Chiến Thần Bất Bại

Chương 221: Ăn cướp



Đam mê kỳ lạ của công tử, đương nhiên Tần Phong không hiểu được, hắn cũng chỉ lầm bầm một hai câu rồi ngậm miệng lại. tu luyện mặc dù xinh đẹp nhưng không mấy thu hút với kẻ mê võ như hắn.
Nếu hắn cần, phải nữ nhân vạm vỡ to khỏe mới đủ đô!
“Sao nào? Chẳng lẽ Phong thúc nhớ A Mộc Đóa?” Gã công tử trêu chọc.
Những hộ vệ khác cười vang, A Mộc Đóa là nữ võ giả nổi danh trong hộ vệ đoàn, thực lực cường đại, nghe nói có chuyện mờ ám với Tần Phong.
Cái mặt già của Tần Phong đỏ lên, không giận nói: “Thuộc hạ không có sở thích như công tử, nữ nhân khỏe mạnh chút vẫn tốt hơn.”
Có người ồn ào: “Thế thì không biết Phong thúc có đủ khỏe không?”
Lần này cả công tử cũng cười ha hả, A Mộc Đóa thực lực cường đại, nhưng tính tình cũng cực kỳ hung bạo. Nếu xếp hạng hộ vệ đoàn, A Mộc Đóa còn trên cả Tần Phong.
Tần Phong cũng cười ha hả theo, song ngay lúc này trong lòng hắn chợt có cảm giác báo động.
“Coi chừng!”
Tần Phong hét lớn một tiếng, viu, một vien đá lớn cỡ cái bàn đột nhiên bay ra từ ven đường, tốc độ cực nhanh mang theo tiếng gió rít lạnh lẽo thấu xương, mục tiêu trực chỉ công tử!
Tốc độ của viên đá nhanh như tia chớp, lại thêm hình thể khổng lồ khiến tiếng gió rít vô cùng đáng sợ.
Gã công tử ngây người.
Trong mắt Tần Phong thoáng hiện hung quang, hắn ở bên bảo hộ công tử mà có người còn dám đánh lén, trong lòng càng thêm giận dữ. Bả vai nhoáng lên, thân thể khôi ngô hùng tráng mang theo một chuỗi tàn ảnh đột nhiên xuất hiện phía trước tảng đá.
“Muốn chết ư!”
Một quầng sáng bao phủ nắm đấm hắn, ngang nhiên đánh một quyền lên tảng đá!
Ầm!
Tảng đá lập tức chia năm sẻ bảy, mảnh đá vụn bắn lung tung khắp nơi, thân hình Tạ Phong vẫn không hề sứt mẻ.
Song Tạ Phong chỉ thấy mắt hoa lên, một bóng người đã lao tới trước ngực hắn.
Không tốt!
Tần Phong thầm giật mình, kẻ đánh lén đáng ghét này lại nấp phía sau tảng đá.
Một gã thật âm hiểm!
Tần Phong lên gối, lần này nếu đánh trúng đối phương không chết cũng tàn phế.
Nhưng kẻ đánh lén còn linh hoạt hơn xa tưởng tượng của gã, Tần Phong chỉ cảm thấy bụng đau xót, đầu gối bị đụng vào yếu ớt vô lực, sau đó phần lưng tên đánh lén dán lên bộ ngực của hắn.
Một lực lượng vô cùng cường đại bộc phát, hắn như bị thẻ hồn tướng đánh phải, thân thể không chịu khống chế, bay ngược về phía sau.
Tần Phong vốn ngăn cản trước mặt công tử, giờ bay ngược thẳng về phái tên công tử.
Gã công tử chỉ thấy Tần Phong ngăn cả trước mặt mình, một quyền đánh tan tảng đá rồi đột nhiên kêu rên một tiếng, bay ngược về phía sau. Thực lực gã công tử này không kém nhưng kinh nghiệm thực chiến quá ít, ngày ngày lại ăn chơi đàng điếm, thân thể yếu ớt vô cùng, thấy Tần Phong bay về phía mình lập tức luống cuống chan tay.
Kinh nghiệm của Ta vô cùng phong phú, sau thời gian đầu luống cuống do bị đánh lén lập tức ý thức được mục tiêu của đối phương.
Không tốt!
Mục tiêu của đối phương là công tử!
Sắc mặt Tần Phong đại biến.
Nhưng động tác của kẻ đánh lén còn nhanh hơn phản ứng của hắn, năm ngón tay móc lại như trảo, như thiểm điện chộp vài phát lên người hắn, không khác bì bị một cái chùy thép đập trúng, khí kình toàn thân lập tức tiết ra.
Khi hắn phát hiện trước ngực không còn, đã mất đi hành tung của đối phương, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Rầm, hắn gắng gượng ngã lăn trên mặt đất.
Hắn không hề đau đớn, khóe mắt liếc qua thấy công tử rơi xuống tay đối phương, trong lòng cũng mất hết can đảm.
Yết hầu công tử bị năm ngón tay đối phương xiết chặt, năm ngón tay như năm cái vuốt thép, công tử gần như không thở nổi. Tay đối phương duỗi thẳng, công tử không thể không kiễng mũi chân.
Cái mặt nạ tinh tinh đập vào mắt, đầu óc gã công tử trống rỗng.
Mình... Mình mà lại bị người khác khống chế...
Gã công tử dần khôi phục tinh thần, ánh mắt cũng dần có lại tiêu cự, cái mặt nạ tinh tinh trở nên rõ ràng. Những đường nét thô ráp và đường cong trên mặt nạ, trong mắt gã công tử quen xem tranh của các danh họa lúc này lại trở nên rành mạch dữ tợn!
Đám hộ vệ khác ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, đầu óc trống rỗng.
“To gan! Ngươi dám...”
“Dừng tay!”
. . .
Đám hộ vệ la lên thất thanh, lập tức xôn xao, sắc mặt ai nấy đều đầy vẻ sợ hãi. Nếu công tử xảy ra chuyện gì, đừng ai ở đây mong sống sót được.
“Câm miệng cho ta!”
Tần Phong gầm lên như sấm, quét ngang toàn trường, tất cả các hộ vệ kinh hãi hạ vũ khí,ngậm miệng. Tần Phong chậm rãi đứng từu dưới đất lên, trước ngực hắn nhiều thêm một lỗ máu, bên trong máu tươi vẫn đang rỉ ra từ từ, Tần Phong lại như không để ý tới, ánh mắt chỉ chăm chú nhìn gã đeo mặt nạ thần bí kia.
“Bằng hữu, chẳng hay chúng ta đắc tội gì với ngươi?”
“Đắc tội?” Giọng khàn khàn vang lên từ sau tấm mặt nạ: “Tinh tệ đắc tội với ta! Ngươi nói xem, thực lực ta mạnh mẽ như vậy, nhưng lại nghèo rớt mùng tơi, có phải rất bất hợp lý không?”
Câu này của Đường Thiên hoàn toàn là thật lòng.
Tần Phong nghe vậy cũng buông lỏng, xem ra đối phương chỉ vì tiền tài.
“Đúng thật bất hợp lý.” Tần Phong đành trả lời trái lương tâm: “Tinh tệ dễ nói, xin hãy buông công tử nhà ta ra trước đã, thân thể công tử không được tốt, không chịu được kinh hãi. Nếu có chuyện gì sợ bằng hữu cũng không nhận được tinh tệ.”
“HA HA HA!” Đường Thiên đeo mặt nạ cười lên quái dị: “Các ngươi nhiều người, ta sợ lắm.”
Tần Phong cố nén cảm giác muốn chửi ầm lên xuống, ngươi sợ? Ngươi mà sợ? Ngươi sợ đã không làm chuyện thế này!
Nhưng hắn không dám chọc giận đối phương, đành trầm giọng nói: “Vậy bằng hữu muốn sao mới chịu buông tha cho công tử nhà ta?”
“Tinh tệ! Đương nhiên là tinh tệ rồi!” Đường Thiên ép họng, giọng vờ vịt: “Vừa rồi các ngươi chịu bỏ năm trăm triệu cho một nữ nhân, nói vậy công tử nhà các ngươi trị giá bao nhiêu tinh tệ?”
Tần Phong suy nghĩ xoay chuyển, xem ra vừa rồi công tử ra tay xa xỉ đã khiến đối phương ngấp nghé.
“Chẳng bằng bằng hữu ước lượng giúp.” Tần Phong trầm giọng nói.
“Ha ha ha, quả nhiên là người rộng rãi!” Đường Thiên giở công phu miệng sư tử: “Vậy một tỷ tinh tệ! Đừng nói công tử nhà các ngươi kém hai nữ nhân đấy nhé!”
Tần Phong giả bộ cười khổ: “Bằng hữu đừng đùa chúng ta nữa, ai lại mang một tỷ tinh tệ trên người chứ? Cái năm trăm triệu kia chẳng qua là công tử thăm dò thôi mà.”
Công tử nghe câu này rốt cuộc cũng phản ứng lại, vội vàng phản ứng lại: “Ta chỉ nói thôi mà, không tin ngươi lục soát đi!”
Vừa dứt lời, gã đã lập tức nhận ra không ổn, lòng kêu thầm không thôi.
“Lục soát?” Đường Thiên nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói: “Ý kiến hay đấy, tới đây nào, đầu tiên tháo mấy thứ như Thủy Bình Võ Quỹ giao ra đây.”
“Ta không có...” Con mắt gã công tử xoay loạn.
Đường Thiên chẳng buồn nói nhảm, ngón tay đột nhiên xiết chặt, con mắt gã công tử như muốn lồi ra, gương mặt như con cá sắp chết.
“Bằng hữu!” Tần Phong trong lòng căng thẳng, vội vàng nói: “Đưa, chúng ta đưa đây!”
Mười lăm giây sau Đường Thiên mới nơi lỏng kìnhl ực, hai con mắt gã công tử đã trắng bệch, ho khan liên hồi. Chỉ lực Đường Thiên hiện giờ cực kỳ kinh khủng, một vạn cái đe sắt nào phải mài xuông. Cho dù không cần chân lực, năm ngón tay Đường Thiên cũng có thể thoải mái xuyên thủng tấm sắt dài năm cm. Sau khi truyền chân lực vào, chọc tấm thép không khác gì chọc đậu hũ.
Gã công tử ánh mắt kinh hãi, trước giờ gã chưa từng ở gần tử vong như vậy! Cảm giác hít thở không thông khiến gã còn tưởng mình đã chết chắc rồi.
Tất cả tiền tài, quyền thế, sắc đẹp, trước mặt cái chết đều là vô nghĩa, nực cười.
Gã run rẩy lấy vật chứa đồ của mình ra.
Một cái bình bạc nhỏ lớn cỡ bàn tay, hai mắt Đường Thiên sáng bừng lên, không nhịn được huýt sáo: “Ồ, hàng cao cấp đây!
Đúng là hàng cao cấp, cái bình nhỏ này có tên là Ngân Bảo Bình, là bí bảo tương đối cao cấp của chòm sao Thủy Bình, dung lượng của nó còn lớn hơn Thủy Bình Võ Quỹ, không khác gì một cái nhà kho loại nhỏ.
“Xóa dấu ấn đi!”
Bên tai vang lên giọng nói khàn khàn lạnh lẽo như lưỡi đang, ngữ khí ra lệnh.
Ánh mắt gã công tử hiện sắc lạ, cực kỳ phối hợp xóa sạch dấu ấn trong Ngân Bảo Bình!
๑๑۩۞۩๑๑
Keng keng keng!
Tiếng báo động vang lên, võ giả trong doanh ai nấy ngây ra tại chỗ, song rất nhanh chóng,t oàn bộ nơi trú quân trở nên hỗn loạn.
Một võ giả trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt xuất hiện trước cửa nơi trú quân.
Trang bị trên người hắn lóng lánh ánh sáng kinh người, như một chiến thần, tay cầm chiên sphủ, nổi giận gầm lên: “A Mộc Đóa, Mạc Lâm, Quỷ Hổ, Tiếu Đại, Tiếu Nhị!”
Vài bóng người mang theo thanh thế kinh người từ các góc của nơit rú quân lao tới, hạ xuống trước người võ giả trẻ tuổi.
“Công tử xảy ra chuyện rồi!”
Trong mắt võ giả hiện lên lửa giận, mái tóc màu vàng kim như ngọn lửa cháy, những người khác đều biến sắc, nhất là A Mộc Đóa, gương mặt đầy lo lắng.
“Xuất phát!”
Võ giả tóc vàng trẻ tuổi xung phong trước, đám người khác không dám chậm trễ, theo sát phía sau.
“Rốt cuộc có chuyện gì?” A Mộc Đóa không nhịn được hỏi: “Không phải Tần Phong đi theo công tử à?”
Võ giả tóc vàng trẻ tuổi thần sắc lạnh lùng: “Dấu ấn của công tử trong Ngân Bảo Bình biến mất rồi!”
Vì vấn đề an toàn, Ngân Bảo Bình của đệ tử thế gia thường được động tay động chân, một khi có chuyện bất ngờ xảy ra, gia tộc sẽ nhận được cảnh báo. Thậm chí một số Ngân Bảo Bình còn có công năng định vị.
“Hả!”
Mọi người cùng hét lên kinh ngạc, dấu ấn trong Ngân Bảo Bình biến mất, đây là kết quả xấu nhất. Một là công tử đã chết, một là công tử đã bị bắt làm tù binh. Bất luận loại nào cũng không phải chuyện tột.
Đột nhiên võ giả tóc vàng trẻ tuổi biến sắc: “Không hay rồi, tất cả dấu ấn của công tử trong Ngân Bảo Bình đều biến mất rồi!”
Những người khác nghe vậy cũng biến sắc.
๑๑۩۞۩๑๑
Đường Thiên vô cùng vui vẻ nhận lấy Ngân Bảo Bình, đang chuẩn bị lưu lại dấu ấn của mình, đột nhiên võ hồn trong cơ thể lập lòe, suy nghĩ hắn xoay chuyển, dùng ánh sáng của võ hồn soi thật kỹ, lập tức phát hiện một số dấu vết cực nhỏ trong Ngân Bảo Bình.
Nếu không quan sát kỹ gã cũng không thể phát hiện những dấu vết vô cùng nhỏ này.
Quả nhiên là mê hoặc!
Đường Thiên cười lạnh trong lòng, hắn ném Ngân Bảo Bình vào ngọn lửa võ hồn.
Xì xì xì!
Ngân Bảo Bình bỗng sáng lên ánh sáng nhạt, lửa bạc võ hồn của Đường Thiên là võ hồn cấp bạc, nhanh chóng thể hiện sự cường đại của mình. Ánh sang trên Ngân Bảo Bình càng lúc càng ảm đạm, mười giây sau tất cả ánh sáng đều biến mất không còn tăm hơi.
Đường Thiên kiểm tra một hồi, xác nhận không sót mới lưu lại dấu ấn của mình.
Gã công tử ngơ ngác nhìn Đường Thiên, gương mặt vốn đang bình tĩnh chợt như gặp quỷ, kinh hãi vôc ùng.
Chỉ trong chớp mắt vừa rồi, chút liên hệ như có như không giữa gã và Ngân Bảo Bình đã hoàn toàn biến mất.
Không... không thể nào....
Cái này... cái này... do các trưởng lão tự tay làm mà...
Trong ánh mắt kinh hãi tuyệt luân của gã công tử, Đường Thiên mở Ngân Bảo Bình ra.
Hơi thở của gã đột nhiên hóa thành tiếng ồ ồ như kéo bễ!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.