“Đúng vậy, vừa nãy Thiền sư tỷ ra thực sự quá đẹp, gần như đã đánh bại tên võ giả Đông Hoàng mà không tốn sức!”
“Coi như Thiền sư tỷ đã trút giận cho đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ chúng ta rồi! Vừa rồi còn làm cho Lăng Khiếu Thịnh mất hết cả mặt, vì có sư tỷ cũng xem như giành lại ít nhiều rồi!”
Nghe được tất cả những lời chúc mừng nịnh hót, khóe miệng Thiền Nguyên Dung nở một nụ cười lễ phép.
“Ăn may, ăn may thôi”
“Vừa hay võ công của phái Nga Mi chúng ta đã khống chế được quyền thuật Muay Thái của Nhị Gia Khang, nếu không thì thực sự tôi vẫn không nắm chắc phần thắng được.”
Thiền Nguyên Dung nói một cách khiêm nhường.
Đương nhiên, cũng không thể hoàn toàn được coi là khiêm nhường.
Trong lời nói của Thiền Nguyên Dung, vẫn có mấy phần chân thật.
Nếu không phải sở trường của phái phái Nga Mi là lấy nhu thẳng cương, nếu không phải Nhị Gia Khang là một con người lỗ mãng chỉ biết dùng thể thuật tấn công thì Thiền Nguyên Dung vẫn thật sữ không thể thắng Nhị Gia Khang .
Hơn nữa, lúc Thiền Nguyên Dung ở trong trận chiến vừa rồi cũng đã kiệt sức rồi Thiên Nguyên Dung cũng không dám tưởng tượng răng nếu Nhị Gia Khang của đối thủ gắng gượng nửa phút nữa thì liệu kết quả chiến thắng trong trận chiến này cuối cùng sẽ thuộc về ai.
Trận đấu vẫn đang tiếp tục diễn ra.
Được khích lệ bởi chiến thắng của Thiền Nguyên Dung, tinh thần chiến đấu của các chiến binh võ giả Đại Hạ chuẩn bị lên võ đài đều đã được thúc đẩy mạnh mẽ.
Đáng tiếc là, tinh thần chiến đấu được dâng cao thì dâng cao, nhưng thực lực không tốt thì vẫn là không tốt.
Sau chiến thắng của Thiền Nguyên Dung trên đấu trường thì bên phía đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ lại không còn chiến thẳng nào nữa.
Bên phía Đông Hoàng đương nhiên sẽ vì thế mà đắc ý, thậm chí còn bắt đầu rêu rao lại.
Bên phía đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ tự biết phe mình không ngang sức, nhất thời cũng chả mất mặt mũi gì, bị người của Đoàn đại biểu võ thuật Đông Hoàngnói móc, ai nấy đều thu mình khép nép, trông vô cùng khó xử, lúng túng.
Tuy nhiên, bầu không khí chán nản, sa sút tinh thần như vậy nhanh chóng xoay chuyển…
Người chủ trì trên võ đài tuyên bố, số bảy chín Tần Vũ Phong lên sân!
Phía đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ đã lập tức hò reo!
“Tần Vũ Phong!”
“Tần Vũ Phong, đến anh rồi!”
“Cuối cùng cũng đến lượt Tần sư huynh rồi!”
“Tần sư huynh, cố lên!”
Nhạc Linh Linh đứng một bên không khỏi kích động đứng lên: “Trời ạ, cố lên Tần Vũ Phong, cố lên Tần Vũ Phong! Tần Vũ Phong, chiến nào!”
Tần Vũ Phong phì cười, xoa đầu của Nhạc Linh Linh: “Chiến nào gì chứ? Được rồi, tôi đi đây”
Hai mắt Nhạc Linh Linh sáng ngời, gật đầu với Tần Vũ Phong: “Tần Vũ Phong cố lên, đi đi!”
Tần Vũ Phong đứng dậy, bước tới vị trí trung tâm võ đài.
Và tất cả mọi người của đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ đăng sau anh, từng người từng người một, không thể giấu được sự phấn khích của họ.
“Trời ạ, cuối cùng Tần Vũ Phong cũng lên sân rồi!”
“Đúng vậy, Tần Vũ Phong mà lên sân thì đối thủ tuyệt đối không thể là đối thủ của Tần Vũ Phong!”
“Dẫu gì đến Saemon mà Tần Vũ Phong còn có thể treo lên đánh được mài! Haha haha! Nói không chừng lần này Tần Vũ Phong có thể đánh bại chiến binh phía đối phương chỉ bằng một chiêu cũng nên!”
Người này vừa nói vừa liếc nhìn Lăng Khiếu Thịnh.
Trong lời nói đó, ý chế giễu Lăng Khiếu Thịnh là rất rõ ràng.