Khuôn mặt Lâm Kiều Như đỏ lên, mạnh miệng nói: “Anh nói cái này làm gì?”
Tân Vũ Phong cong môi: “Việc chính em làm, còn không cho người khác nói?”
“Tân Vũ Phong, anh lại muốn ăn đòn phải không!”
Lâm Kiều Như đỏ mặt, đánh hai cái lên người Tân Vũ Phong.
Thanh Long thấy thế, cười nói: “Mới có mấy ngày không gặp, mà Thiên Vũ phu nhân của chúng ta thế nào lại trở nên hung hăng như vậy?”
“Ai quên biết chiến thần Thiên Vũ!” Lâm Kiều Như bĩu môi nói: “Tôi chỉ quen biết Tân Vũ Phong!”
Tân Vũ Phong bắt lấy tay của Lâm Kiều Như, cười nói: “Được rồi, chỉ quen biết Tân Vũ Phong cũng chỉ quen Tân Vũ Phong”
“Ban đầu ở đại lễ trao quân hàm, anh thật sự muốn nói sự thật với em, nhưng sai sót ngẫu nhiên thế nào mà anh nghĩ chỉ cần lấy thân phận một người bình thường bảo vệ ở bên cạnh em cả đời, cũng tốt!”
Lâm Kiều Như nghe xong những lời của Tân Vũ Phong, hai gò má ửng hồng, trầm mặc một hồi lâu, rõ ràng là thấy xấu hổ rồi.
Sau nửa ngày, Lâm Kiều Như mới lầm bầm mở miệng: “Bình thường, anh có chỗ nào bình thường à…”
“Là người đứng đầu tập đoàn Phong Vân bình thường, hay là nói việc đánh hạ Dương Hải thì đánh hạ Dương Hải là việc bình thường?”
Lâm Kiều Như đối với việc Tân Vũ Phong chính là chiến thần Thiên Vũ kỳ thật cũng hài lòng tiếp nhận, thậm chí sớm có đoán trước.
Dù sao, thường đi ở bờ sông thì giày làm sao mà không ẩm ướt được, Thanh Long Huyền Vũ còn có Tiêu Mặc Chiến, ba người bọn hắn thay phiên nhau bảo vệ bên người Tân Vũ Phong, cũng thay phiên nhau bảo vệ cô, khó tránh khỏi có lúc không khỏi lỡ miệng nói ra.
Hơn nữa, cẩn thận nghĩ lại, ban đầu ở đại lễ trao quân hàm, lúc chiến thần Thiên Vũ đi tới chỗ cô, xác thực, ngay lúc đó Lâm Kiều Như cũng cảm giác được một chút cảm giác quen thuộc không thể giải thích được.
Nghĩ kỹ lại, ngay cả thói quen nhỏ cất bước cũng quá giống Tân Vũ Phong.
Huống chỉ, mỗi ngày sớm chiều đều ở cùng Tân Vũ Phong, khí thế trên người Tân Vũ Phong vô ý toát ra, căn bản không phải là một doanh nhân bình thường có thể sử dụng.
Không nói đến hơi thở của chiến binh, mỗi bước đi, nhất cử nhất động của Tân Vũ Phong đều mang khí chất chiến trường.
Hơn nữa, mỗi khi Tân Vũ Phong tiếp cận đối phương, khí tức quyết đoán trên cơ thể Tân Vũ Phong nhất định không phải thứ mà một quân nhân bình thường hay một thương nhân có thể sở hữu được!
Mỗi lần đứng đối diện Tân Vũ Phong, đều là những người học võ, trên người đều không có khí thế giống như Tân Vũ Phong!
Lâm Kiều Như, kỳ thật đã hoài nghi Tân Vũ Phong chính là chiến thần Thiên Vũ đã cầu hôn cô vào ngày đại lễ trao quân hàm từ lâu rồi.
Nhưng Lâm Kiều Như cũng không dám tùy tiện hỏi.
Nếu như Tân Vũ Phong không phải là như vậy, thì chính bản thân mình bất thình lình nhắc tới một người đàn ông đã từng cầu hôn mình, chẳng phải là làm tổn thương Tân Vũ Phong sao?
Cho nên Lâm Kiều Như một mực chịu đựng.
Cho đến ngày hôm qua, chứng cớ vô cùng xác thực, người qua đường nhao nhao nghị luận.
Còn có bộ dạng của đám người Thanh Long bọn họ nhất thời kêu lên cái kia câu, Thiên Vũ đại nhân.
Nên hiện tại Lâm Kiều Như mới dám chạy tới hỏi Tân Vũ Phong.
mừng Thiên Vũ đại nhân của chúng ta, cuối cùng cũng có thể ngả bài với Thiên Vũ phu nhân rồi, uống một chén! Thiên Vũ phu nhân, uống đồ uống, nước trái cây, hay là để Bạch Hứa Trạch pha cho cô một chén rượu?”
“Ai là Thiên Vũ phu nhân! Tôi vẫn chưa có gả cho anh ta đâu!” Lâm Kiều Như bĩu môi, phản bác nói.
Rất nhanh, Lâm Kiều Như xoay qua, nhìn về phía Bạch Hứa Trạch nói: “Ài, anh biết pha chế rượu?”
Bạch Hứa Trạch gật đầu cười: “Đúng vậy, cô Kiều Như, tôi pha giúp cô một ly?”
Lâm Kiều Như vui vẻ gật đầu: “Tốt lắm!”
Bạch Hứa Trạch chạy đến phòng bếp, rất nhanh pha chế một ly rượu thích hợp cho phụ nữ uống, một ly cocktail có nồng độ rượu thấp, đưa cho Lâm Kiều Như.