Đúng vậy, lúc nãy người phụ nữ Đông Hoàng nhìn thấy ảnh của Bạch Hứa Trạch, biểu tình không hề có gì khác thường, cũng không có bất cứ dao động nào.
Nếu như thật sự có thì biểu tình đã chuyển hóa rõ rệt rồi.
Xem ra, người phụ nữ này thật sự không biết gì về kết cục của Bạch Hứa Trạch.
Tần Vũ Phong dừng lại rồi nói: “Nếu như cô đã trả lời câu hỏi của tôi, vậy tôi cũng tuân thủ lời hứa, trả lời câu hỏi của cô. Liên quan về việc tôi làm thế nào biết đến “đỉnh””
Tần Vũ Phong khẽ híp mắt, tơ máu trong mắt xuất hiện: “Giết từng người, tự nhiên sẽ biết rồi”
Tần Vũ Phong nói xong, tay đang bóp cổ của người phụ nữ đột nhiên tăng lực, dứt khoát bẻ gãy cổ của người phụ nữ.
Một tiếng rắc vang lên, âm thanh của xương cốt bị vỡ vụn.
Biểu tình trên gương mặt của người phụ nữ ngưng tụ lại trên vẻ mặt vừa yêu kiều vừa kinh hoàng.
Những người khác ở hiện trường, trong chốc lát rét run người.
Người phụ nữ Đông Hoàng này được mệnh danh là Yamamoto Kozakura.
Là em gái của người đó.
Tu luyện thuật mê hoặc, kể từ ngày đầu tiên đi theo Yamamoto Kozakura, họ chưa bao giờ thấy cô ta phải chịu thiệt thòi vì bất cứ một người đàn ông nào.
Nhưng mà lần này, lúc nãy bọn họ tận mắt thấy, Yamamoto Kozakura đối với người Đại Hạ này đã hạ thuật mê hoặc.
Nhưng lại thất bại rồi!
Phải biết rằng, trừ khi là người có tâm tính vô cùng kiên định, còn không sẽ không cách nào kháng cự lại được thuật mê hoặc của Yamamoto Kozakura.
Người Đại Hạ này rốt cuộc có lại lịch gì?
Nhưng mà bây giờ bọn họ còn chưa biết, nhưng có thể dùng cả quãng đời còn lại, suy nghĩ về chuyện này.
Bởi vì quãng đời còn lại của bọn họ…
Chỉ còn lại trong khoảnh khắc Tần Vũ Phong phất tay.
Tân Vũ Phong giết chết hết toàn bộ người trong nhà hàng Đông Hoàng.
Tần Vũ Phong có thể khẳng định chắc chắn, toàn bộ người Đông Hoàng ở nơi này đều là người của tổ chức đó, nơi này nhất định là một trong những căn cứ đóng quân.
Cho dù không phải, một đám người Đông Hoàng thân thủ cao cường, âm thầm ở lại Vân Thành Đại Hạ, trong lòng khó lường, tâm cơ nham hiểm.
Nói tóm lại, cho dù là kết quả như thế nào, Tần Vũ Phong cũng không giết nhầm người.
Sắc mặt Tần Vũ Phong lãnh đạm, bước ra từ trong nhà hàng Đông Hoàng.
Sắc trời chập tối.
Từ tin tức từ Huyền Vũ truyền đến, có thể biết một tin.
Vậy chính là mỗi buổi sáng, những căn cứ điểm này sẽ báo cáo tình hình ngày trước với tổng bộ.
Mặc dù các đường dây liên lạc bị cắt đứt bởi Doanh Trại Thần Sách.
Nhưng mà chuyện này chỉ có thể cho Tần Vũ Phong nắm bắt được một chút thời gian.
Sáng ngày mai, tổng bộ của bọn họ một khi phát hiện những bộ phận này không có báo cáo, hơn nữa còn không liên lạc được, nhất định sẽ phải người đi điều tra xem.
Tần Vũ Phong nhất định phải tiêu diệt toàn bộ căn cứ điểm trước khi chuyện này xảy ra.
Nhưng mà Tân Vũ Phong híp mắt nhìn về hoàng hôn trên bầu trời.
Đã là cái thứ bảy rồi.
Mọi thứ còn vẫn kịp.
Còn kịp trước khi đối phương rút lui, tiêu diệt toàn bộ hang ổ của họ, báo thù cho Bạch Hứa Trạch.
Tần Vũ Phong hít sâu một ngụm khí, tiếp tục đi về phía căn cứ điểm tiếp theo.
Anh thuận tay ngắn một chiếc xe taxi, còn một ít thời gian.
Sau khi Tần Vũ Phong nói xong địa điểm, tài xế taxi ngẩn người sau đó nói: “Không được đâu cậu trai, nơi đó tôi không thể đi”
Tân Vũ Phong nhướng mày hỏi: “Tại sao?”
Tài xế liếm liếm môi sau đó nói: “Người anh em, cậu muốn đi cái trung tâm hoang phế đó sao?
Nói sự thật với cậu vậy, nghe nói gần ở đó có ma quỷ, không ít người đi thám hiểm, lúc quay về đều bị dọa thành kẻ điên đó”.
“Hơn nữa, người có thể quay về chỉ có vài người thôi”
“Đa số không hề quay lại được”
“Vì vậy, cậu trai, thật xin lỗi, chuyển này tôi không thể đi được, trong nhà tôi còn có vợ có con, không đáng để chạy một chuyển đến mạng cũng không còn..”