Lâm Kiều Như hơi hơi ngước đầu nhìn qua, nhìn về phía Tần Vũ Phong trong đám người, một đôi con người như không thể tin được nhìn qua.
Thật sự là Tần Vũ Phong sao?
Là vì cô sắp chết rồi nên sinh ra ảo giác sao?
Hay là nói, bây giờ cô đã chết rồi nên mới có thể nhìn thấy Tần Vũ Phong
Nhưng mà, mặc kệ là thế nào cũng không sao cả. Chỉ cần có thể liếc mắt nhìn Tần Vũ Phong một cái, cho dù là chết cô cũng cam tâm tình nguyện
Giọng nói của Lâm Kiều Như cực khẽ, nhưng xuyên qua đám người lại có thể rõ ràng xuyên vào trong tại Tần Vũ Phong.
“Kiều Như!”
Hai mắt Tần Vũ Phong đối diện với đôi mắt ôn nhu ẩn tình, hai mắt ngấn nước, sát khí và tức giận cả người nhảy mắt như tiêu tán không còn chút nào, ánh mắt dịu dàng.
Câu tiếng kêu của vợ như có thể vuốt lên tất cả những phẫn nộ và sự không cam lòng của Tần Vũ Phong.
“Bốp! Bốp! Bốp!”
Tần Vũ Phong mạnh mẽ xuyên qua đám người, bay nhanh về phía trước.
Ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người ở đây Tân Vũ Phong không coi là cái gì.
Giữa trời đất lúc đó chỉ còn lại anh và Lâm Kiều Như trước mắt.
Bây giờ trong mắt Tần Vũ Phong cũng chỉ còn lại Lâm Kiều Như
Dưới ánh mắt kinh ngạc, khiếp sợ không dám tin của mọi người, Tần Vũ Phong từng bước từng bước một bước vào cung điện Tử Vàn, đi lên đài cao.
Anh không chút do dự ôm lấy Lâm Kiều Như
Mà Lâm Kiều Như thẳng đến một khắc bị Tần Vũ Phong ôm vào lòng mới cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể anh, lúc này Lâm Kiều Như mới có thể xác nhận được Tần Vũ Phong ở trước mặt mình không phải là ảo giác
Một Tần Vũ Phong thật sự ở ngay trước mặt cô Xúc cảm trên da thịt rất chân chật, nhiệt độ cơ thể cũng rất ấm áp!
Đây là cái ôm ấp mà Lâm Kiều Như cảm thấy quen thuộc nhất
Đây cũng là một màn sau khi chia lìa với Tần Vũ Phong mà cô ngày đêm nhớ đến.
Không phải là ảo giác “Tần, Tân Vũ Phong, đây là thật sao… anh chưa chết? Anh đến cứu em sao?”
Tần Vũ Phong ôm Lâm Kiều Như rất nhẹ nhàng, giờ phút này cả người Lâm Kiều Như đều là thương tích, Tần Vũ Phong sợ đụng đến sẽ khiến cô bị đau.
Cuối cùng anh lại ôm Lâm Kiều Như.
Tuy rằng anh và Lâm Kiều Như xa cách chẳng qua chỉ mới mấy tháng, nhưng đối với hai người Tần Vũ Phong và Lâm Kiều Như mà nói…
Đều như cách cả một thế kỷ!
Trước khi Tần Vũ Phong đi đã phó thác Lâm Kiều Như cho Yến Đông Lam, ngay lúc đó Tần Vũ Phong cũng không biết mình có thể trở về hay không nên đã để ông ta bảo vệ Lâm Kiều Như.
Chuyến đi Miêu Cương này có thể nói là cửu tử nhất sinh
Hành động đến Miêu Cương này của Tần Vũ Phong không khác nào là một lần đánh cược.
Cũng may, anh cược thắng rồi.
Tu vi cả người anh khôi phục sau quá trình cố gắng để bản thân giỏi hơn, lần nữa có được lực lượng để bảo vệ âm Kiều Như.
Mà từ nay về sau, anh trèo đèo lội suối, dời non lấp biển.
Chỉ vì có thể trở lại bên cạnh Lâm Kiều Như.
Anh nào biết, Lâm Kiều Như thế nhưng lại bị cha ruột và Tứ hoàng tử bức bách, bị buộc phải cưới người khác, thậm chí bản thân cô còn bị thương!
Tần Vũ Phong vô cùng yêu thương vuốt ve mái tóc của Lâm Kiều Như: “Kiều Như, tất nhiên là anh không chết, em xem, anh sống rất tốt.
Rốt cuộc Lâm Kiều Như cũng nhịn không được tình ý dâng lên trong ngực mình.
Mấy ngày qua cô phải chịu rất nhiều áp lực.
Lúc nghe được tin Tần Vũ Phong bỏ mình từ miệng Tứ hoàng tử, phản ứng đầu tiên của Lâm Kiều Như chính là không tin.
Sau đó cả người Lâm Kiều Như đều lâm vào bị thương.
Lâm Kiều Như không thể tin được, cô đã ước định với Tần Vũ Phong rồi, đợi ngày nào đó Tần Vũ Phong khôi phục lại tu vi sẽ đến đón cô.