Khoé miệng Tân Vũ Phong giật giật, nhìn đội hình người Đông Hoàng vốn dĩ đang ngay ngắn, bày thế trận sẵn sàng đón địch trước mặt, sau một đao nhẹ nhàng của anh chém xuống đã lập tức tan rã.
Nhưng Tân Vũ Phong tuyệt đối sẽ không bao giờ để đám người này chạy thoát như vậy đâu.
Anh sớm đã hạ quyết tâm rồi.
Hôm nay, tất cả những tên đã hãm hại Bạch Hứa Trạch, chỉ cần anh liếc mắt một cái, tuyệt đối sẽ không thể thoát khỏi tay anh.
Tân Vũ Phong muốn bọn họ nợ máu phải trả bằng máu!
Với nỗi bi thương của hàng vạn người, xin truy điệu mạng sống của Bạch Hứa Trạch!
Thân hình Tân Vũ Phong giống như một bóng ma, đi lang thang giữa đám người Đông Hoàng đang chạy toán loạn khắp nơi này.
Động tác nhanh nhẹn!
n thanh đao được nâng lên, hàng chục người Đông Hoàng đã bỏ mạng.
Không còn cách nào khác, địa hình ở đây quả thực rất có lợi cho Tân Vũ Phong.
Tâng một.
Mấy trăm người tập trung tại một đại sảnh trống không.
Ở đây, Tân Vũ Phong quả thực như cá gặp nước.
Chỉ cần lưỡi đao lướt qua, người Đông Hoàng nhất định phải ngã xuống.
Đây là chiến trường.
Là nơi Tân Vũ Phong thống trị!
Chỉ cần có sự xuất hiện của chiến trường, Tân Vũ Phong chính là vị thần ở giữa chiến trường đó.
Thiên Vũ chiến thần hoàn toàn không phải là hư danh.
Tân Vũ Phong rất nhanh, một lát đã giết chết hết những người đang tập hợp ở đại sảnh tầng một.
Vừa rồi đại sảnh tầng một còn ồn ào náo nhiệt, giờ phút này, ngoại trừ Tân Vũ Phong thì không còn ai sống sót cả.
Tí tách!
Tí tách!
Chỉ có tiếng máu chảy tí tách.
Tân Vũ Phong rất nhanh đã tìm được vị trí của cầu thang, đi vào trong gian cầu thang.
Khi mở cửa lớn cầu thang ở tầng hai, rõ ràng người ở đây gần như đã chỉnh đốn hơn so với tầng một.
Nhìn thấy một người ngoài như Tân Vũ Phong xuất hiện, lập tức đã có người chú ý.
“Này, cậu là ai đấy?”
Một người Đông Hoàng thấp bé đi đến bên cạnh Tân Vũ Phong, chất vấn: “Khi vào toà cao ốc này, không được tùy ý đi đi lại lại! Cậu đi vào mà không biết sao?”
Tân Vũ Phong híp mắt, lười nói lời vô ích với ông ta.
Những người này ở lần này phản ứng nhanh hơn so với những người ở tầng một.
Tất cả mọi người đều tập trung lại nhìn chằm chằm Tân Vũ Phong.
“Cậu đã giết hết những người ở tầng một rồi sao?”
Thủ lĩnh tầng hai nhìn chăm chằm Tân Vũ Phong, chất vấn.
Tân Vũ Phong hờ hững “ừ” một tiếng: “Đừng lo lắng, rất nhanh sẽ để đám người Đông Hoàng các ông đoàn tụ thôi.”
“Cậu”
Khoé miệng thủ lĩnh tầng hai khẽ nhếch lên: “Tên nhóc nhà cậu có phải hơi điên cuồng ngang ngược rồi không?”
“Đám vô dụng ở tầng một không ngăn được cậu, nhưng lầu hai chúng tôi thì khác!”
“Một người Đại Hạ hèn mọn mà lại dám láo xược như vậy trong địa bàn của người Đông Hoàng chúng tôi sao?”
“Đồng bọn của cậu đâu? Bảo bọn họ lên đây cùng chết một thể!”
Thủ lĩnh tầng hai nhìn chăm chằm Tân Vũ Phong hét lớn.
Tân Vũ Phong chỉ lạnh nhạt liếc nhìn bóng của mình trên thanh đao: “Đồng bọn? Không có, đồng bọn của tôi đã bị các anh giết chết rồi”
Khi chỉ huy tầng hai nói xong, một tràng cười đột nhiên nổ ra: “Ha ha ha! Đồ vô dụng! Đồng bọn đã bị đám vô dụng ở tâng một giết chết rồi. Chỉ dựa vào cậu mà còn dám lên tầng hai?”
Đối mặt với sự giễu cợt của đối phương, vẻ mặt của Tân ‘Vũ Phong vẫn lạnh nhạt.
“Đồng bọn của tôi trong chuyến đi này tên là Bạch Hứa Trạch”