Đối với Tân Vũ Phong thì trận chiến này không hề có ý nghĩa.
Tuy Tân Vũ Phong vẫn còn khá trẻ nhưng thật ra suy nghĩ của Tân Vũ Phong đã qua khỏi độ tuổi hiếu chiến rồi.
Hơn nữa, lúc Tân Vũ Phong còn ở độ tuổi hiếu chiến thì toàn bộ thời gian của anh đều dùng đế chiến đấu ác liệt với đám giặc miền Bắc!
So với việc đối đầu với người Đại Hạ thì việc giải tỏa hết lửa giận của thời thiếu niếu bằng việc giết chết kẻ thù trên chiến trường khiến Tần Vũ Phong cảm thấy thật sự vui sướng!
Bây giờ đã qua độ tuổi đó nên Tân Vũ Phong cũng sẽ không vì những lời khiêu khích của người khác mà cảm thấy tức giận nữa.
Dù sao thì những lời khiêu khích đó hoàn toàn không ảnh hưởng đến Tần Vũ Phong.
Hơn nữa Tân Vũ Phong càng không cần dựa vào đại hội tỷ thí võ công trên La Phù Sơn để nổi danh, càng không cần phải chiến thắng người thứ chín trong bảng Thiên Kiêu để chứng tỏ bản thân.
Dù sao có thể sánh ngang với trình độ của mười người đứng đầu bảng Thiên Kiêu cũng không phải do Tân Vũ Phong khoe khoang.
Lúc còn trên chiến trường miền Bắc anh được mệnh danh là Chiến Thần càn quét tám phương, chấn động bốn bể, ổn định thế cục loạn lạc và giữ cho miền Bắc của Đại Hạ bình yên không cần lo lắng bất kỳ điều gì!
Chỉ cần có Chiến Thần bên cạnh thì kẻ xấu sẽ không dám xâm phạm!
Trong giới võ lâm Tân Vũ Phong dãn đầu một phái đoàn võ thuật của Đại Hạ giành chiến thẳng, một mình đánh bại đệ nhất cao thủ võ thuật Kitano Takeshi của Đông Hoàng…
Xếp hạng của anh thậm chí còn cao hơn những anh hùng trên Long Bảng, là người duy nhất có tên trên Thần Bảng!
Tân Vũ Phong cần gì phải chứng tỏ bản thân nữa?
Một thiếu niên tràn đầy chí khí, một thiếu niên tranh danh đoạt lợi…
Tân Vũ Phong đều không quan tâm!
Nói thẳng ra cho dù là Ẩn Môn Môn Phái đứng thứ chín trong bảng Thiên Kiêu…
Cũng không có tư cách so tài với Tân Vũ Phong!
Nhưng mọi người đang có mặt ở đây cũng không phải con giun trong bụng Tân Vũ Phong.
Hơn nữa, những người trong Ẩn Môn làm sao biết gần đây người dân ở Đại Hạ đang gặp phải chuyện gì.
Thậm chí cũng không biết Chiến Thần từng đối đầu với đệ nhất cao thủ võ thuật Kitano Takeshi của Đông Hoàng.
Vậy nên hoàn toàn không có ai biết cụ thể về chuyện của Tân Vũ Phong.
Nên đương nhiên họ cũng cho rằng…
Tân Vũ Phong từ chối yêu cầu là do sợ hãi!
Sau khi nghe Tân Vũ Phong từ chối chiến đấu trong lòng mọi người đều có chung một suy nghĩ.
Tên Tân Vũ Phong này… sợ rồi phải không?
Anh không dám nghênh chiến!
Mặc dù hai ngày qua mọi người đã thấy rõ thực lực của vị cao thủ thần bí này, thậm chí có thể so sánh với mười người đứng đầu bảng Thiên Kiêu.
Nhưng khi đối mặt với mười người đứng đầu bảng Thiên Kiêu, rốt cuộc Tân Vũ Phong vẫn sợ hãi, thậm chí không dám nghênh chiến!
Nghĩ đến đây, mọi người ầm ï cười nhạo Tân Vũ Phong.
“Rốt cuộc là vẫn sợ”
“Đúng vậy, nói cái gì mà quang minh chính đại, nếu thật sự không nghĩ đến tranh danh đoạt lợi thì không cần tham chiến đấu!”
“Đúng đó! Nếu không muốn tranh danh đoạt lợi thì tham gia đại tỷ thí võ công làm gì? “
“Quả là buồn cười!”
“Chẳng phải không sợ mười người đứng đầu bảng Thiên Kiêu sao?
Sợ thì cứ nói thẳng ra! Còn lảm nhảm cái gì mà không muốn tranh danh đoạt lợi?”
“Chẳng lẽ mấy người chúng ta đến đây là để tranh giành danh lợi?