Chiến Thần Biến

Chương 30: Sức Nặng Của Một Trang Giấy.



Cho nên, Đằng Phi thản nhiên thừa nhận, về phần phải gánh vác hậu quả như thế nào, hắn đã không còn thời gian nghĩ nhiều như vậy. Điều trước mắt cần làm chính là không để Đằng gia liên lụy vào chuyện này, hai là muốn bảo trụ bí mật của Lục Tử Lăng, không để cho những người này biết được. Hơn nữa, đối với hậu quả của sự việc này, kỳ thực Lục Tử Lăng đã sớm để lại cho Đằng Phi một lá bài tẩy, cũng chính là tấm át chủ bài, khiến cho Đằng Phi có lòng tin cực lớn, cho dù là cực kỳ bất mãn, khi bản thân mình xuất ra tấm át chủ bài, Bát đại gia tộc cũng phải ngậm miệng!

- Cmn, chúng ta tin ngươi mới là lạ!

Lý Cương hum hăng nhổ một ngụm nước miếng, hướng Đằng Phi mắng to, muốn xông lên giáo huấn Đằng Phi, lại bị phụ thân của hắn kéo lại. Lúc này, Đằng Phi nhìn Thanh Nguyên Châu Thủ Hộ Giả nói:

- Thủ Hộ Giả đại nhân, ta thừa nhận, những đấu kỹ này ta nhặt được không có ngay lập tức trả lại là tồn tại tư tâm nhất định. Chuyện này là do ta sai, nhưng bọn họ cũng không thể bởi vậy mà vu hãm ta tham dự vào chuyện này!

Lời này của Đằng Phi vừa ra khỏi miệng, ánh mắt mọi người đều hướng về phía Thanh Nguyên Châu Thủ Hộ Giả Lãnh Nguyên Dã.

Lãnh Nguyên Dã ngay từ đầu đích xác là vô cùng giận, cảm thấy tiểu tử này vô cùng gian xảo. Sau khi bị phát hiện, lại vẫn có thể bình tĩnh mà thừa nhận, trên mặt một tia biểu lộ áy náy cũng đều không có, cái này khiến cho ấn tượng của Lãnh Nguyên Dã đối với Đằng Phi phi thường kém. Nhưng câu nói tiếp theo của Đằng Phi lại khiến cho Lãnh Nguyên Dã không biết nên tin tưởng Đằng Phi hay không nữa. Trên người thiếu niên này, có một loại khí chất khiến cho người ta cảm thấy tin phục. Hơn nữa, nhìn vào con ngươi thanh tịnh kia, cũng thực sự không giống như là có quan hệ cùng chuyện này. Tối trọng yếu nhất, Lãnh Nguyên Dã thủy chung cảm thấy Đằng Phi dường như đặc biệt nắm chắc, căn bản là không hề sợ hãi bát đại gia tộc.

Rốt cuộc là trẻ tuổi cuồng ngạo, người không biết không sợ, hay là đã thực sự nắm chắc trong lòng bàn tay?

Nhẹ ho hai tiếng, Lãnh Nguyên Dã nhìn Đằng Phi hỏi:

- Ngươi nói những bản đấu khí bí tịch này là do ngươi nhặt được. Vậy ta hỏi ngươi, ngươi nhặt được ở chỗ nào. Còn nữa, người trộm đi đấu kỹ của bát đại gia tộc đầu óc có vấn đề hay sao? Vì cái gì trộm lấy rồi lại không mang đi, ngược lại lại để cho ngươi nhặt được? Theo ta được biết, tên đạo tặc này thực lực rất mạnh. Bát đại gia tộc ngay cả cái bóng của đối phương cũng chưa từng thấy được. Cho nên căn bản là không có chút thương tích nào, như thế nào lại tùy ý vứt đi để cho ngươi nhặt được?

Lời nói của Lãnh Nguyên Dã quả thực khiến cho mấy người bát đại gia tộc đỏ mặt. Đích xác, bọn họ ngay cả cái bóng của người ta cũng chưa từng gặp qua. Chỉ là, cho dù cảm thấy rất mất mặt, nhưng đều cảm thấy vấn đề của Lãnh Nguyên Dã hỏi vô cùng kịp thời. Đằng Phi rốt cuộc cũng nở nụ cười, đợi..đợi... hắn đợi đúng là những lời này của Lãnh Nguyên Dã!

Hắn từ trong lòng ngực lấy ra một tờ giấy nhăn nhúm, trên mặt viết chi chít chữ, hơn nữa dường như là đã được viết trước đó rất nhiều ngày, đưa cho Lãnh Nguyên Dã.

- Thủ Hộ Giả đại nhân, lúc Đằng Phi ta nhặt được những bản đấu kỹ này, bên trong còn có thêm một phong thư này, là muốn người nhặt được những bản đấu kỹ đem phong thư này giao cho quan phủ, nói những đấu kỹ này là tặng phẩm. Đây cũng là nguyên nhân vì cái gì ta không có giao ra mấy bản đấu kỹ này ngay, trên thư ghi lại những điều rất khủng bố ah, ta không dám cho bất luận người nào xem, ngài nếu là Thanh Nguyên Châu Thủ Hộ Giả đại nhân, ta liền giao cho ngài thì tốt rồi, ngài xem những thứ ghi trên trang giấy này sẽ hiểu.

Lãnh Nguyên Dã cau mày, tiếp nhận phong thư. Sau khi mở ra, nhìn qua vài lần, trên mặt lập tức trở nên cổ quái, dường như là rất kinh ngạc, hoặc như là rất tức giận, khóe miệng giật giật cuối cùng cũng không nói câu nào, lập tức đem phong thư tựa như là phỏng tay này ném cho Vương Thiên Hà. Sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Đằng Phi, thành thực nói:

- Ta cái gì cũng không thấy!

Vương Thiên Hà chỉ thoáng nhìn qua một lúc, khuôn mặt vốn hồng nhuận lập tức trở nên tái nhợt, đến cuối cùng biến thành trắng bệch, trên trán đầy mồ hôi, chửi ầm lên:

- Con mẹ nó! Quả thực là hồ thuyết bát đạo! Đây là vu oan! Là ngậm máu phun người!

Thôi gia gia chủ nhận lấy phong thư từ trong tay Vương Thiên Hà, liếc qua vài lần, sắc mặt lập tức trở nên phi thường khó coi, nắm phong thư trên tay, mặt đầy gân xanh, mày nhíu lại thành hình chữ "xuyên", ngực kịch liệt phập phồng, hiển nhiên là đã phi thường phẫn nộ.

Sáu vị gia chủ còn lại của Triệu gia, Quy Gia, Lương gia, Lý gia, Tôn gia đều lần lượt xem qua, sắc mặt đều trở nên âm tình bất định, nhưng đều không ngoại lệ, ngoại trừ phẫn nộ cùng sợ hãi, bọn hắn đều không nói bất luận lời nào. Hơn nữa, không ngờ lần đầu tiên, không có tiếp tục chỉ trích Đằng Phi nữa. Điều này khiến cho tất cả mọi người trong tràng, đều cảm thấy phi thường kỳ quái, trong lòng tự nhủ, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì? Vì cái gì sau khi xem qua phong thư này, ngoại trừ Vương gia gia chủ chửi một câu, mấy vị gia chủ còn lại đều không nói một lời nào là sao?

Chỉ có Đằng Phi là trong lòng âm thầm cười lạnh. Lục Tử Lăng tính tình thanh lãnh, nhìn như là không biết đạo lý đối nhân xử thế, nhưng trên thực tế, nàng làm việc gì cũng kín đáo, khiến cho Đằng Phi bội phục sát đất. Ngay từ đầu, Đằng Phi cho rằng Lục Tử Lăng là cường đạo một phen, trực tiếp chém giết bát đại gia tộc trong Thanh Bình Phủ. Cho dù, Đằng Phi biết rõ, Lục Tử Lăng làm điều này là vì tốt cho hắn, nhưng trong nội tâm ít nhiều cũng cảm thấy có chút không thoải mái, phảng phất hắn cũng là một tên đạo tặc vậy.

Mãi đến khi Lục Tử Lăng đem phong thư này giao hắn, Đằng Phi mới trợn mắt há hốc mồm, triệt để tâm phục khẩu phục rồi!

Mấy thứ ghi trong phong thư này, kỳ thực vô cùng đơn giản, đem tất cả sự tình đủ để bát đại gia tộc bị diệt tộc trong vòng hai mươi năm này, toàn bộ ghi lại. Thậm chí có một số trong đó là tuyệt mật! Những thứ này, ngoại trừ người trong cuộc, tuyệt đối không có người thư hai biết được!

Ngay từ đầu Đằng Phi còn tưởng rằng Lục Tử Lăng ghi loạn, bởi vì có một số chuyện, bề ngoài không khác gì lời khai, ngoại trừ người đã làm ra những chuyện đó, ngươi khác căn bản là không có khả năng biết được!

Đằng Phi nhìn sắc mặt của gia chủ Bát đại gia tộc, trong nội tâm tràn ngập khiếp sợ. Rất hiển nhiên, những chuyện ghi trên tờ giấy kia, tất cả đều là sự thực! Tuyệt không có nửa phần giả dối!

Chỉ bằng phong thư này, Bát đại gia tộc bị diệt mười lần cửu tộc cũng là quá ít!

So với phong thư này này, cái gì mà Linh Dược trộm, đấu kỹ bị mất, quả thực chỉ như là gió thoảng mây bay, căn bản không đáng nhắc tới!

Xác định được những chuyện ghi trên phong thư này đều là sự thực. Đằng Phi thở dài một hơi, trong lòng thầm nhủ bản thân mình may mắn đủ thông minh, đưa trước cho Thủ Hộ Giả Lãnh Nguyên Dã nhìn. Như vậy, Bát đại gia tộc không phải bời vì những thứ ghi lại trên phong thư này quá mức khiến cho người ta kinh hoảng, mà sinh ra ý niệm giết mình diệt khẩu nha?

Đáng tiếc chính là, thân là một thiếu niên đơn thuần không có quá nhiều lịch duyệt, Đằng Phi đã hoàn toàn xem thường mức độ hung tàn của bát đại gia tộc. Cho nên sau này, tính tình của Đằng Phi phát sinh ra biến hóa rất lớn, đều là bắt nguồn từ chuyện này.

Lúc này, bên Đằng gia trấn có người cấp tốc chạy tới bên này, từ y phục là người của Đằng gia, trên người còn nhuốm máu tươi, đi tới bên cạnh Đằng Văn Hiên, ghé vào tai thì thầm điều gì đó.

Đằng Văn Hiên lông mày có chút nhíu lại, trong mắt hiện lên một chút thần sắc xót xa khó có thể phát hiện, lập tức gật gật đầu. Sau đó ngẩng đầu lên, một đôi mắt hổi nhìn chằm chằm vào Vương Thiên Hà có chút thất hồn lạc phách, giận dữ hét lớn:

- Vương Thiên Hà các ngươi cùng Thác Bạt gia làm chuyện thực tốt nha!

Không rõ trên phong thư đó ghi lại cái gì, Thác Bạt Hồng Vận còn đang tính toán trong lòng, sau khi đánh hạ Đằng gia, thì làm như thế nào mới có thể đạt được nhiều lợi ích. Trong giây lát nghe thấy Đằng Văn Hiên rống lên, lập tức giật mình, ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi cùng vui mừng, thầm nghĩ: "Thành rồi!"

Bất quá lời kế tiếp của Đằng Văn Hiên, lập tức đánh Thác Bạt Hồng Vận xuống vực sâu vạn trượng.

- Vương gia ngươi cùng Thác Bạt gia, liên hợp cùng tên nghịch tử Đằng Vân Tráng của ta, thừa dịp bên này có việc. Trong lúc đó đánh vào Đằng gia ta, mưu toan cướp đoạt toàn bộ khế ước mua bán nhà đất, cùng các loại hiệp ước, hợp đồng, công văn. Hừ, Thủ Hộ Giả đại nhân có mặt ở chỗ này, lão hủ muốn hỏi một câu, Lãnh đại nhân, loại hành vi này của bọn hắn, bị Đằng gia ta diệt sát, Đằng gia ta có phạm pháp không?

Đằng Văn Hiên vẻ mặt lạnh như băng nhìn Lãnh Nguyên Dã.

Lãnh Nguyễn Dã bởi vì vừa nhìn thấy phong thư kia mà ảo não, nghe vậy không chút nghĩ ngợi nào trực tiếp nói:

- Phòng vệ chính đáng, tự nhiên là không phạm pháp!

- Tốt!

Đằng Văn Hiên quát lớn:

- Tất cả đám cường đạo đánh vào Đằng gia, đã bị giết không còn một người!

- Cái gì? Không thể nào!

Thác Bạt Hồng Vận hai chân mềm nhũn, thiếu chút nữa đặt mông ngồi xuống đất, trước mặt lập tức biến thành màu đen. Vì đánh Đằng gia, Thác Bạt gia cơ hồ đã xuất động toàn bộ tinh anh võ giả của gia tộc, cùng hơn ba trăm người nữa! Cộng thêm Vương gia Nhị gia, Kim Sí Đại Bằng Vương Thiên Ưng mang theo hơn ba trăm Vương gia tinh anh, cùng với Đằng gia đại gia Đằng Vân Tráng mang theo hơn một trăm tên tâm phúc, tổng cộng hơn bảy trăm người đánh vào Đằng gia. Cho dù Đằng gia có hơn ba trăm cung tiễn thủ, cũng không thể đem tất cả mọi người bắn chết!

Cung Tiễn Thủ tuy rằng lợi hại, nhưng nếu bị tiếp cận, thì cũng chỉ có thể để người mặc sức chém giết. Chớ nói chi để phòng bị những cung tiễn thủ kia, Thác Bạt gia còn chuẩn bị thêm hơn ba mươi mặt đại thuẫn, làm sao có thể thất bại? Vương Thiên Hà nhàn nhạt nhìn Đằng Văn Hiên, sau đó lại nhìn thoáng qua Đằng Phi, híp mắt, do dự một chút bỗng nhiên nói:

- Chuyện này là Vương gia ta sai, ta nguyện ý đền một vạn lượng hoàng kim để chuộc tội!

Nói xong, Vương Thiên Hà nhìn Thanh Nguyên Châu Thủ Hộ Giả đại nhân Lãnh Nguyên Dã nói:

- Chuyện này, nguyên bản bởi vì một chuyện hiểu lầm mà gây nên, cũng không phải như Đằng lão gia tử nói như vậy. Cho nên, xem như là tư oán, ta nguyện ý xuất tiền để giải quyết chuyện này, Thủ Hộ Giả đại nhân, ngài cảm thấy thế nào?

Vương Thiên Hà nói xong, nhưng trong tâm thì nhỏ máu, vô cùng hối hận, vì sao mình lại mời Lãnh Nguyên Dã tới? Nếu hôm nay Lãnh Nguyên Dã không có ở đây. Chuyện kia,có thể liên hợp với thất gia còn lại, không làm thì thôi, đã làm thì làm cho tận, trực tiếp đồ giệt hết Đằng gia, giết Đằng Phi, để cho chuyện này triệt để biến mất trong gió.

Nhưng bây giờ Lãnh Nguyên Dã đã biết được, muốn ở chỗ này giết Lãnh Nguyên Dã, điều này đúng mà mộng tưởng!

Nơi này không ai là đối thủ của Lãnh Nguyên Dã, cho dù là quần công, đánh không lại Lãnh Nguyên Dã còn có thể chạy ah!

Cho nên, Vương Thiên Hà chỉ có thể quyết định, với tình hình trước mắt, cứ qua được cái ải này đã rồi tính sau. Sau đó, liên hợp với thất gia, bỏ ra một số tiền lớn mua chuộc Lãnh Nguyên Dã! Số tiền lớn này, tuyệt đối sẽ khiến cho Lãnh Nguyên Dã động tâm, bởi vì số lượng sẽ khiến cho ngay cả hoàng đế cũng động tâm! Cũng không tin một tên Thủ Hộ Giả sẽ không động tậm

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.