“Tân Vũ Phong, anh bình tĩnh một chút, cho dù thế nào đi chăng nữa thì bây giờ chúng ta cũng đang ở trên địa bàn của người Đông Hoàng!”
“Lỡ như có xảy ra chuyện mâu thuẫn gì đó, chúng ta…
phía bên Đông Hoàng sẽ xử lý chúng ta như thế nào cũng khó nói được. Nếu như là trả hộ chiếu của chúng ta về thì đến cả đại hội đại biểu võ đạo chúng ta cũng sẽ không tham gia được nữa!”
Tân Vũ Phong làm gì quan tâm được nhiều như thế, chỉ đanh mặt lại, nói: ‘Là do bọn người Đông Hoàng kia khiêu khích trước! Bây giờ tôi cũng chỉ ăn miếng trả miếng mà thôi!”
Nhạc Linh Linh vẫn lôi kéo tay áo Tân Vũ Phong, không chịu buông tay, thậm chí bởi vì lo lắng cho Tân Vũ Phong mà hai hàng lệ tuôn rơi quanh vành mắt: “Tân Vũ Phong, đừng, cố nhịn một chút… Dù sao đại hội Võ Đạo đã chuẩn bị bắt đầu, chúng ta đợi đến lúc đại hội Võ ‘Đạo diễn ra rồi hằng phân định ân oán rõ ràng trên đài với người Đông Hoàng không được hay sao?”
“Ở đây dù sao vẫn là trên địa bàn của người Đông Hoàng đóP Nhạc Linh Linh nhắc lại lần nữa lời mình vừa nói: “Lỡ như, lỡ như bọn họ không chỉ là mấy võ giả Đông Hoàng mà còn có rất nhiều người đi theo… Anh không biết rõ ngọn ngành mà cứ tùy tiện xông vào như vậy thật sự là quá nguy hiểm!”
“Chúng ta nhịn một chút, có được không?”
Cho dù Nhạc Linh Linh thuyết phục như thế, nhưng Tân Vũ Phong vẫn không hề lung lay.
Tần Vũ Phong rút ống tay áo ra khỏi tay Nhạc Linh Linh, động tác chậm rãi mà dứt khoát.
“Tân Vũ Phong này, báo thù không để lâu!”
Ánh mắt Tần Vũ Phong lạnh lùng, khí thế trên người trông như một thanh đao vừa tuốt vỏ!
Trong phút chốc Nhạc Linh Linh cũng không biết làm sao mới tốt.
Cô ta cản răng, chạy thẳng đến cửa căn phòng, vươn tay.
ngăn trước của phòng: “Không được, Tân Vũ Phong, hôm nay cho dù có như thế nào tôi cũng sẽ không để cho anh đi tìm đám người Đông Hoàng kia báo thù! Thật sự là quá nguy hiểm!”
Giọng nói của Tân Vũ Phong vang lên chắc như đỉnh đóng cột: “Tránh ra.”
Nhạc Linh Linh vẫn kiên cường như cũ: “Không được!”
Mấy người cung quanh cũng kịp phản ứng, nhao nhao quay sang phía Nhạc Linh Linh, khuyên lơn Tân Vũ Phong.
“Đúng đó, Tân Vũ Phong, dù sao cũng đang ở trên địa bàn của người Đông Hoàng, nhịn một chút đi…”
“Thế nào thì đại hội Võ Đạo cũng sắp bắt đầu rồi, đến lúc đó…”
Những lời khuyên ngăn này đối với Tân Vũ Phong giống như vào tai này, ra tai kia, không hề được Tân Vũ Phong nghe vào.
Tân Vũ Phong chỉ mím chặt môi, nhìn chằm chăm Nhạc Linh Linh đang đứng chặn cửa.
Dường như anh đang cân nhắc xem có nên đánh ngất Nhạc Linh Linh hay không, sau đó đi thẳng ra ngoài tìm đám võ sĩ Đông Hoàng kia báo thù, nhưng lại không muốn ra tay.
với bên mình, Nhạc Linh Linh nhìn ánh mắt Tân Vũ Phong mà hai chân sợ đến mức mềm nhữn.
Nhưng Nhạc Linh Linh biết, hôm nay mình nhất định không thể để Tân Vũ Phong đi được.
Nếu không, không biết đám người tỉ tiện bỉ ổi Đông Hoàng sau khi bị Tân Vũ Phong trả đũa một phen sẽ gây ra chuyện gì nữa đây.
Ngay lúc này, khi mọi người ở trong phòng đang giảng co.
chưa xong.
“Âm!”
Cửa phòng bị đạp ra.
Nhạc Linh Linh đang tựa ở trên cửa, hơi sơ ý một chút nên cả người ngã sấp xuống phía trước!
Tân Vũ Phong tay mắt mau lẹ, bay người lên phía trước, đỡ Nhạc Linh Linh vào trong lòng, tránh cho Nhạc Linh Linh ngã thẳng xuống đất.
Nhạc Linh Linh trong ngực Tân Vũ Phong vẫn chưa hoàn hồn sau cơn kinh hoàng.
Tân Vũ Phong cũng đã ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng liếc về phía người đá tung cửa.
Là một đoàn võ sĩ ăn mặc theo kiểu người Đông Hoàng.
Người dân đầu có dáng người thấp bé, chải đầu theo tiêu chuẩn võ sĩ Đông Hoàng, trên trán trọc một mảng lớn, đỉnh đầu giống như một chùm dây điện, một chỏm tóc dùng dây buộc tóc buộc lại, đứng dựng thẳng lên Tân Vũ Phong nheo mắt.
Anh còn chưa đi tìm bọn họ, đám người này lại dám tự dâng mình tới cửa sao?
Có câu nói nói hay lắm, Tân Vũ Phong đang muốn đưa cho bọn người Đông Hoàng này.
Thiên Đường có lối mày không đi, Địa Ngục không cửa mày lại vào!