Fujiwara võ đùi đứng lên: “Nhóm người đó đến đây rồi!”
“Nhóm người nào?”
Khi Nagakawa nghe tin có người Đại Hạ xông vào, trái tim anh ta vô thức nặng trĩu: “Không thể nào!”
Fujiwara lo lắng nói: “Nagakawa, chẳng lẽ tôi nói nhiều như vậy mà cậu vẫn không hiểu sao? Tòa nhà Khải Việt bị cảnh sát Đại Hạ bao vây rồi. Có thể là người của chúng ta lại chọc giận những người Đại Hạ xung quanh, khiến họ báo cảnh sát nên họ mới đến!”
“Chẳng phải tôi đã nói với cậu về tình huống ở gần đây rồi sao? Cảnh sát đã kéo dây và cấm bất cứ ai tiến vào. Có khả năng là Đại Hạ đã cử người ra tay chống lại chúng ta!”
Nagakawa cắn chặt răng, vẫn có chút không tin tưởng vào cách nói của Fujiwara, chỉ quay đầu lại hỏi những thuộc hạ vội vàng báo cáo.
“Tôi hỏi cậu, đối phương có tổng cộng bao nhiêu người?
Đó là cảnh sát hay binh lính của Đại Hạ?”
Thuộc hạ sửng sốt một hai giây, chớp chớp mắt, sau đó vội vàng nói: “Đại nhân, chỉ có một người! Chỉ có một người Đại Hạ đi vào, không nói gì cả, gặp người liền giết!”
Một người?
Nagakawa thả lỏng cơ thể, nhìn Fujiwara và nói với giọng điệu giễu cợt: “Fujiwara, tôi đã nói rồi, do ông nghỉ thần nghi quỷ thôi!”
“Làm thế nào mà một người có thể tiêu diệt năm trăm người Trung tâm thương mại Khải Việt? Đừng quên, Trung tâm thương mại Khải Việt có Ono Hirokawa trấn thủ. Tháng trước, Ono Hirokawa vừa mới đột phá cảnh giới Tông sư!”
“Cho dù đó là người tiên phong của người Đại Hạ, chúng tôi vẫn có cách”
“Đừng quên, người Đại Hạ cuối cùng xông vào rốt cuộc đã có kết cục gì…
Nghe những gì Nagakawa nói, Fujiwara cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Hi vọng là như vậy…”
Nagakawa gật đầu, sau đó hỏi Fujiwara: “Chúng ta đi ra đi, xem xem cái tên Đại Hạ không biết trời cao đất rộng kia là ai?”
“Được!”
Fujiwara đáp lại, sau đó cắn chặt răng.
Chết tiệt, người Đại Hạ này đã khiến ông ta đứng ngồi không yên, lại còn bị Nagakawa cười nhạo…
Nếu hôm nay ông ta không tự tay giết chết cái tên Đại Hạ đó để trút giận thì khó có thể nguôi ngoai cơn giận trong lòng!
Nghĩ đến điều này, Fujiwara thay đổi bộ dạng hèn nhát trước đây, ngẩng cao đầu đi phía mặt Nagakawa.
Tân Vũ Phong đi vào giết hết đám người Đông Hoàng đang tuần tra bên ngoài điểm đóng quân, chỉ mất hai ba phút anh đã có thể quét sạch đám người này không còn một mống.
Bây giờ, những gì Tân Vũ Phong phải làm là bước vào trong điểm đóng quân, sau đó giết sạch toàn bộ những người Đông Hoàng mà anh nhìn thấy.
Tân Vũ Phong nghĩ tới đây, lại nhìn thấy hai người Đông Hoàng ở phía đối diện, chủ động đi tới.
Đó là Fujiwara và Nagakawa.
“Này! Cậu là ai, là người Đại Hạ à Fujiwara lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo kệch cỡm, ưỡn eo gọi Tân Vũ Phong.
Tân Vũ Phong cúi đầu, lông mi dài che đi tia sáng lạnh lẽo.
trong mắt Tân Vũ Phong lúc này. Anh cầm khăn tay chậm rãi lau mu bàn tay vô tình dính máu.
“Nói tiếng Đại Hạ đi, tôi không hiểu”
Quả nhiên là người Đại Hạt Fujiwara và Nagakawa đưa mắt nhìn nhau, đồng thời nhìn thấy ánh mắt đắc chí của nhau.
Phải biết rằng, người Đại Hạ cuối cùng tự tiện đột nhập…
vừa lúc rơi vào nguyên bộ của bọn họ, đã bị bọn họ bắt giữ và đưa về tổng bộ.
Tổng bộ đã ghi cho bọn họ một chiến công lớn!
Bây giờ lại có một người Đại Hạ khác tự dâng tới cửa.
Thế này chẳng khác gì công tích tự dâng tới cửa sao?
Mặc dù lần này họ không có thời gian báo cáo về tổng bộ, cũng không chuẩn bị kỹ lưỡng như trước.
Tuy nhiên, với sự liên thủ của hai người bọn họ là cảnh giới tông sư nhất Trùng Thiên, ước chừng cũng đủ để xử lý người Đại Hạ trước mặt này!