Không ai nghĩ rằng Tân Vũ Phong sẽ to gan như vậy, hoàn toàn không để Saemon vào mắt, thậm chí còn dám nói ra lời khiêu khích Saemon.
Trong phút chốc, mọi người bỗng cảm thấy có chút đau đầu Trong trường hợp này, dù có nói thế nào Saemon cũng không đời nào buông tha cho Tân Vũ Phong, càng không buông tha cho các đại biểu còn lại đến từ đoàn võ thuật Đại Hạ Hơn nữa, nghe những gì Saemon nói qua điện thoại, xem ra bây giờ ông ta đang gấp rút chạy tới đây, rất có thể sẽ sớm có mặt tại nơi này.
Đến lúc ấy làm gì còn chuyện tốt nào nữa!
Trong đám người đột nhiên vang lên một giọng nói có chút do dự: “Tôi…c ái này, Tân Vũ Phong, tôi đột nhiên cảm thấy thân thể không được thoải mái lắm, tôi về trước nhé…”
Cũng có nghĩa là, anh ta không muốn đối mặt với ‘Saemon, thế nên định giữa chừng bỏ chạy.
Tân Vũ Phong thật ra không lạ gì trường hợp này, vừa định gật đầu nói gì đó, Nhạc Linh Linh đã đứng dậy kêu lên.
“Này, ý anh là gì, anh sợ rồi sao?”
Khuôn mặt của người đàn ông bị Nhạc Linh Linh gọi tên đột nhiên trở nên có chút vặn vẹo.
Lúc Nhạc Linh Linh trò chuyện bình thường, cái miệng nhỏ nhắn của cô ấy có thể lải nhải không ngừng, nhưng lúc.
mảng chửi người lại không hề vấp váp một chút nào.
“Được rồi, xem như tôi đã được mở mang tầm mắt, không ngờ cả một đám người các anh không ai có chút khí phách nào. Người của Đông Hoàng đều đã đánh Quách Thành thành cái dạng này rồi. Đúng, trước kia tôi từng nói khi đại hội võ thuật được tổ chức, tốt nhất nên hạn chế xung đột trực.
diện với người của Đông Hoàng.”
“Nhưng bây giờ thì sao? Người của Đông Hoàng đã đánh i tận cửa, các người còn không dám đứng ra nghênh chiến?
Có ai dám? Hay chỉ có một mình Tân Vũ Phong?”
“Tân Vũ Phong là vì ai? Chiến đấu cùng đám người Đông Hoàng ở trước cửa này, chẳng lẽ chỉ vì bản thân anh ấy thôi sao?”
“Các người võ ngực mà tự hỏi đi, Quách Thành bị người Đông Hoàng đánh trọng thương thế này, Tân Vũ Phong làm vậy chẳng lẽ không phải đang xả giận cho Quách Thành, cho toàn bộ người dân Đại Hạ chúng ta hay sao?”
“Saemon vừa nói sẽ chuẩn bị tới đây, người còn chưa đến nơi, các người đã muốn co giò bỏ chạy rồi? Vương Quốc Nam, anh thật có tiền đồ quá nhỉ!”
“Chờ đến lúc anh bước lên võ đài, nhìn thấy Saemon, có phải sẽ trực tiếp đầu hàng ngay lập tức hay không?”
Nhạc Linh Linh liên tiếp nói một tràng dài như pháo nổ, Vương Quốc Nam bị Nhạc Linh Linh chặn họng không biết trả lời thế nào, thậm chí ngay cả nói cũng không biết phải nói gì.
Nhạc Linh Linh đảo mắt xem thường, hừ lạnh một cái Lúc này, Thiền Nguyên Dung đứng lên nói: “Nhạc Linh Linh nói không sai.”
Thiền Nguyên Dung khẽ mấp máy môi, tiếp tục mở miệng: “Chuyến đi này, người Đông Hoàng liên tục khiêu khích đoàn đại biểu võ đạo của Đại Hạ chúng ta, hiển nhiên là không để đoàn đại biểu võ thuật như chúng ta vào mắt, muốn ra oai phủ đầu để áp đảo tỉnh thần mọi người. Nhưng mọi người đừng quên, chuyến đi của chúng ta đến Đông Hoàng chính là vì đại diện cho vinh quang của người dân Đại Hạt”
“Lúc này nếu lùi bước, thứ chúng ta đánh mắt không chỉ là thể diện của chính mình!”
“Hoặc nói cách khác, nếu ngay cả một lời khiêu chiến cá nhân mà chúng ta cũng không có dũng khí đương đầu, thì khi chính thức bước lên võ đài, chỉ sợ tình cảnh sẽ càng khó coil”
“Hơn nữa, Tân Vũ Phong khiêu chiến với người Đông Hoàng vì danh dự Đại Hạ, vì những người anh em đồng đội của chúng ta. Hiện giờ kẻ địch đối đầu rất mạnh, chúng ta chưa chiến đã lui, chẳng phải sẽ càng khiến người ta có cơ hội cười nhạo hay sao?”
“Nguyên Dung và Linh Linh nói đúng! Tôi sẽ ở lại!”
“Tôi cũng ở lại!”
“Tôi ở lại…”
‘Vương Quốc Nam đứng giữa đám người, chỉ biết nghiến răng nghiến lợi không nói được lời nào.
Bây giờ ý kiến của mọi người đều là ở lại, cùng Tân Vũ Phong đối đầu với Saemon Tất nhiên, không phải tất cả đều sẵn sàng và tình nguyện Nhạc Linh Linh và Thiền Nguyên Dung, hai người kẻ xướng người họa, nhìn qua như đang mắng Vương Quốc Nam, nhưng trên thực tế…
Họ đang đem tất cả mọi người đặt vào cùng một vị trí.
Nếu không ở lại cùng Tân Vũ Phong đối đầu với kẻ địch, chính là vong ân phụ nghĩa, bỏ rơi Tân Vũ Phong, bỏ rơi cả danh dự của toàn nước Đại Hạ.
Không ai nguyện ý muốn gánh vác trách nhiệm này.
Ngay cả Vương Quốc Nam cũng nghiến răng chấp nhận ở lại.
Một ý cười đầy khinh thường xẹt qua trong mắt Nhạc Linh Linh, cô ấy nhìn Vương Quốc Nam nói: “Vương Quốc Nam, anh không rời đi nữa sao?”