Những cuộc thảo luận về Tân Vũ Phong được tiến hành tại các bộ phận khác nhau của cung Đông Hoàng, thậm chí các gia tộc võ đạo cũng bắt đầu nổ ra cuộc thảo luận.
Họ bắt đầu từ lúc mặt trời lặn cho đến khi màn đêm dần dần buông xuống, thế nhưng cuối cùng vẫn chưa đưa ra được một kết quả nào.
Thả Tân Vũ Phong?
Không có bất kỳ lí do gì cả!
Đầu Saemon là người đã khiêu khích trước. Thêm vào đó cuộc chiến giữa hai người cũng được phát động trong phạm vi khách sạn.
Hơn nữa, chuyện của Võ quán Tanaka cũng tuyệt đối không được phơi bày ra.
Ngoài ra, khi Tân Vũ Phong chấu đấu trên võ đài, trái tim của Hirano đã vỡ nát…
Mặc dù Đông Hoàng một mặt cảm thấy đáng tiếc cho Hirano, càng thêm căm hận Tân Vũ Phong, thế nhưng vẫn không có cách nào có thể trừng phạt Tân Vũ Phong.
Bất kể là tử vong hay bị thương, đây là quy tắc do hội giao lưu võ đạo đề ra.
Vì vậy, bất kỳ thủ đoạn công khai, quang minh chính đại nào cũng không thể sử dụng với Tân Vũ Phong.
Thế nhưng có một vài thủ đoạn cá nhân.
Không chỉ các quan chức Đại Hạ, thậm chí là ngay cả toàn bộ giới võ đạo Đông Hoàng đều coi Tân Vũ Phong như cái gai trong mắt, cái gai đâm vào da vào thịt đây đau đớn.
Dù sao thì Tân Vũ Phong cũng đã ở trên võ đài, người anh đánh không ai khác mà chính là Hirano, học trò của Kitano Takeshi.
Kitano Takeshi là ai cơ chứ?
Ông ta là đỉnh cao của võ thuật Đông Hoàng!
Tất cả các võ sĩ Đông Hoàng đều không thể theo kịp ông ta, thậm chí họ còn muốn quỳ xuống dưới chân Kitano Takeshi, cầu xin Kitano.
Takeshi chỉ dạy hoặc là để giao lưu lấy mối quan hệ.
Bây giờ, học trò của Kitano Takeshi lại bị người khác đánh ra nông nỗi này.
Chắc khác gì tặng cho Kitano Takeshi một cành ô liu (tượng trưng cho hoà bình).
Đêm hôm đó, nhiều gia tộc võ thuật đã đưa ra quyết định sẽ trả thù Tân Vũ Phong để lấy lòng Kitano Takeshi Tại gia tộc An Mai.
“Thưa bố!”
An Mai Anh quỳ xuống trước mặt An Mai Hữu Minh: “Thưa bố, là sư huynh của con…Không, tên tiểu nhân Hoàng Nguyên Sinh Thời đó đã triển khai cấm thuật trước, vì thế, cho dù bất luận Hoàng Nguyên Sinh Thời gặt hái được gì cũng đều là điều đáng khinh!”
“Lẽ nào bố định vì những thiếu sót đó đi bảo vệ Hoàng Nguyên Sinh Thời và nhắm vào Tân Vũ Phong một cách bừa bãi?”
An Mai Hữu Minh nhíu mày, lạnh lùng nói: “Con thì biết cái gì?”
“Hoàng Nguyên Sinh Thời phải bị đuổi ra khỏi nhà, và ngọn cờ tuyển mộ tinh thần phải được chế ngự. Thế nhưng cái người Tân Vũ Phong kia, gia tộc An Mai của chúng ta cũng nhất định phải ra tay!”
“Bây giờ cả giới võ đạo Đông Hoàng đều coi Tân Vũ Phong như cái gai trong mắt. Bất luận nói thế nào, khi Hoàng Nguyên Sinh Thời lên võ đài, vẫn là học trò của An Mai Hữu Minh bố đây!”
“Con cũng là người của gia tộc An Mai, bị Tân Vũ Phong đánh bại, làm sao bố có thể thờ ơ được chứ?”
“Nếu gia tộc An Mai của chúng ta không làm gì, thì con muốn cả gia tộc An Mai này phải cư xử thế nào với toàn bộ giới võ đạo Đông Hoàng đây?”
An Mai Anh cắn môi muốn nói gì đó.
“Thế nhưng là do Hirano quá đáng, Tân Vũ Phong đánh anh ta như thế hoàn toàn là do Hirano tự làm tự chịu!”
“Không cần phải nói thêm gì nữa!”
An Mai Hữu Minh phất tay áo: “Người đâu!”
An Mai Hữu Minh nói vài câu, mấy người hầu kẻ hạ của gia tộc An Mai lập tức tiến lên.
Sắc mặt An Mai Hữu Minh thờ ơ, lạnh lùng: “Hôm nay An Mai Anh bị thương nặng khi thi đấu trên võ đài, đưa nó trở về nghỉ ngơi sớm đi!”
“Vâng thưa ngài Hữu Minh!”
Theo lệnh của An Mai Hữu Minh, thuộc hạ ngay lập tức đưa An Mai Anh đi, bất chấp mong muốn của cô ta.
Sau khi An Mai Anh rời đi, An Mai Hữu Minh ngồi trên ghế thở dài thườn thượt.
Tưởng rằng con gái thì sẽ bớt phải lo nghĩ, cớ sao mà hôm nay lại không hiểu chuyện thế này chứ?
Cái tên Tân Vũ Phong đó, có gì xứng đáng để cô ta bảo vệ?
An Mai Hữu Minh xoa xoa hai bên thái dương.
Bây giờ Tân Vũ Phong đắc tội với dư luận, toàn bộ giới võ đạo.
Đông Hoàng đều hận không thể đuổi Tân Vũ Phong càng nhanh càng tốt. Bọn họ đồng loạt ra tay, nếu lúc này gia tộc An Mai không tham gia, vậy thì…