"Điện hạ đã tra rõ chưa? Ngài có tin bản cung không?"
Nhìn thấy mẫu thân, Thái tử phi thất vọng tràn trề: "Sao lại là ngươi?"
Nhưng ngay sau đó, nàng ta nắm chặt áo mẫu thân, nước mắt tràn mi: "Dung nương, ngươi giúp ta nói với Điện hạ được không, việc họ sẩy thai không liên quan đến ta.”
"Dù ta có ghen tuông thế nào, cũng không thể hại đến hoàng tự được."
"Là ta."
"Ngươi nói gì?" Thái tử phi sững sờ.
Mẫu thân đáp: "Thuốc các ngươi uống là dùng m.á.u ta làm thuốc dẫn.”
"Dễ thụ thai, nhưng khó giữ."
Mẫu thân nhìn gương mặt tái nhợt của Thái tử phi, khẽ thở dài như không nỡ nhắc lại: "Lần đầu tiên cũng là ta."
Thái tử phi không thể tin nổi: "Tại sao?”
"Tại sao ngươi lại hại hoàng nhi của ta? Tại sao?"
"Người đâu! Người đâu mau lên! Giết c.h.ế.t con tiện nhân này cho ta!"
Ánh mắt Thái tử phi trở nên độc ác, nàng đẩy mẫu thân ra, loạng choạng chạy ra ngoài, nhưng phát hiện xung quanh hoàn toàn vắng lặng.
"Người đâu! Người đâu cả rồi!”
"Giết nàng ta, xé xác ra làm trăm mảnh, làm người chồn cũng được, chỉ có thế mới hả cơn giận trong lòng ta!"
Mẫu thân nhìn Thái tử phi bằng ánh mắt đầy bi thương: "Thái tử phi, thực ra ta đã lừa ngươi. Trước đây, ta cũng từng có một đứa con."
Khi sinh con, mẫu thân khó sinh, bà đỡ nói nhất định là con trai.
Nhưng bà và phụ thân đều nghĩ, nếu là một bé gái thì càng tốt.
Không ngờ sinh ra đúng là một bé gái và họ đã yêu thương cô bé hết mực.
Năm đứa trẻ lên năm, lũ lụt gây ra dịch bệnh, quan phủ không ngó ngàng, trong thành cũng chẳng có thuốc thang.
Phụ thân bất chấp dịch bệnh, lên núi hái thuốc, còn mẫu thân thức trắng nhiều đêm chăm sóc con gái, chỉ mong mình có thể chịu thay nỗi đau đớn đó.
Họ cầu nguyện trước Phật tổ và các vị thần tiên, nguyện đánh đổi mười năm tuổi thọ để cô bé sống yên bình cả đời.
Họ nhìn đứa trẻ lớn lên từng ngày, chải tóc, mặc áo cho con, dạy con đọc thuộc Tam Tự Kinh.
Khi xuân về, phụ thân vẽ lông mày cho mẫu thân.
Đứa trẻ ngồi dưới gốc cây đào, nhai bánh đào giòn, lắc lư cái đầu nhỏ, ê a đọc bài: "Nhân chi sơ, tính bản thiện."
"Nhân chi sơ, tính bản thiện. Nhưng tại sao lại có những người không thiện?"
Giọng nói của mẫu thân đột nhiên trở nên lạnh lùng, bà tiến lên hai bước, túm chặt áo của Thái tử phi.
"Con ngươi không còn, tất cả đều là do Thái tử ban cho.”
"Hắn g.i.ế.c con ta, ta phải g.i.ế.c hết con hắn.”
"Tại sao con ta phải c.h.ế.t thảm dưới vó ngựa của hắn, còn con hắn sinh ra đã là chân mệnh thiên tử, vừa mở mắt đã hưởng hết vinh hoa phú quý trên đời?"
Nói rồi, bà không chút do dự đặt tay lên bụng Thái tử phi, dùng lực.
Ánh mắt bà lạnh lẽo, cười đầy uất hận: "Đứa trẻ trong bụng ngươi thật mềm yếu, chỉ dùng một chút lực mà đã không còn nữa.”
"Giống như con ta ngày đó, bị vó ngựa giẫm lên, nghiền nát xương mặt, tắt thở ngay tại chỗ.”
"Ha ha ha ha..."
"Ngươi là đồ điên!" Thái tử phi hoảng sợ, đồng tử co rút, nhìn mẫu thân như nhìn một con quỷ.
Mẫu thân bật khóc, tiếng khóc như xé lòng: "Ta là kẻ điên sao? Đúng, từ khi Như Quân của ta chết, ta đã điên rồi.”
"Điên không tốt sao? Điên thì không biết đau, không biết khổ, không biết khóc.”
"Có thể thản nhiên nhận một lượng bạc mà Thái tử ban phát, lấy chiếu rách bọc con ta, đứa con mà ta mang nặng đẻ đau mười tháng.”
"Chôn nó trong ngôi mộ lạnh lẽo!”
"Ngươi muốn trách, thì trách mình là nữ nhân của Thái tử. Đứa trẻ ấy, sinh ra đã phải chết.”
"Chỉ cầu kiếp sau chúng đầu thai vào gia đình tốt, không phải nơi này, cũng chẳng phải nhà ta.”
"A Di Đà Phật."
Thái tử phi treo cổ tự vẫn, mang theo cả đứa con chưa chào đời trong bụng.