Đứa nhỏ Cố Khánh này nói chung đã bị ông ta làm hư.
Thịnh Viên quay đầu lại mảng Cố Khánh lần nữa, nhưng giọng nói của ông ta không khỏi nhẹ nhàng hơn.
“Cố Khánh! Chẳng lẽ không thể nói lời cảm ơn với hai vị ân nhân sao?”
Yêu cầu như vậy, dù sao Cố Khánh cũng sẽ không tiếp tục từ chối Dù có tùy hứng thế nào đi nữa thì chuyện kẻ đáng ghét và bạn của kẻ đáng ghét đang đứng trước mặt đã cứu cô ta và sư phụ là sự thật.
Cố Khánh dụi dụi khóe mắt.
“Con… con…”
“Cảm ơn hai người đã cứu tôi và sư phụ.” Giọng của Cố Khánh nhỏ như muỗi kêu. Tân Vũ Phong nhẹ gật đầu, tỏ ý anh đã nghe thấy.
Quách Thành không biết mình nên đồng ý hay không.
Quách Thành cứu hai người là xuất phát từ trách nhiệm của những người lính phương bắc với người dân Đại Hạ.
Thế nhưng Cố Khánh lại năm lần bảy lượt nhắm vào đại nhân Thiên Vũ…
Quách Thành suy nghĩ một lúc, hắng giọng nói: “Không có gì, dù sao cô cũng đừng chĩa mũi nhọn vào đại nhân chúng tôi nữa!”
Cố Khánh bĩu môi, nhỏ giọng thì thào nói: “Rõ ràng là anh ta sỉ nhục trước…”
Thịnh Viên nhéo cánh tay của Cố Khánh một cái. Cố Khánh lập tức ngậm miệng, không nói gì nữa.
Bốn người tiếp tục lên núi.
Thái độ của Cố Khánh trên đường đi không thoải mái lắm.
Đương nhiên là loại khó chịu này không phải hướng về Tân Vũ Phong mà là bất mãn chính bản thân.
Rõ ràng là ghét bỏ đối phương như vậy.
Thế nhưng lại được đối phương cứu giúp, nhờ vào đối phương ra tay mới có thể sống sót!
Thật sự là bản thân không muốn chịu thua kém!
Còn Thịnh Viên ở bên cạnh vô cùng trầm tư.
Bởi vì trình độ mà khi nãy Tân Vũ Phong biểu hiện ra thực sự rất kinh ngạc.
Hơn nữa thiếu niên bên cạnh luôn miệng gọi đại nhân nhưng trình độ của bản thân cũng đã đạt tới cảnh giới Tông Sư.