Ánh sang đèn chiếu từ phía sau Phương Nhiên Tri làm mái tóc cậu như được mạ vàng, trông càng giống động vật nhỏ mềm mại.
Đôi mắt sát phạt quyết đoán thường ngày của anh đang khóa chặt khuôn mặt Phương Nhiên Tri, bây giờ con ngươi hơi chấn động, sợ cậu phát giác ra gì đó, Lục Tễ Hành cụp mắt, nhìn chằm chằm vào môi Phương Nhiên Tri.
Trái cổ của anh cuộn lên xuống, anh hiếm khi mất tự chủ nắm cằm Phương Nhiên Tri, đưa mặt lại gần cắn môi cậu. Sức lực mạnh dần, lưng Phương Nhiên Tri bị áo ngủ của anh siết chặt, không có đường lui, hai tay cậu nắm vai anh phối hợp.
Phương Nhiên Tri đặt đầu gối lên trên ghế sô pha, cố hết sức duỗi thẳng lưng, không để vùng bị đánh đỏ nằm trên chân Lục Tễ Hành, cậu cảm thấy nóng rát tê dại, thậm chí có hơi ngứa ngáy khó chịu.
Không biết lát nữa có được phép bôi ít thuốc mỡ làm mát không.
Cậu đã lớn như vậy mà vẫn bị đánh, thật xấu hổ......
Lỗ tai Phương Nhiên Tri đỏ bừng, hàng mi run rẩy bất an, dáng vẻ cậu ngượng ngùng xấu hổ, nguyên nhân thật sự không phải vì nói dối bị đánh, mà vì...... cậu vừa gọi Lục Tễ Hành là chồng.
Cậu chỉ muốn xin lỗi, giả đáng thương để đối phương đừng giận nữa, nào ngờ nói một hồi lại thành ra nói bậy, xưng hô gì cũng dám gọi. Phương Nhiên Tri rất lo lắng, sợ Lục Tễ Hành bảo cậu đừng gọi bậy, quan hệ giữa hai người chỉ là hợp đồng.
Nhưng anh không nói gì, thậm chí còn chủ động hôn cậu.
Phương Nhiên Tri không tự chủ được thè đầu lưỡi liếm môi dưới, tim đập thình thịch, mạnh dạn đoán ý nghĩ của Lục Tễ Hành, cho nên anh không phản cảm, chắc là thế... nhỉ.
Áo ngủ rộng thùng thình chứa hai người phồng lên, Lục Tễ Hành cũng không kéo Phương Nhiên Tri ra ngoài, bàn tay to lớn của anh kéo mông cậu lên, đứng dậy đi lên lầu.
Lòng bàn tay của Lục Tễ Hành khô ráo ấm nóng, khi tiếp xúc với làn da đang nóng bừng của cậu, bắp đùi Phương Nhiên Tri tức thì căng lên, cảm giác còn tệ hơn vừa nãy bị đánh, cậu muốn trốn. Nhưng lúc này cậu là trang sức treo trên người Lục Tễ Hành, không trốn đi đâu được, chỉ đành nhỏ giọng thương lượng "Anh à, anh đang kéo chân em."
Cầu thang gập ghềnh, lại còn cọ xát, người trong ngực vặn vẹo eo, Lục Tễ Hành không thương tiếc vỗ nhẹ vào mông cậu, ngước mắt nhìn thẳng "Đau không?"
Phương Nhiên Tri lắc đầu nói "...... ngứa."
Lục Tễ Hành nhướng mày "Vậy tôi đánh em thêm mấy cái nữa?"
Phương Nhiên Tri cuống quít lắc đầu, ôm chặt Lục Tễ Hành "Đừng mà, em sai rồi, anh tốt bụng, đừng đánh em nữa."
Lục Tễ Hành bế cậu vào phòng tắm, ném cậu vào bồn tắm có nước, đứng bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống "Có mùi cà phê, không thơm, tắm sạch đi."
Phương Nhiên Dạ rụt rè nói "Dạ."
Tiếng nước đổ xuống nhưng không che giấu được cảm xúc bất ổn của cậu, bàn tay Phương Nhiên Tri ướt át nắm lấy góc áo của Lục Tễ Hành, vải sẫm màu đã ướt làm màu vải giống như mực đậm.
Chuyện cũng đã lộ, cậu nhất định phải biết nguyên nhân, Phương Nhiên Tri ngẩng mặt hỏi "Anh à, sao anh lại về? Không phải anh nói phải ở Lâm Thành sao?"
Không về thì làm sao bắt tại trận, nét mặt Lục Tễ Hành lạnh nhạt, không vui hỏi ngược lại "Tôi không thể về sao?"
"Không phải." Phương Nhiên Tri hoảng hốt lắc đầu, bày tỏ chân thành của mình, ngón tay không yên phận móc móc quần ngủ của anh "Có thể về. Anh à, đừng giận em nữa, em sẽ ngoan mà."
Nước ấm và hơi nước nóng làm tóc hai người ẩm ướt. Bắp chân trắng nõn ấm nóng của cậu đặt lên mép bồn tắm, Lục Tễ Hành nhìn, ánh mắt trở nên tối sầm.
Người sai là cậu, mà người giải thích lại là anh, tuy chẳng có ý nghĩa gì vẫn nói "Trương Trình nhìn thấy."
Lục Tễ Hành nói "Tôi về xem thử là người thế nào có thể khiến em không ngần ngại lừa tôi, nói dối tôi, không sợ các tay săn ảnh chụp lén, cũng phải nửa đêm ra ngoài gặp mặt đối phương."
Lục Tễ Hành bước đôi chân dài vào bồn tắm ngồi xổm xuống, nghiêng người về phía trước, dùng bàn tay to ấn vào gáy Phương Nhiên Tri đẩy về phía trước, mặt hai người chỉ cách nhau mấy thước "Tri Tri, từ lúc bắt đầu tôi đã nói với em, lúc em ở bên tôi, làm người tình của tôi thì phải trong sạch, không cho phép người thứ ba xen vào."
Quả nhiên hiểu lầm rồi, Phương Nhiên Tri bối rối nắm cẳng tay Lục Tễ Hành, trong mắt cậu hiện rõ lo lắng và vô tội "Không phải như anh nghĩ đâu."
"Anh à, anh phải tin em."
"Tôi đương nhiên tin em." Lục Tễ Hành nói "Nhưng tôi muốn biết người hôm nay em gặp là ai."
Phương Nhiên Tri cụp mắt, siết chặt những ngón tay ướt át, móng tay tròn gãi vào da tay của Lục Tễ Hành, sức lực hơi mạnh nhưng bản thân Phương Nhiên Tri lại không nhận ra.
Lục Tễ Hành hơi cau mày, giống như Phương Nhiên Tri rất sợ anh sẽ điều tra người này.
Thôi vậy, không hỏi nữa, chỉ cần người thuộc về anh là được.
Lục Tễ Hành bất giác thở dài, thỏa hiệp trước "Tri Tri......"
"Là một người chị chăm sóc em lúc nhỏ." Phương Nhiên Tri ấm ức nói, không muốn Lục Tễ Hành hiểu lầm rồi xa lánh mình. Cậu đã rất cố gắng để có được ngày hôm nay, có thể làm anh quan tâm đến cậu một chút, nên cậu không thể để mọi nỗ lực của mình uổng phí.
Nhưng những chuyện này...... không thể nói được, nếu không sẽ bị ghét bỏ. Phương Nhiên Tri kiềm nén sự vội vàng của mình, qua loa nói "Trước kia, chị ấy cũng ở viện phúc lợi Hồng Hoa, bây giờ chị ấy là biên kịch, chị Trà Trà giỏi lắm, chắc là anh từng nghe qua cái tên này — Quý Tân Trà."
Phương Nhiên Tri bước vào giới giải trí, Lục Tễ Hành cũng sẽ quan tâm đôi chút về chuyện này, quả thật anh từng nghe qua. Mèo con trước mặt ướt đẫm nước, trông mong manh đáng thương, Lục Tễ Hành ôm cậu vào lòng, nhẹ giọng nói "Trước đó hai người vẫn luôn gặp nhau?"
Phương Nhiên Tri càng thêm lo lắng, cúi đầu thấp "Phải."
"Bao lâu gặp một lần?"
"...... hai ba tháng gì đó, có lúc em vào đoàn, hoặc lúc chị ấy viết kịch bản." Phương Nhiên Tri tựa vào ngực Lục Tễ Hành "Nếu hai bên không có thời gian, thời gian sẽ càng dài hơn...... có thể là nửa năm."
Cho nên năm nào Lục Tễ Hành cũng không phát hiện được. Anh chắc chắn Phương Nhiên Tri đang che giấu gì đó, cố hết sức không để anh biết.
Lục Tễ Hành nói không rõ cảm xúc thế nào, anh không thấy giận khi bị giấu chuyện gì đó, nhưng thấy bực bội vì không được cần đến. Lúc Phương Nhiên Tri ở bên anh, chỉ có tiếp xúc về mặt thể xác, không giao lưu tình cảm không cần thiết.
Phương Nhiên Tri không cần anh.
Cậu và Quý Tân Trà chắc chắn có nhiều chuyện để nói, nhưng cậu và Lục Tễ Hành...... thì không.
Lúc này, Lục Tễ Hành thầm nghĩ, rốt cuộc phải làm thế nào mới có thể khiến Tri Tri thích anh, bằng lòng yêu anh.
Anh thầm nghĩ......
Phương Nhiên Tri không biết mình giải thích không đúng câu nào, chẳng những không làm dịu cơn giận của Lục Tễ Hành mà càng làm anh không vui. Nước gợn sóng tràn ra đất, Phương Nhiên Tri nắm chặt thành bể thút thít nghẹn ngào, chưa kịp hít thở thì Lục Tễ Hành lại hôn cậu, đoạt lấy không khí một cách quá đáng.
Hồi lâu, Lục Tễ Hành không muốn hôn cậu trong nước nên vội bế cậu ra ngoài, dùng khăn lau người cậu rồi ném lên giường, sắc mặt trở nên lạnh lùng.
Vai cổ Phương Nhiên Tri run rẩy, miệng vừa tê vừa đau lùi lại "Anh à......"
Bàn tay to của anh nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cậu kéo vào lòng, Lục Tễ Hành dùng đốt ngón tay nhéo cằm Phương Nhiên Tri, buộc cậu ngẩng cổ lên.
Anh thấy môi cậu đỏ bừng, mắt nhòe đi vì nước mắt thì mới kiềm chế lại, thương tiếc hôn một cái lên môi Phương Nhiên Tri, thấp giọng hỏi "Tri Tri, em có bằng lòng ở bên tôi mãi mãi không?"
Không biết có nghe rõ hay không, Phương Nhiên Tri mở miệng đáp "Bằng lòng."
Lục Tễ Hành lại hôn cậu, nhắc nhở nói "Đừng trả lời nhanh như vậy."
Phương Nhiên Tri bối rối khó hiểu, bị anh hôn đến mức không nói được gì, chỉ toàn tiếng nức nở.
Giọng Lục Tễ Hành vừa mạnh mẽ vừa u ám, gằn từng chữ "Tôi muốn nhốt em trong căn nhà này."