêu Trang Chu Mộng Điệp kín kẽ này.
Chỉ cần dính một con bướm bị phát nổ thì tất cả con còn lại sẽ lao vào ăn sạch máu thịt của đối thủ
Mặc dù Lộc Thu Nương không hề định giết Tần Vũ Phong trên võ đài nhưng kết quả Tần Vũ Phong bình an vô sự, nói đến cùng vẫn làm Lộc Thu Nương vẫn không thể nào chấp nhận được.
Trên người anh thậm chí rất sạch sẽ, đến tầng bảo vệ đều không dính chút máu.