Một loạt tiếng xương gấy răng rắc vang lên, là tiếng xương nứt toạc ra của mấy người Đông Hoàng trộn lẫn với nhau.
Nhạc Linh Linh nghe thấy đều ngây người, người đang đỡ Lăng Khiếu Thịnh lúc này đã kích động đến mức sắc mặt đỏ sâm không ngừng thở hổn hển đang cố gắng lay tỉnh Lăng Khiếu Thịnh dậy, nhưng tất cả mọi chuyện đều kết thúc chỉ trong phút chốc, tốc độ của Tân Vũ Phong thật sự quá nhanh.
Nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà mấy tên người Đông Hoàng đến tận cửa kiếm chuyện tất đều đã ngã xuống, Tân Vũ Phong vụt qua tất cả, bóng dáng lại trở về như cũ sau đó dửng dưng phủi tay mấy cái.
Nhạc Linh Linh sửng sốt một lúc mới nhanh chóng nói: “Có có có.”
Thân là một cô gái hơi có bệnh sạch sẽ, Nhạc Linh Linh đương nhiên luôn đem theo khăn ướt, khăn giấy, khăn tay đầy đủ mọi thứ bên người Nhạc Linh Linh đi tới hộc tủ ở cửa phòng, mở cái túi nhỏ của mình lấy ra ba cái sau đó chạy bước nhỏ đến trước mặt Tân Vũ Phong, cung kính đưa choTân Vũ Phong giống như: đang dâng hiến bảo vật vậy.
Tân Vũ Phong đưa tay rút ra một tờ khăn giấy, lau chùi đầu ngón tay nhiều lần sau đó vứt lên mặt một người Đông Hoàng với vẻ mặt ghét bỏ.
“Bẩn thiu.”
Tên võ sĩ tóc đuôi sam đã đau đớn đến mức nói không nên lời, sắc mặt trắng bệch nằm gục xuống đất, không ngừng hít khí lạnh.
Anh ta cũng muốn giơ tay theo bản năng để che đi chỗ đau của mình, nhưng từng đốt ngón tay trên người anh ta đều bị Tân Vũ Phong bẻ gấy, căn bản không cử động được.
Mỗi một khớp xương trên người đều ở trạng thái vặn vẹo.
đến mức không thể tin được, anh ta giống như người không có xương mà ngã rạp trên mặt đất, nhìn qua vô cùng kỳ dị Không chỉ anh ta, mà toàn bộ đám người Đông Hoàng có mặt ở đây đều rơi vào thảm cảnh này.
Những người của phái đoàn võ đạo Đại Hạ cũng trợn mắt há hốc mồm mà nhìn mọi thứ đang diễn ra trước mắt, chốc lát nhìn Tân Vũ Phong, chốc lát lại nhìn về phía đám người Ðông Hoàng vẫn đang nằm la liệt trên mặt đất, dường như vân chưa lấy lại tinh thần Tân Vũ Phong thuận tay ném tờ khăn giấy lên mặt của một người Đông Hoàng đang nằm trước giày của mình, giống như chỉ cần đụng vào bọn họ một chút thì sẽ dính phải thứ cực kỳ dơ bẩn vậy, Tân Vũ Phong đá mặt của đối phương: “Cảm giác bị người khác bẽ gãy các khớp xương thế nào?”
Đám người Đông Hoàng không nói nên lời.
Tân Vũ Phong từ trên cao nhìn xuống đám người Đông Hoàng này, trong lòng có một cảm giác không thể giải thích được.
Vừa rồi có lẽ là muốn tưởng nhớ đồng bào của anh, cũng là vì người bạn Quách Thành lúc nấy bị người Đông Hoàng đánh gục trên mặt đất, chắc chẳn cũng đau đớn như vậy, thống khổ như vậy.
Có lẽ là những người đồng đội từng cùng kề vai chiến đấu với anh, người anh em tốt Bạch Hứa Trạch của anh trước đây cũng phải chịu đựng biết bao nhiêu là đau đớn. Những chuyện anh đã làm với đám người Đông Hoàng mấy ngày qua chẳng đáng là gì nếu so với bọn họ cả, chắc hẳn bọn họ càng thống khổ, càng tuyệt vọng, càng không cam lòng hơn bọn chúng gấp ngàn vạn lần.
Nghĩ đến đây, trong mắt Tân Vũ Phong lóe lên một tia tàn ãn giống như một con sói hoang, anh gắn từng từng chữ nói: “Những tổn thương mà đồng bào Đại Hạ của tôi phải gánh, các người ắt phải hoàn trả gấp trăm lần”
“Cảm giác bị người ta trả thù thế nào?” Sắc mặt Tân Vũ Phong âm trầm gần như muốn nhỏ giọt.
‘Vừa nói mũi giày của anh vừa hung hăng nghiền nát những đầu ngón tay của đám người Đông Hoàng dưới chân.
Tục ngữ có một câu rất hay, mười ngón tay nối liền với lòng bàn tay, cảm giác đau đớn khi các đầu ngón tay nghiền nát, e rằng khó có từ ngữ nào có thể hình dung được.
‘Vẻ mặt Tân Vũ Phong vô cùng thản nhiên giống như: đang giẫm lên một miếng thịt chết không còn cảm giác gì nữa, sau đó lần lượt giãm lên đầu ngón tay của từng người Đông Hoàng trên mặt đất.
Đám người của Đông Hoàng đều toát mồ hôi lạnh, sắc mặt trảng bệch, trong cổ họng không ngừng gào thét đến khàn cả giọng, âm thanh giống như có người dùng móng tay cào vào bảng đen cực kỳ chói tai, khiến những người có mặt đều nổi hết da gà chỉ hận không thể bịt kín lỗ tai của mình lại.
Nhưng lòng của mỗi một người đều tràn đầy sảng khoái, vậy mà Tân Vũ Phong lại có thể dễ dàng đánh cho đám người Đông Hoàng ra nông nỗi này.