‘Yamamoto Kojiro ngây người ra, mặc dù anh ta đã hạ lệnh bắn nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi như thế thì vẫn chưa đủ để dây dẫn lửa cháy hết và cũng chưa kịp để đạn pháo được bản ra.
Tiếp ngay đó, Yamamoto Kojiro mới phát hiện ra tiếng nổ đó không phải là tiếng của đạn pháo.
Không ngờ âm thanh cực lớn đó lại vang lên từ trên trời.
Một tia lửa sáng chói như muốn đốt cháy hết nửa bầu trời. Trên bầu trời sao tăm tối, những mảng mây lớn đều tan ra vì khí nóng.
Bên trong thung lũng đột nhiên sáng lên như ban ngày.
“Bùm!”
‘Yamamoto Kojiro vẫn chưa kịp phản ứng thì tia lửa đó đã phóng xuống, nhằm thẳng vào chỗ bazooka. Tiếp ngay đó, bazooka chưa kịp phóng đạn ra thì đã bị nổ nát tan.
“Chuyện này… Chuyện này sao có thể chứ?”
‘Yamamoto Kojiro trợn tròn mắt vì không thể nào tin nỗi, bộ râu trên miệng anh ta cũng như muốn dựng đứng lên. Anh ta nhìn chẳm chằm vào chiếc bazooka bị vỡ nát vụn.
“Trưởng, trưởng quan…”
Chính vào lúc đó, có người kéo ống tay áo của Yamamoto Kojiro, ra hiệu cho Yamamoto Kojiro ngẩng đầu nhìn lên.
‘Yamamoto Kojiro ngẩng đầu nhìn theo.
Thì lập tức nhìn thấy cảnh tượng như một cơn ác mộng.
Mười mấy chiếc máy bay chiến đấu rẽ mây xuất hiện, bầu trời vốn trong vắt như mới được gột rửa đã bắt đầu xuất hiện những vệt mây màu rõ rệt, đan xen nhau trên bầu trời khi những chiếc máy bay chiến đấu đó lướt qua.
Những chiếc máy bay chiến đấu lượn trên bầu trời giống như những con chim ưng đang bay lượn và suy ngẫm xem nên làm sao để xé nát con mồi dưới mặt đất chỉ với một đòn tấn công.
“Ngài, ngài trưởng quan…”
Giọng của nhân viên bên cạnh Yamamoto Kojiro càng lúc càng run rẩy, anh ta nuốt nước bọt một cái ực rồi mới tiếp tục nói.
“Là, là dũng sĩ biên giới phía Bắc… Trên những chiếc máy bay chiến đấu đó có biểu tượng của dũng sĩ biên giới phía Bắc”
“Gì cơ?
‘Yamamoto Kojiro trợn tròn mắt, giật lấy ống nhòm từ tay của người bên cạnh với vẻ mặt không thể nào tin nỗi.
Quả nhiên!
Trên cánh của những chiếc máy bay chiến đấu đó có phun sơn biểu tượng của dũng sĩ biên giới phía Bắc.
Mắt Yamamoto Kojiro đột nhiên như tối sầm lại.
Nhưng mọi thứ vẫn chưa kết thúc mà ngược lại chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Bên ngoài thung lũng có tiếng hét vang lên cao vút.
Tiếng hét vừa lớn lại vừa đồng thanh, dường như có thể cao vút lên đến tận trời xanh, khiến cho tất cả những tăm tối, những quỷ kế, những bỉ ổi…
Tất cả đều bị chấn động đến vỡ tan.
“Không!”
‘Yamamoto Kojiro thấy mắt mình như đang tối sầm lại, thậm chí đến chân cũng cảm thấy nhũn ra.
Hơn một ngàn chiến sĩ tinh nhuệ mặc áo giáp đang tiến đến từ phía xa, giống như một trận lũ sắt đổ về, ập vào trong trung tâm thung lũng.
Bây giờ, khi đứng trước mặt đội quân đó thì hàng phòng vệ chặt chẽ của Đông Hoàng lại chẳng khác gì một trò đùa.
Hơn cả ngàn chiến sĩ tinh nhuệ với sát khí đằng đẳng, khí thế ngất trời, dường như đang muốn phá tan những gì trước mắt.
Dưới ánh trăng, tấm áo giáp của mỗi người trong số họ đều phản chiếu sáng lạnh như băng.
Còn Tân Vũ Phong thì chỉ mặc đồ bình thường, đứng kiêu ngạo trước đội quân.
Anh đứng kiêu ngạo như một thanh súng trường chỉa thẳng lên trời xanh, hoàn toàn không vì mình ăn mặc đơn giản mà thua kém khí thế của đội quân phía sau lưng.
Bản một mũi tên lên trời thì thiên binh vạn mã sẽ đến tập hợp ngay.
Các tướng sĩ đang đứng sau lưng Tân Vũ Phong lúc này đều là quân tinh nhuệ của Doanh Trại Thần Sách được tập hợp lại trước đây.
Vì cái chết của Bạch Hứa Trạch mà tất cả bọn họ đều tập hợp lại ở Vân Thành.
Dù cho bây giờ Tân Vũ Phong đã không còn là chiến thần của Thiên Vũ nữa, dù cho anh đã bị tước hết tất cả mọi danh hiệu và gián xuống làm dân thường.