Tân Vũ Phong nghe câu nói này của Dung Chiêu, chỉ cười khẩy nói: “Cho dù là xem chủ thì e rằng chủ cũng phải có được tư cách để tôi nhìn tới.”
Sắc mặt của Dung Chiêu lập tức thay đổi, thái độ của Tân Vũ Phong thật sự quá kiêu ngạo, quá kiêu ngạo rồi!
Đã biết anh ta là Dung Chiêu, thiếu chủ của Thiên Quyền Tông mà vẫn bày ra thái độ sống chết không đổi này. Rõ ràng là không đặt Thiên Quyền Tông vào trong mắt mà.
Nếu đã như vậy thì anh ta phải cho tên nhóc vô cùng ngông cuồng này nếm thử cái gọi là bài học thật sự.
Từ chiêu thức mà vừa nãy tên nhóc này đối phó với Lý Tứ thì không khó để nhận ra thực lực của tên nhóc này không hề yếu.
E là vì điều này nên mới dám kiêu ngạo như vậy, đúng không?
Tuy nhiên, nếu đã như vậy thì Dung Chiêu sẽ cho tên nhóc này nếm trải cái gì gọi là bài học thật sự, cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn, cái gì gọi là người giỏi còn có người giỏi hơn.
Cái gọi là ngoài cao thủ ra còn có cao thủ thật sự.
Anh ta nhất định phải giết đi nhuệ khí của tên Tân Vũ Phong này.
Dung Chiêu nghĩ như vậy nhưng trên gương mặt vẫn cố gắng duy trì dáng vẻ dửng dưng của riêng mình.
Nhưng trên thực tế, cho dù Dung Chiêu nghiến chặt răng hay trán lộ ra gân xanh thì cũng đã bán đứng sự bất an của anh ta vào lúc này.
Dung Chiêu nghiến răng, nói với Tân Vũ Phong: “Mặc dù chúng tôi đều là võ giả đến tham gia đại hội tỷ thí võ công, vốn dĩ phải chung sống hòa thuận nhưng hôm nay anh lại xúc phạm người trong Thiên Quyền Tông của tôi như vậy. Với tư cách là thiếu chủ, tôi nhất định không thể để dễ dàng tha cho anh. Nếu không mặt mũi của Thiên Quyền Tông chúng tôi biết giấu vào đâu.”
Sắc mặt của Tân Vũ Phong vẫn không có bất kỳ sự thay đổi nào, dường như vẫn không để Dung Chiêu vào trong mắt.
“Vậy anh muốn thế nào?” Tân Vũ Phong lạnh lùng hỏi.
Dung Chiêu miễn cưỡng đè nén lửa giận trong lòng mình xuống, nói với Tân Vũ Phong: “Rất đơn giản, chúng ta so tài. Nếu anh thua thì anh phải dập đầu xin lỗi Thiên Quyền Tông của chúng tôi. Nếu anh thắng thì tôi không tính toán chuyện anh làm người của Thiên Quyền Tông bị thương nữa, anh thấy thế nào?”
Tân Vũ Phong cười khẩy, nói: “Tôi thua thì tôi dập đầu xin lỗi còn tôi thắng thì không cần tính toán? Trên đời làm gì có chuyện cá cược bất công như vậy?”
Dung Chiêu cảm thấy lửa giận trong lòng mình lại lân nữa dâng trào!
Nói thế nào thì vẫn còn có rất nhiều võ giả của môn phái khác đang xem. Dung Chiêu tuyệt đối không cho phép bản thân bị mất mặt.
Dung Chiêu lại nhẫn nhịn, hết lần này đến lần khác kìm chế lửa giận của mình, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Tân Vũ Phong và nói: “Vậy anh nói rốt cuộc phải làm sao đây?”
Tân Vũ Phong tặc lưỡi mấy cái, dường như trên mặt đang tỏ vẻ suy nghĩ.
Dung Chiêu đợi một lúc lâu không nghe thấy giọng nói của Tân Vũ Phong, lại không khỏi thấy mất kiên nhãn.
Dung Chiêu lên tiếng thúc giục. Không phải chứ, rốt cuộc anh nghĩ xong chưa vậy?
Tân Vũ Phong xoa tai, nói: “Thế này đi. Nếu anh thua tôi cũng không đòi anh ba nghìn tỷ gì đó. Tôi đoán rằng Thiên Quyền Tông gì đó của mấy người cũng không lấy được tiền ra. Không bằng thế này, tôi thua thì tôi dập đầu xin lỗi, còn anh thua thì quỳ xuống gọi tôi ba tiếng ông nội. Thấy thế nào?”
Sao anh dám!
Vẻ mặt của Dung Chiêu đã đỏ bừng vì tức giận.
Bây giờ Dung Chiêu hận không thể hất bay cả người Tân Vũ Phong bằng một cú đấm, sau đó đánh Tân Vũ Phong một trận ra trò.
Nhưng Dung Chiêu không thể. Anh ta là thiếu chủ của Thiên Quyền Tông, lần này ra ngoài cũng là đại diện cho bộ mặt của Thiên Quyền Tông.
Anh ta không thể làm bất cứ chuyện gì khiến Thiên Quyền Tông mất mặt.
Lần này lại đến Tân Vũ Phong mất kiên nhẫn.
Hơn nữa, vì bất kỳ lý do gì thì hôm nay giữa Dung Chiêu và Tân Vũ Phong không tránh khỏi phải đánh một trận.