Đồng tử của tên đệ tử kia đột nhiên hơi co rụt lại, anh ta nói: “Không thể nào, làm sao Saemon có thể nói cho mày biết chuyện về Sơn Hà Quyền chứ?”
Tân Vũ Phong ‘à’ một tiếng, đáp: “Đánh đến khi ông ta khuất phục thì tự nhiên là ông ta sẽ nói ra thôi!”
Anh vừa mới nói xong thì mấy tên đệ tử ở lại luyện công muộn của võ quán Tanaka đã ồn ào cười khẩy lên.
“Này, đừng có mà khoác lác nữa, làm sao mày có thể chiến thẳng đại sư Saemon được chứ? Dám sỉ nhục đại sư Saemon như vậy, mày muốn chết đúng không?”
Tân Vũ Phong nhếch miệng, chỉ vào tên đệ tử của Saemon đang đứng bên cạnh mình, nói: “Người này chính là đệ tử của Saemon, không tin thì mấy người có thể hỏi anh ta nha”
Đệ tử của Saemon nở một nụ cười khổ, nói: “Không sai, đúng thật là người này đã đánh sư phụ Saemon của tôi đến nỗi… gân cốt đứt từng đoạn!”
Tên đệ tử dẫn đầu của võ quán Tanaka lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng ngay sau đó, vẻ kinh ngạc trên mặt anh ta đã biến thành sự khinh bỉ, anh ta nói: “Hừ, mày là cái quái gì mà cũng dám giả mạo thành đệ tử của đại sư Saemon chứ? Lại còn dám tung ra loại tin đồn nhảm nhí như thế này, mày muốn tìm chết chứ gì?”
Trên mặt tên đệ tử của Seamon lộ ra vẻ bối rối, vô thức trốn ra sau lưng đám người Đại Hạ. Sau đó, tuy những lời anh ta nói ra là ương bướng mạnh miệng, nhưng cũng đều là sự thật: “Tôi không có lừa mấy người! Đám người này chính là đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ đó! Bọn tôi và đại sư Saemon đã nảy sinh xung đột với bọn họ ở đại sảnh khách sạn. Thầy của tôi xảy ra mâu thuẫn với tên người Đại Hạ này, có rất nhiều thành viên của các đoàn đại biểu võ thuật đến từ các quốc gia khác đều nhìn thấy bọn họ thi đấu ở đại sảnh.
Nếu các người không tin, ngày mai có tin tức thì mấy người sẽ biết thôi!”
Đệ tử của võ quán Tanaka hừ lạnh một tiếng, nói: “Đợi đến ngày mai á? Bọn tao chẳng có nhiều kiên nhẫn như thế đâu! Kêu thằng nhãi này đấu với bọn tao, để bọn tao kiểm tra trình độ của nó xem thế nào! Nếu mà nó không thẳng được bọn tao thì đương nhiên nó cũng chẳng phải là đối thủ của Seamonl”
Đám người của đoàn đại biểu võ thuật Đại Hạ thật sự hết biết nói gì luôn.
Lúc trước, rõ ràng là bọn họ cảm thấy Tân Vũ Phong quá tùy tiện, không thèm coi ai ra gì, ngay cả đệ tử của Saemon mà cũng dám đắc tội. Nhưng bây giờ, bọn họ chỉ cảm thấy đám người của võ quán Tanaka này thật sự là có mắt không thấy núi Thái Sơn! Vậy mà lại dám khiêu khích Tân Vũ Phong cơ!
Quả nhiên, Tân Vũ Phong lộ ra vẻ thiếu kiên nhãn, nói: “Ồn ào quá nha! Trong võ quá Tanaka có mười tám đoàn đại diện của Thủ đô Đông Hoàng ở lại, nếu mỗi đoàn đều dây dưa phiền nhiễu như thế này thì đánh đến khi nào mới xong chớ.
Vừa nói, hai ngón tay của Tân Vũ Phong hợp lại giống như một thanh kiếm nhỏ, một đạo kiếm khí xuất hiện trên đầu ngón tay của anh, kiếm khí phóng vụt chém đứt bả vai của tên đệ tử dẫn đầu võ quán Tanaka kia như bẻ gãy một cành cây khô vậy.
“Bây giờ mấy người đã tin chưa?”
Chỉ trong nháy mắt, máu tươi đã bắn tung tóe cả ral Vẻ mặt của tên đệ tử của võ quán Tanaka kia hiện lên vẻ không thể tin được, anh ta cúi đầu nhìn cánh tay rơi trên mặt đất của mình.
Sau đó, anh ta gào lên một tiếng thê thảm không giống nhân loại: “A a a… Tay của tôi! Tay của tôi!”
“Đại sư huynh!”
Đám đệ tử của võ quán Tanaka đứng bên cạnh anh ta cũng không thể tin được nhìn về phía đại sư huynh đã bị cụt tay của mình, sau đó lại căm giận trừng mắt nhìn Tân Vũ Phong.
“Thằng khốn, mày dám làm đại sư huynh của võ quán Tanaka bọn tao bị thương à? Bọn tao nhất định sẽ không tha cho mày đâu!”
“Tên người Đại Hạ bẩn thỉu kia, đi chết đi!”
Tân Vũ Phong bật cười một tiếng, sau đó bắt chước ngữ khí của đối phương, nói: “Bọn khốn, lại còn dám ăn trộm công pháp của Đại Hạ bọn tao à? Tao nhất định sẽ không tha cho chúng mày đâu! Bọn trộm Đông Hoàng kia, đi chết đi!”
Vừa nói, Tân Vũ Phong vừa rút thanh đao Bắc Thần bên hông ra, trực tiếp đón đỡ hơn mười thanh kiếm katana của Đông Hoàng đang chém tới.