Những người khác của phái đoàn võ đạo Đại Hạ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt đều nhất thời không biết nên nói gì.
Vừa rồi thái độ của Lăng Khiếu Thịnh với Hán Đại rất ân cần, niềm nở. Mà bây giờ sự niềm nở của Hán Đại đối với Tân Vũ Phong cũng không kém Lăng Khiếu Thịnh là bao.
Hơn nữa, để có thể bắt chuyện với Tân Vũ Phong, Hán Đại còn hất tay Lăng Khiếu Thịnh ra một cách quyết đoán.
Xem ra chàng trai tên Tân Vũ Phong này quả thực có chút lai lịch!
Tân Vũ Phong nở nụ cười nhàn nhạt, vươn tay ra bắt tay với Hán Đại, sau đó nhanh chóng buông ra, nói: “Chào anh!” Lăng Khiếu Thịnh ở bên cạnh nhìn thấy, khuôn mặt anh ta cũng sắp trở nên vặn vẹo.
Có nhầm không vậy?
Nói thế nào thì anh ta cũng là cậu cả của nhà họ Lăng, hơn nữa thực lực còn được mọi người công nhận.
Thế mà Hán Đại lại chủ động hất tay anh ta ra để bắt chuyện với tên Tân Vũ Phong không rõ lai lịch kia ư?
Sắc mặt Lăng Khiếu Thịnh lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Mà dường như Hán Đại không hề chú ý đến phản ứng ngạc nhiên của mọi người, hai mắt chỉ nhìn Tân Vũ Phong.
Khắp Đại Hạ này, ngoài một số người có ấn tượng đặc biệt với Tân Vũ Phong ra, làm gì có ai không ngưỡng mộ mà tôn kính Chiến thần Thiên Vũ, coi Chiến thần Thiên Vũ thành thần tượng?
Ngay cả Hán Đại cũng không phải ngoại lệ!
Lúc đầu, Hán Đại quả quyết đánh một trận với người Đông Hoàng cũng là được khích lệ và cổ vũ từ sự tích của Tân Vũ Phong.
Vì thế, bây giờ Hán Đại đối với Tân Vũ Phong không chỉ là thái độ ân cần khách khí mà thậm chí còn có thể nói là không để mắt đến những người xung quanh nữa.
Hán Đại cứ cười hớn hở vòng quanh vòng lại bên cạnh Tân Vũ Phong, thậm chí còn vì Tân Vũ Phong mà đích thân lái xe chuyên dụng đến đón bọn họ.
“Ngài Tân, mời!” Tân Vũ Phong gật đầu với Hán Đại, nói một câu cảm ơn anh nhiều rồi lên xe.
Hán Đại lập tức theo Tân Vũ Phong lên xe.
Lăng Khiếu Thịnh đứng ở bên cạnh ngượng nghịu đến cực điểm, ho khan một tiếng: “Cái kia, anh Hán, chúng tôi ngồi xe gì?” Bấy giờ dường như Hán Đại mới nhớ ra, lần này Tân Vũ Phong đến còn có những người khác đi theo.
Hán Đại tiện miệng dặn dò người trợ lý vẫn chưa lên xe, nói: “Vương, cậu sắp xếp xe đưa đón thành viên của phái đoàn đại biểu đi. Không phải đằng sau có rất nhiều xe chuyên dụng sao?” Người tên Vương nghe vậy liền gật đầu với Hán Đại, đáp một tiếng vâng, sau đó quay đầu dẫn bọn họ lên xe.
Không thể không nói, với tư cách là một văn chức, Vương còn “thông thạo” đạo lý đối nhân xử thế hơn một võ phu ngồi được vào vị trí ngày hôm nay như Hán Đại.
Người tên Vương tỏ ra cung kính, đầu tiên là sắp xếp cho hai bố con Nhạc Quốc Phong và Nhạc Linh Linh một chiếc xe chuyên dụng, sau đó cũng lên cùng một chiếc xe với phó đoàn Lăng Khiếu Thịnh.
Những người còn lại, cậu ta sắp xếp những chiếc xe khác nhau dựa theo cấp bậc sức mạnh của họ.
Nhưng ngay cả đối với những người có sức mạnh hơi thấp, thái độ của cậu ta vẫn rất lịch sự và cung kính, không hề có thái độ nâng cao giãm thấp, tôn trọng người có thực lực cao cũng không có ý phân biệt đối xử với người có thực lực thấp.
Mọi người đều cảm thấy vô cùng hài lòng với sự sắp xếp thỏa đáng của cậu ta.
Người duy nhất thấy không hài lòng chỉ có Lăng Khiếu Thịnh.
Lúc đó Nhạc Linh Linh liền bất mãn cau mày: “Lăng Khiếu Thịnh, anh bị bệnh à? Đóng mạnh cửa xe như vậy làm gì, làm tôi giật cả mình!” Lăng Khiếu Thịnh hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến cô ta.
Dù sao, Lăng Khiếu Thịnh cũng không nói ra mình bất mãn với Hán Đại và Tân Vũ Phong thế nào trước mặt Nhạc Quốc Phong.