Tân Vũ Phong đi thang máy lên với Nhạc Linh Linh, đi tới tầng nơi phái đoàn võ đạo Đại Hạ ở. Sau đó, Nhạc Linh Linh dẫn Tân Vũ Phong đi đến trước cửa một phòng rồi gõ cửa Không lâu sau đó đã có người ra mở cửa, Tân Vũ Phong quan sát người mở cửa, có hơi quen mắt, nhớ ra là người của phái đoàn võ đạo Đại Hạ Ánh mắt Tần Vũ Phong nhìn vào trong phòng, nhận ra thành viên của phái đoàn võ đạo Đại Hạ, gần như đều ở nơi này, vây quanh một thanh niên đang nằm trên giường Tân Vũ Phong cau mày, bước qua chàng trai ra mở cửa, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Người năm trên giường tên Quách Thành, là một trong những võ giả của phái đoàn võ đạo lần này.
Cùng phòng với Quách Thành là Lưu Quốc Công của Không Động Sơn.
Lưu Quốc Công cau mày giải thích: “Quách Thành.
Quách Thành khi cơm tối xong xuôi trở về vẫn đang còn phàn nàn với tôi là ăn chưa no. Sau đó, khi đến giờ đi ngủ, không chịu được nữa nên ngoài ăn bữa khuya”
“Tôi thấy Quách Thành hơn một tiếng đồng hồ mà vẫn chưa về nên có hơi lo lắng. Bởi vì tôi đã nói với anh ta tốt nhất đừng nên đi lung tung, ăn khuya thì mang về rồi ăn”
“Tôi nhanh chóng ra ngoài tìm Quách Thành, chảng ngờ Quách Thành đã năm trên đường lớn ở tầng một với bộ dạng này, cũng không ai quan tâm…”
Lưu Quốc Công nói, cúi đầu xuống nhìn Quách Thành, vẻ mặt vô cùng đau xót Tân Vũ Phong cau mày, để mọi người tản ra một chút.
Giọng nói của Tân Vũ Phong rất kiên định, không hề thấy sự sợ hãi hay chút mảy may do dự. Trong chớp mắt dường như anh trở thành trung tâm của cả đám người.
Tất cả dựa vào Tân Vũ Phong, nhao nhao tránh đường cho Tân Vũ Phong Tân Vũ Phong quan sát tình trạng của Quách Thành.
Quách Thành đã được người khác thay một bộ quần áo ngủ sạch sẽ, đôi mắt nhẹ nhàng nhắm lại, hơi thở vừa nhẹ vừa nông. Trên mặt có thể nhìn ra không ít vết xanh xanh tím tím, còn có mấy chỗ ứ máu sung đỏ lên.
Tần Vũ Phong nhíu chặt lông mày lại, giơ tay áo ngủ của Quách Thành lên, phát hiện tay Quách Thành đã bị gấy, hơn nữa còn có không ít vết hương được băng bó rất kỹ, cách một lớp băng còn có thể nhìn thấy màu đỏ thắm.
Tân Vũ Phong tiếp tục kiểm tra tình trạng cơ thể của Quách Thành.
Rất nhanh sau đó, anh đã phát hiện ra tứ chỉ của Quách Thành đều bị người khác bẻ gã Mà trên người còn có vô số vết thương, nếu không phải đã được người khác chữa trị thì bây giờ đã giống như một người máu rồi Tân Vũ Phong nhăn chặt mày: “Ai làm?”
Khóe môi Quách Thành khế giật, nhưng bây giờ đến nửa tiếng cũng không phát ra được.
Tân Vũ Phong thở dài, nói với Quách Thành: “Bây giờ nội tạng của cậu có thể đang bị tổn thương, tôi sẽ truyền vào cho.
cơ thể cậu một luồng nội kình. Cậu không cần phải gắng gượng chống đỡ, tôi giúp cậu chữa trị nội tạng một chút, được không?”
Giọng điệu của Tân Vũ Phong rất nhẹ nhàng, rất có tác dụng an ủi người khác.
Cái đầu nhỏ đến mức khó có thể nhìn thấy của Quách Thành khế gật.
Lăng Khiếu Thịnh đứng một bên kinh ngạc: “Này, anh định làm gì thế, muốn truyền nội kình vào cơ thể Quách Thành, anh có biết chỉ cần anh sơ ý một chút thì kinh mạch trong cơ thể Quách Thành sẽ rất dễ bị nội kình của anh bóp.
nát đấy?”
‘Vẻ mặt Tần Vũ Phong lạnh lùng, đã bắt đầu truyền nội kình vào cơ thể Quách Thành, không buồn ngẩng đầu lên, đáp lại: “Anh làm được thì đến mà lài Lăng Khiếu Thịnh cản răng, đang định nói cái gì đó thì có người bên cạnh kéo Lăng Khiếu Thịnh lại, nói: “Đi thôi Lăng Khiếu Thịnh, Tân Vũ Phong đã bắt đầu rồi, nói không chừng là thật sự có cách, anh đừng nên quấy rầy Tân Vũ Phong nữa”
‘Vẻ mặt Lăng Khiếu Thịnh lộ vẻ không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể im miệng lại, trừng mắt lườm Tần Vũ Phong một cái.
Nếu Tần Vũ Phong mắc sai lầm, gây ra hậu quả gì, thì tự Tân Vũ Phong đi mà chịu trách nhiệm một mình.
Nhưng nếu như mình mở miệng nói chuyện, không chừng Tân Vũ Phong sẽ đổ hết tất cả nguyên nhân thất bại lên người mình.