“Anh có biết ở giới võ thuật này, anh có thể đánh không lại đối thủ nhưng tuyệt đối không thể không có dũng khí xuất chiến!”
“Dù cho anh có thất bại đi chăng nữa thì cũng không có người nào xem thường anh. Đó chính là cao thủ đứng thứ chín trên bảng Thiên Kiêu đấy!”
“Nhưng nếu ngay cả can đảm nghênh chiến mà anh cũng không có, anh xứng đáng bị mọi người chê cười!”
Cố Khánh càng nói thì càng kích động, đôi mắt nai to tròn không khỏi ửng đỏ.
Không một ai có thể không xúc động.
Chỉ đáng tiếc, giờ phút này người Cố Khánh khuyên bảo là Tân Vũ Phong.
Tính cách của Tân Vũ Phong kiên định không gì sánh được, một khi đã xác định thì sẽ không quay đầu.
Cũng không thể quay đầu!
Mục đích của Tân Vũ Phong về việc này vô cùng rõ ràng.
Đó chính là tìm ra tung tích của mẹ mình, Thượng Quan Uyển Nhi.
Còn về những chuyện khác thì đều không cần thiết!
Trừ khi là giống như lúc trước ở Đông Hoàng, trước lúc tổ chức đại hội giao lưu võ đạo, người Đại Hạ bị người Đông Hoàng ức hiếp, thậm chí là lúc nguy hiểm ở ngay trước mắt.
Nếu không thì Tân Vũ Phong sẽ không lo chuyện bao đồng gì hết.
Mà bây giờ, sự khiêu khích của Vạn Mạnh An trong mắt Tân Vũ Phong chẳng qua là một chuyện vớ vẩn mà thôi.
Bao gồm cả đám người chế giễu xung quanh vào giờ phút này…
Cũng không đủ để Tân Vũ Phong lo lắng.
Do đó, cuối cùng Tân Vũ Phong chỉ thản nhiên thở dài.
Nhóc con này, luôn khiến cho Tân Vũ Phong cảm thấy có chút tương tự với Nhạc Linh Linh.
Nể mặt Nhạc Linh Linh, cuối cùng Tân Vũ Phong vẫn trả lời lại một câu.
“Lần này tôi thật sự có chuyện quan trọng hơn, so với chuyện đó…những thứ này đều không đáng nhắc đến”