“Dì Tôn, mặc dù dì đã làm việc trong nhà chúng tôi hơn mười năm, Thành gia chúng tôi cũng không phải là gia đình coi thường bảo mẫu, nhưng dì có tư cách gì mà nói chuyện với vị hôn thê của tôi như vậy?”
Dì Tôn cố nặn ra một gương mặt tươi cười còn xấu hơn cả khóc: “Thiếu gia, tôi không có ý đó.”
“Có phải ý đó hay không không quan trọng, vừa rồi tôi đã nhận ra thái độ của dì với cô ấy có vấn đề. Bây giờ dì lập tức thu dọn đồ đạc rời đi ngay, tôi sẽ liên hệ với bên môi giới để chấm dứt hợp đồng này.”
Dì Tôn chỉ có thể không cam tâm rời đi.
Tôi hỏi Thành Đằng về nghi ngờ trong lòng mình: “Có phải quê quán của dì Tôn ở Vân Thành không?”
Tôi vốn tưởng rằng sẽ không trùng hợp như vậy, nhưng Thành Đằng lại nói cho tôi biết, quê quán của bảo mẫu Tôn chính là Vân Thành, bà ta còn có một cô con gái.
Nhưng càng trùng hợp hơn nữa là con gái của bà ta cũng tên Chu Chu.
Theo những gì Thành Đằng nói, dì Tôn thường xuyên nhắc đến con gái mình trước mặt anh ấy.
Bà ta nói con gái mình không chỉ xinh đẹp mà còn có dáng người rất chuẩn, là hoa khôi của trường.
Đôi khi hai mẹ con bà ta call video, sẽ cố ý để Thành Đằng nhìn thấy con gái mình.
Thành Đằng rất thông minh, đương nhiên hiểu ý của dì Tôn.
Nhưng vì nể tình bà ta nấu ăn rất hợp khẩu vị của mẹ anh ấy nên anh ấy không trực tiếp sa thải bà ta.
Thay vào đó, anh ấy nói với dì Tôn rằng anh ấy đã có bạn gái.
Hôm nay dì Tôn có thái độ thù địch với tôi, chẳng lẽ vì tưởng tôi cướp Thành Đằng chăng?
Tôi nhấp vào ảnh đại diện WeChat của Trương Văn Hạo, đó là ảnh chụp chung của hắn và Chu Chu.
Tôi đưa điện thoại cho Thành Đằng: “Anh thử nhìn xem, nữ sinh này có phải là con gái của dì Tôn không?”
Thành Đằng cẩn thận phân biệt một hồi: “Hình như là vậy, sao cô ta lại quen biết với em vợ?”
Tôi tùy ý khuấy đều cà phê: “Theo lời Trương Văn Hạo kể, bọn họ gặp nhau khi cùng chơi game. Cô gái này rất hào phóng, vừa gặp mặt đã mua cho em trai em một bộ đồ da, còn mua cho cả nhà một thùng táo.”
“Hai người họ rất nhanh liền yêu đương qua mạng, hiện tại đang ở bên nhau.”
“Bây giờ nữ sinh này đang mang thai, hai người họ muốn kết hôn. Sau đó, nữ sinh này nói mình là phú nhị đại, gia đình cô ta muốn phải có tối thiểu 880.000 nhân dân tệ tiền sính lễ mới đồng ý cho bọn họ kết hôn.”
Tôi cười tự giễu, kể cho Thành Đằng nghe hết chuyện chiếc vòng tay và căn nhà.
“Dù sao bố mẹ em cứ cho rằng em trai em đang trèo lên cành cao, nhất quyết bắt em phải lấy ra sính lễ 880.000 nhân dân tệ mà anh đã tặng. Nếu không, sẽ không một người thân, họ hàng thân thích nào bên nhà em đến dự đám cưới.”
Thành Đằng đứng dậy, nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng:
“Vậy em nghĩ sao? Nếu 880.000 tệ có thể làm em vui vẻ thì em muốn cho liền cho đi! Chồng em vẫn còn rất nhiều 880.000 tệ nữa.”
Tôi lắc đầu: “Em sẽ không cho họ tiền và căn nhà đâu. Hơn nữa, nữ sinh này rõ ràng có vấn đề.”
Thành Đằng mỉm cười, con ngươi màu đậm của anh ấy như màn đêm yên tĩnh.
Vô hình chung, nó mang lại cho tôi không ít sự an tâm.
Anh ấy dịu dàng nâng mặt tôi lên, hôn nhẹ lên trán tôi:
“Không sao đâu. Dù em có quyết định thế nào thì ông xã cũng sẽ ủng hộ em. Nếu bọn họ không tham gia, chúng ta sẽ đi du lịch và kết hôn.”
17.
Ăn tối xong, Thành Đằng đưa tôi về nhà.
Khi đến gara nhà anh ấy, bên trong có đậu một chiếc Porsche —— Panamera mới tinh.
“Anh đã mua một chiếc xe mới?”
Thành Đằng đưa chìa khóa cho tôi: “Ừ, anh mua cho vợ anh. Em mở ra xem thử đi, xem có thích không?”
Chiếc xe hơn 1 triệu nhân dân tệ, có kẻ nào lại già mồm nói không thích chứ?
Tôi là người trần tục và tôi rất yêu thích nó.
Trên đường đi, tôi đang trò chuyện với Thành Đằng thì mẹ tôi gọi tới:
“Thiến Thiến, trước đây không phải con nói con không muốn chiếc vòng tay đó sao? Bây giờ con mau về nhà một chuyến, trả lại chiếc vòng tay đi. Hạo Hạo/Chu Chu* đã tìm được người mua khác rồi. Có người ra giá 1 triệu nhân dân tệ để mua chiếc vòng tay này!”
* Đoạn này tác giả lại ghi tên của nữ chính nên tui không biết là đang nói em trai nữ chính hay Chu Chu, thế nên tui để tên cả hai nhé:))
Nghe được lời này của mẹ, tôi suýt bật cười thành tiếng.
Sao có người có thể ra giá 1 triệu cho chiếc vòng tay chỉ khoảng 10.000 đến 20.000 nhân dân tệ này chứ?
Tôi thay đổi phương hướng, lái xe về hướng nhà bố mẹ tôi.
Tuồng vui này, tôi đã nhìn đủ rồi.
Cho nên cũng đã đến lúc kết thúc nó.
18.
Chạng vạng tối mùa hè, ráng chiều rực rỡ.
Khi tôi lái xe đến dưới lầu nhà tôi, có không ít hàng xóm vẫn đang ăn uống và tận hưởng không khí mát mẻ ở lầu dưới.
Bởi vì là ngôi nhà bị phá dỡ nên rất nhiều người đã chuyển gara thành nhà bếp.
Gia đình chúng tôi cũng vậy.
Lúc này, bố mẹ tôi đang ăn tối trong gara với em trai tôi và Chu Chu.
Khi tôi đỗ xe xong, có không ít hàng xóm vây quanh:
“Thiến Thiến, mua xe mới à? Chiếc xe này trông cũng không rẻ đâu! Có đến 300.000 không?”
“300.000? Còn hơn thế nữa! Nhãn hiệu này mà anh cũng không biết à? Hình như tên là Porsche!”
Em trai tôi và Chu Chu cũng vây quanh:
“Trương Văn Thiến... Không phải, chị gái, chiếc xe này là anh rể mua cho chị à?”
Thành Đằng nhìn tôi, không nói gì mà chờ đợi câu trả lời của tôi.
Giờ phút này, tôi bỗng nhiên không muốn lại nhẫn nhịn điều gì nữa.
Tôi lắc lắc chìa khóa xe trong tay: “Đúng vậy, anh rể cậu đưa cho chị, hình như tên là Para…”
“Panamera!” – Trương Văn Hạo lập tức nói tiếp: “Chị ơi, đây là chiếc xe trong mộng của em!”
Tôi cố ý quay đầu nhìn Thành Đằng: “Thành Đằng, chiếc xe này giá bao nhiêu nhỉ?”
Thành Đằng lộ ra nụ cười cưng chiều: “Hai triệu.”
Những người hàng xóm xung quanh đều sợ hãi thán phục: “Lão Trương, con gái của ông thật có tiền đồ! Hai người các người đi theo hưởng phúc đi...”
Mẹ tôi trưng ra ngoài một nụ cười nhưng bên trong không cười: “Không biết có thể được hưởng phúc của con gái không, nhưng nhất định có thể được hưởng phúc của con dâu tôi!”
Vừa nói, bà ấy vừa khoe chiếc vòng trên tay:
“Con dâu tôi mua cái này cho tôi, nói cái gì mà là thương hiệu nổi tiếng toàn cầu, chỉ riêng chiếc vòng tay này thôi đã có giá mấy vạn rồi.”
Thím Vương ở gara sát vách đang bưng bát cơm, nghiêm túc ngắm nghía chiếc vòng tay trên tay mẹ tôi:
“Sao chiếc vòng tay đắt tiền như vậy lại phai màu và rỉ sét?”
Chu Chu mặt không đổi sắc nói: “Vốn dĩ loại hàng xa xỉ này cháu chỉ đeo chơi thôi, phai màu cũng chỉ có mấy vạn tệ, cháu đều trực tiếp vứt đi.”
“Nhưng chiếc vòng tay Van Cleef & Arpels được làm bằng vàng 18K này lại không phai màu.” – Thành Đằng chỉ vào chiếc vòng tay cỏ bốn lá trên tay tôi, “Chiếc vòng tay này trên tay Thiến Thiến là từ khi cô ấy lên đại học, tôi đã mua tặng cô ấy, đến bây giờ nó vẫn không hề phai màu.”
Thím Vương nín cười: “Còn nói lớn hơn chiếc vòng tay vàng đắt tiền của tôi, hóa ra đều là hàng giả.”
Nụ cười trên mặt mẹ tôi trong nháy mắt liền không thể giữ được nữa.