“Trọng tài thấy vậy, tuy rằng không can tâm, nhưng ông ta cũng biết phần thẳng của trận giao lưu võ thuật này, Tân Vũ Phong là người chiến thẳng.
Dù gì, trong vòng trước của trận chiến, Đông Hoàng đã gửi tất cả các võ sĩ mạnh nhất của mình lên đấu trường.
Những người học võ bước lên đấu trường, tốt xấu đủ cả.
Vốn dĩ phía Đông Hoàng cho rằng nếu Tân Vũ Phong bị đánh bại thì mọi chuyện khác sẽ không còn là vấn đề nữa.
Nhưng ai có thể ngờ rằng Tân Vũ Phong lần lượt giành được hai thẳng lợi với thực lực mạnh mế như vậy, thế trận gần như nát bét!
Trọng tài lúng túng, nhưng phải tuyên bố bắt đầu trận đấu tiếp theo.
Cùng với lời nói của trọng tài vừa phát ra.
‘Vốn dĩ sĩ khí bên Đông Hoàng đang rất rệu rã, lúc này chỉ có mấy võ sĩ không hề tình nguyện bước lên đấu trường.
Bọn họ biết dù bất đắc dĩ thế nào cũng phải lên đấu trường khiêu chiến với Tân Vũ Phong.
Nhưng kết quả, chắc chản là thất bại!
Rất nhiều kẻ mạnh cũng không đánh bại được Tân Vũ Phong.
Trong số đó, vẫn có những võ sĩ ám đình kinh.
Cho dù Tân Vũ Phong ra tay, bọn họ cũng có thể không phải là đối thủ của Tân Vũ Phong!
Và ván đấu cuối cùng thất bại thì cũng tương đương với việc những võ sĩ trên đấu trường này sẽ rất mất mặt trong đại hội giao lưu võ thuật.
Tại thời điểm này, trái tim của họ thậm chí đã bắt đầu ghen tị với những võ sĩ đã bị loại ngay từ vòng đầu tiên.
Ít nhất hiện tại cũng không cần đối mặt với ác thần Tân Vũ Phong!
Những võ sĩ hít một hơi và bước lên đấu trường một cách miễn cưỡng.
Từng người một, đầu cúi gãm, và khuôn mặt đầy thất vọng.
Tân Vũ Phong lúc này đã không còn kiên nhẫn được nữa.
Không nói lời nào, Tân Vũ Phong trực tiếp phát ra nội lực.
“Quỳ xuống!”
‘Vài âm thanh của cơ thể và chạm vào nhau.
Một vài võ sĩ với sức mạnh khác nhau thậm chí còn không chống lại được.
Bị nội lực của Tân Vũ Phong đàn áp, đành khuyu xuống, rồi quỳ xuống đất!
Mà Tân Vũ Phong lúc này nhẹ tựa mây bay, giống như mấy người trước mặt đang tôn kính quỳ lạy trước anh, thì chính là chuyện đương nhiên!
Anh trời sinh nên làm vua của võ học!
Một vài người đã đầu hàng.
Cho dù vạn người đầu hàng, thì cũng không lạ!
Phái đoàn Đại Hạ bàn tán xôn xao.
“Đàn anh Tân Vũ Phong ra tay thật ngầu quá đi!”
“Đúng! Khí lực trên người Tân Vũ Phong quá mạnh mẽ!”
“Tôi hiện tại còn không dám nhìn anh ga…”
“Đàn anh Tần Vũ Phong là ai? Tại sao lại có uy lực như vậy?”
“Đúng vậy, lai lịch của Tân Vũ Phong thật sự rất bí ẩn…”
Lúc này, Hán Đại nghe thấy tiếng bàn tán của mọi người xung quanh, khóe miệng lộ ra ý cười.
Cảm giác cả thế giới không biết mỗi mình bản thân biết, đối với riêng anh ta mà nói thật sự rất tuyệt.
Hiện tại có nhiều người như vậy, nhưng anh ta là người duy nhất biết thân phận thật sự của Tân Vũ Phong!
Chiến thần Thiên Vũ!
Được chỉ huy bởi quân đội, người đầu tiên dẫn dắt một trăm tướng lĩnh!
Nếu không phải là chiến thần, thân phận và tung tích của anh ta vô cùng bí ẩn, e rắng toàn bộ võ sĩ Đại Hạ này đều phải bái phục người này!
Hiện tại Hán Đại thậm chí còn cảm thấy tự hào!
Rồi tại thời điểm này, có một nhóm thanh niên bất ngờ xông vào.
Những người trẻ tuối này mặc trang phục võ sĩ truyền thống của Đông Hoàng.
Dáng vẻ nghiêm túc, từng tư thế anh hùng, dũng mãnh, thượng võ không như người Đông Hoàng thông thường, thậm chí còn có khí thế võ sĩ Đông Hoàng được toả ra từ người bọn họ.