Ánh nắng buổi sớm xuyên qua rèm cửa sổ chiếu lên chân Lục U vô cùng ấm áp.
Lục U tỉnh giấc, giơ bàn chân lên nhìn thì phát hiện những nơi có bọng nước đều đã được dán băng dán cá nhân.
“Ơ?”
Lục U cố gắng nghĩ lại chuyện tối hôm qua, biểu triển lãm thời trang tối qua rất thành công, cô nhận được rất nhiều lời ca ngợi, cũng nhận được lời mời tới thực tập của rất nhiều công ty.
Nhưng... sau đó cô lại uống say, đi ra ngoài cho thoáng khí, hàn huyên cùng Tưởng Đạc một lúc liền ngủ thiếp đi, nhưng nói gì thì cô không nhớ nữa.
“Ngủ đã quá nhỉ.” Lục Ninh ngó mặt qua cửa sổ, đôi mắt màu đen khẽ chớp, nhìn cô: “Tiên nữ ngủ mà cũng ngáy với chảy nước miếng à.”
“Ê!!!!”
Lục U lấy chăn che kín người mình lại. Bình thường cô thích không mặc gì đi ngủ, may mắn làm sao hôm nay có mặc áo khoác bên ngoài.
“Về sau không có sự cho phép thì không cho em tùy tiện vào phòng chị! Nhất là vào lúc chị... đang ngủ.”
Lục Ninh yếu ớt thở dài: “Lúc còn bé em toàn ngủ với chị mà, lớn lên phiền chết đi được.”
Lục U rất muốn đạp một cước lên mặt cậu.
Lớn tướng vậy rồi mà vẫn còn giống một thằng nhóc xấu xa.
Lục Ninh ép một cốc nước dưa chuột đưa đến tay Lục U, để cô uống cho tỉnh rượu: “Đêm qua chị uống nhiều, là anh Tưởng Đạc đưa chị về đấy.”
“À.”
Lục U nhớ mang máng, hình như Tưởng Đạc vứt đôi giày cao gót kích chân kia của cô đi nên mới cõng cô về nhà.
Cô vội vàng hỏi: “Bố không nhìn thấy chứ?”
“Bố đến bệnh viện cả đêm rồi.”
Lục U thở phào một hơi: “Vậy là được rồi.”
“Tối qua chị uống say như cún, anh ấy cõng chị về, chị còn nôn khắp người anh ấy.”
“?”
Lục U mở to hai mắt: “Không phải chứ!”
Lục Ninh ngồi bên cửa sổ, đau thương gật đầu: “Chị có biết bộ đồ đó đắt lắm không, em nhìn thôi cũng nhức nhối... Thế mà anh Tưởng Đạc không thèm chớp mắt một cái, nói ‘không sao cả, tiên nữ ói không buồn nôn’. Anh ấy không buồn nôn, nhưng lời anh ấy nói lại khiến em buồn nôn.”
“Chị tuyệt đối không tin.” Lục U lắc đầu: “Tưởng Đạc há miệng thì người chết cũng bị anh ấy chọc cho tức sống lại, chẳng có ai miệng lưỡi ác độc như anh ấy cả.”
“Kệ chị, không tin thì chị cũng phải tin.” Lục Ninh thờ ơ nói: “Dù sao chị cũng làm hỏng bộ suit không dưới trăm nghìn tệ của của anh ấy rồi. Nhưng mà nếu anh ấy không bảo chị đền, thì tạm thời chị cứ coi như không biết nhá.”
(100.000 tệ = 352.064.232 VNĐ, tính theo tỉ giá lúc edit)
“...”
“Đúng rồi, anh ấy nói anh ấy vứt giày của chị, sáng sớm sẽ bảo người đưa tới một đôi để đền cho chị.”
Lục U dẫm dép đi ra khỏi phòng, quả nhiên trên bàn đang đặt một chiếc hộp màu đen của Tory Burch.
Cô giơ tay mở hộp ra, trong hộp quà vỏ nhung đặt một đôi giày cao gót mẫu mới ra đầu mùa xuân. Kiểu dáng thường ngày màu đen, làm bằng da thật, cực kỳ mềm mại, không cần đi thử cũng biết rất thoải mái, sẽ không bị xước chân.
Đôi giày này vô cùng phù hợp, không quá rẻ nhưng cũng không quá đắt, vừa tốt lại vừa bù được cho đôi giày đã bị vứt đi kia.
Lục U đi giày vào, sau đó chụp ảnh gửi cho Tưởng Đạc: “Đi vào rất thoải mái.”
JD: “Mắt thẩm mĩ của anh lúc nào cũng tốt.”
Tưởng Đạc lặng lẽ lưu lại tấm hình kia.
U U Lộc Minh: “Bao nhiêu tiền thế ạ, em chuyển cho anh.”
JD: “2000, đôi giày cao gót tối qua của em bao nhiêu tiền?”
U U Lộc Minh: “Đôi kia của em 5000.”
JD: “À.”
[Đối phương đã chuyển khoản 3000 tệ.]
U U Lộc Minh:?
JD: “Anh chưa bao giờ thiếu người ta cái gì cả.”
...
Lục Ninh từ phòng bếp đi ra, đặt bữa sáng bên cạnh tay Lục U, sau đó dòm vào màn hình, thấy tin nhắn chuyển khoản 3000 tệ kia thì nói: “Giỏi qua he.”
Lục U ngẩng đầu lên nhìn Lục Ninh, rồi quỷ xui thần khiến thế nào lại hỏi: “Em nói xem, có phải anh ấy thích chị không?”
Lục Ninh lắc đầu: “Tuyệt đối không phải, anh Tưởng Đạc kiêu ngạo như vậy, chỉ là không muốn thiếu người ta thôi.”
Lục U: “Thật à?”
Lục Ninh gật đầu khẳng định: “Ừ.”
“Chị cũng cảm thấy như vậy.”
Lục U nhận 3000 tệ Tưởng Đạc chuyển cho, sau đó lại chuyển cho Tưởng Đạc một số tiền lớn, là phí bản quyền trả tại hiện trường khi tập đoàn Mosha mua thiết kế của cô vào ngày hôm qua.
Cô trả cho Tưởng Đạc 95%, để trừ đi số tiền mà anh trả giúp cô trong buổi triển lãm này, số tiền còn lại dùng làm tiền phẫu thuật cho mẹ.
U U Lộc Minh: “Còn thiếu chút xíu, em sẽ gom đủ rồi trả cho anh!”
JD: “Tiền chữa bệnh cho mẹ để lại rồi chứ?”
U U Lộc Minh: “Để lại rồi ạ.”
U U Lộc Minh: “Anh đang mắng em đấy à? [Tức]” [1]
[1] Câu bên trên của của Tưởng Đạc là妈的医疗费留够了? dịch nguyên câu thì như trên, còn Lục U hiểu sẽ là: Mẹ nó, tiền chữa bệnh để lại chưa?)
JD:...
Anh nhận lấy khoản tiền lớn cô chuyển khoản rồi nói: “Số tiền còn lại cũng phải trả nhanh cho anh, càng kéo dài thì lãi càng nhiều, lãi là một quả cầu tuyết, nhiều rồi em sẽ không trả được, chỉ có thể bán mình trả nợ thôi.”
Lục U bĩu môi nói: “Yên tâm, em có tiền sẽ trả cho anh.”
Lục U đặt điện thoại xuống, đi xuống bếp làm cơm để đem vào viện cho mẹ.
Trước khi đi, cô đưa cho Lục Ninh một ít tiền tiêu vặt, để cậu đi mua một cái balo mới, đổi đôi giày mới.
Lục Ninh không khách khí nhận lấy, cười hì hì tiễn cô ra cửa: “Cảm ơn chị nha.”
Lục U sờ sờ đầu cậu: “Ngoan ngoãn ôn tập đi.”
“Ừ, biết rồi.”
Sau khi cô đi, Lục Ninh về phòng, cậu lấy một chiếc hộp sắt ra khỏi ngăn kéo, cẩn thận đặt tiền vào trong hộp. Trong hộp sắt là toàn bộ số tiền cả chẵn cả lẻ mà cậu có.
...
Lục U đi tới bệnh viện, mẹ cô đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, ngoài ý muốn lại gặp Hứa Trầm Chu ở đây.
Hứa Trầm Chu đang ngồi trên ghế gọt táo cho mẹ của Lục U - Tần Mỹ Trân.
Trước đây Lục Vân Hải chỉ nghe Lục Ninh nói qua về việc con gái chia tay, nhưng vì con gái không muốn nhiều lời nên ông cũng không hỏi. Mà Tần Mỹ Trân thì hoàn toàn không biết chuyện này, bà vẫn coi Hứa Trầm Chu là con rể, lôi kéo anh ta hỏi công việc có thuận lợi không, chuyện tình cảm với Lục U thế nào?
Hứa Trầm Chu ân cần chăm sóc Tần Mỹ Trân, vừa gọt táo vừa nói chuyện về việc anh ta và Lục U cãi nhau tâm trạng không tránh khỏi có chút khó chịu, nhưng không ảnh hưởng đến tình cảm, mong bà đừng quá lo lắng.
Lục U nhìn thấy anh ta xuất hiện trong phòng bệnh, đầu cũng sắp nổ tung, mặt lạnh đi vào, chất vấn: “Sao anh lại ở đây?”
“Anh tới thăm dì Tần một chút.” Hứa Trầm Chu không còn bộ dáng vô liêm sỉ như ngày ấy uy hiếp cô, anh ta mỉm cười nói: “Yên tâm, tiền thuốc men anh đã trả rồi, em không cần quá vất vả nữa.”
Sắc mặt Tần Mỹ Trân suy yếu, cảm kích nói: “Trầm Chu, nhờ cháu chăm sóc cho U U nhà dì rồi...”
“Dì, dì yên tâm chữa bệnh, chỉ cần Lục U không chia tay với cháu, cháu cũng sẽ không từ bỏ cô ấy.”
Lục U lạnh lùng nhìn Hứa Trầm Chu.
Cô biết, ngày hôm nay Hứa Trầm Chu tới đây là để cho cô biết, không chỉ cô không thể rời khỏi anh ta, mà ngay cả người nhà cô cũng đều không thể rời bỏ sự giúp đỡ của anh ta.
Nhưng vào lúc này, Lục U cũng hiểu, một ngày cô còn nhận sự giúp đỡ của anh ta thì bọn họ không thể nào đứng ngang hàng được.
Ở bên ngoài, Hứa Trầm Chu có thể tùy tiện làm loạn với Lâm Vãn Vãn, Trương Vãn Vãn, mà cô chỉ có thể lặng lẽ chịu đựng, bởi vì đây chính là cái giá của chim hoàng yến trong lòng, đây cũng thứ mà Hứa Trầm Chu vẫn luôn hy vọng.
Lục U nhìn tên đàn ông đứng trước mặt đang đắc ý, rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa.
Cô cắn răng, ở ngay trước mặt bố mẹ trầm giọng nói: “Bố, mẹ, con với Hứa Trầm Chu đã chính thức chia tay rồi, từ nay về sau anh ta không phải là con rể của hai người nữa, sau này bố mẹ đừng đơn độc gặp anh ta, cũng đừng nhận bất cứ thứ gì của anh ta cả.”
Lục Vân Hải và Tần Mỹ Trân nhìn nhau.
“Nguyên nhân chia tay là vì anh ta có người thứ ba ở bên ngoài, việc này đã chạm phải giới hạn tha thứ của con rồi.”
Lục U còn muốn chừa cho Hứa Trầm Chu chút mặt mũi nên không nói chuyện này trước mặt người lớn, nhưng nếu Hứa Trầm Chu không biết xấu hổ, bám chặt không buông chạy tới đây ra oai thì không thể trách cô được rồi.
Nghe được lời Lục U nói, Tần Mỹ Trân là người đầu tiên thay đổi sắc mặt, không thể tin nhìn Hứa Trầm Chu: “Cậu ở bên ngoài có người thật sao?”
“Dì Tần, cháu có thể giải thích, cháu và Lâm Vãn Vãn không có gì cả...”
Lời còn chưa dứt Lục Vân Hải đã đi tới kéo cánh tay Hứa Trầm Chu rồi đẩy anh ta ra khỏi phòng bệnh: “Sau này cậu không cần tới đây nữa.”
Gương mặt hiền lành của Hứa Trầm Chu rốt cuộc cũng nguội lạnh, anh ta lạnh lùng nói: “Là tôi để cho các người đi vào phòng chăm sóc đặc biệt này, thế nào, bây giờ lại nói với tôi đây là chuyện nhà các người rồi sao?”
Lục Vân Hải nói: “Nhà chúng tôi chưa từng mở miệng xin cậu cái gì, mỗi đồng tiền U U cầm về nhà, kể cả tiền nằm viện đều là nó tự kiếm, bây giờ cậu nói như vậy là có ý gì?”
Hứa Trầm Chu cười nhạt: “Ông cho rằng phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện này chỉ cần có tiền là vào được sao, dì Tần có thể ở trong môi trường trị liệu tốt như vậy chỉ cần dựa vào mấy đồng tiền lương nhỏ nhặt của Lục U? Ngây thơ.”
Tần Mỹ Trân cũng bị lời Hứa Trầm Chu chọc giận, bà vẫn cho rằng Hứa Trầm Chu đối xử tốt với Lục U, cho rằng con gái mình đã tìm được một nửa hạnh phúc, nhưng thật không ngờ...
Bà tức giận đến ho khan.
Lục U lập tức đi tới an ủi bà, vỗ lưng cho bà.
Tần Mỹ Trân chỉ vào Hứa Trầm Chu, tức giận nói: “Trước đây khi U U nói muốn ở bên cậu, nhà chúng tôi đã từ chối mối hôn sự với nhà họ Tưởng, để cho U U với thằng nhóc nghèo như cậu ở bên nhau, không ngờ cậu... cậu lại là người như vậy.”
Thật ra Hứa Trầm Chu cũng không phải thằng nhóc nghèo gì cả, chỉ là năm đó khi anh ta theo đuổi Lục U, quả thực nhà họ Hứa không thể so sánh được với nhà họ Lục, ngay cả môn đăng hộ đối cũng không phải.
“Tôi biết dì vẫn chướng mắt tôi.” Khóe môi Hứa Trầm Chu nhếch lên một nụ cười nhạt: “Nhưng thời huy hoàng của nhà họ Lục đã qua, vẫn còn nói đến chuyện làm thông gia à, dì cho rằng nhà họ Tưởng bây giờ các người còn có thể leo lên được sao?”
Tần Mỹ Trân tức đến nỗi mặt trắng bệch, không ngừng ho khan.
Lục U tức giận lấy giỏ trái cây trên bàn đập về phía Hứa Trầm Chu: “Anh cút đi cho tôi!”
Hứa Trầm Chu vốn định để bố mẹ Lục khuyên nhủ Lục U, đừng để cô cứ cố chấp như vậy, không nghĩ tới hai người kia lại đứng về phe Lục U, anh ta bỗng dưng rước lấy nhục nhã.
“Được, tôi đi, mấy người đừng hối hận.”
Anh ta tức giận rời khỏi phòng bệnh.
Đồng thời vào lúc đó, trong lòng mơ hồ xuất hiện cảm thấy mất mát vô hạn. Anh ta đã từng cho rằng Lục U vĩnh viễn sẽ không thể rời khỏi anh ta, cho nên tới tận bây giờ anh ta vẫn không để ý tới cảm nhận của cô. Nhưng khi cô gái kiên quyết muốn thoát ra khỏi lồng vàng, cảm giác không nỡ và bi thương mà trước đó chưa từng có lại từ từ cắn nuốt trái tim của anh ta.
Nhiều năm như vậy, làm sao không có một chút thích được. Tất cả mọi người đều cho rằng, năm đó sau khi nhà họ Lục phá sản, Hứa Trầm Chu vì chống đối với người nhà nên mới kiên trì, cố chấp ở bên cạnh Lục U. Nhưng chỉ mình Hứa Trầm Chu biết, không phải Lục U không thể rời bỏ anh ta, mà là anh ta... không thể rời bỏ Lục U.
- -
Sau khi Hứa Trầm Chu rời khỏi, trong phòng bệnh, Tần Mỹ Trân không ngừng lau nước mắt, tâm trạng rất khó chịu, bà cảm thấy là bệnh tình của mình liên lụy đến con gái.
Mẹ vừa khóc là trong lòng Lục U càng thêm khó chịu. Nhưng cô không thể khóc được, bởi vì cô đã trưởng thành, cái nhà này cần cô chống đỡ.
Lục Vân Hải chỉ im lặng, thoạt nhìn trông ông đã già hơn mấy tuổi.
“Chúng ta còn cho rằng Hứa Trầm Chu là đứa trẻ tốt.” Việc đến nước này ông không thể làm gì khác ngoài than thở: “Con đã ở cạnh nó nhiều năm như vậy rồi.”
“Bố, không sao đâu, yêu đương sao lại không có lúc chia tay chứ.” Lục U giả vờ thoải mái nói: “Trong xã hội hiện tại, loại chuyện này rất bình thường mà. Tan tan hợp hợp rất bình thường. Mẹ cũng đừng khóc, là con đề nghị chia tay, mẹ còn khóc như vậy lại khiến con nghĩ mình là người bị bỏ đấy.”
“Không khóc nữa không khóc nữa.” Tần Mỹ Trân lau khô nước mắt: “U U nhà chúng ta giỏi giang như vậy, bao nhiêu đàn ông xếp hàng còn chưa đến lượt đâu, mẹ thấy Tưởng Đạc cũng không tệ đấy.”
Lục U bất đắc dĩ: “Mẹ nhắc tới anh ấy làm gì chứ!”
“Tưởng Đạc là đứa bé ngoan, là bố mẹ nhìn nó lớn lên đấy, mặc dù có mấy năm hư đốn, nhưng người ta hiện tại... cũng rất có tiền đồ.”
“Đúng thế, con riêng nghe không hay.” Lục Vân Hải nói giúp: “Nhà họ Tưởng không thích nó nhưng bản thân nó cũng không chịu thua kém ai.”
“Tiền lương một tháng của người ta hơn mười nghìn, là bát sắt [2] chân chính đấy.”
[2] Bát sắt: công ăn việc làm ổn định)
Khóe miệng Lục U co quắp. Tiền lương một tháng hơn mười nghìn thì quá coi thường tam gia nhà họ Tưởng rồi.
Anh ấy có thể tùy tiện mời được phòng thiết kế làm cho cô một cái váy trăm nghìn đô, ngay cả ngôi sao đẳng cấp như Vân Nhiễm Thanh cũng là anh gọi đến. Từ lâu anh đã không còn là đứa con riêng ăn kẹo socola cũng bị nhéo tay năm đó rồi.
- -
Vào lúc Lục U và bố mẹ nói chuyện trời mây trăng sao, bác sĩ chính của bệnh viện tới đây dặn dò: “Bệnh nhân phòng 208 chuẩn bị chuyển sang phòng bệnh bình thường đi.”
Lục U không hiểu hỏi: “Chúng tôi vừa nộp viện phí nằm viện của phòng bệnh đặc biệt, tại sao lại phải chuyển sao phòng bệnh thường?”
Bác sĩ mặt lạnh nói: “Phòng bệnh đặc biệt của mấy người có bệnh nhân bệnh nghiêm trọng hơn vào ở rồi, phòng bệnh ở bệnh viện chúng tôi không đủ dùng, bây giờ các người phải dọn đi.”
“Bệnh tình của mẹ tôi cũng rất nghiêm trọng mà.”
Lục U định đi lên lý luận, nhưng Lục Vân Hải ngăn cô lại.
Ông trải qua nhiều chuyện, liếc mắt đã nhìn ra Hứa Trầm Chu đã chào hỏi với bên bệnh viện này rồi.
“Khỏi hỏi, chúng tôi chuyển là được.”
Lục U không cam lòng: “Tiền chúng tôi đóng là tiền của phòng bệnh đặc biệt, dựa vào đâu phải dời đến phòng bình thường chứ?”
“Các người thật sự nghĩ rằng chỉ với chút tiền như vậy có thể ở được phòng bệnh đặc biệt sao?” Bác sĩ cười trào phúng: “Nể mặt mũi của tổng giám đốc Hứa nên mấy người mới được vào ở đấy.”
Lục U biết nhất định Hứa Trầm Chu đã mua chuộc ông ta, tức giận nói: “Chỗ này của các người rốt cuộc là bệnh viện cứu người nay là sân sau của Hứa Trầm Chu, bệnh viện là nhà anh ta mở à?”
“Nói nhảm ít thôi, lập tức chuyển đi.”
Nói xong bên cạnh có mấy y tá nam cao lớn đi vào “giúp” bọn họ chuyển phòng bệnh.
Lục U đẩy người y tá nam trước mặt ra, chạy đến đỡ Tần Mỹ Trân: “Không cần các người chuyển, chúng tôi sẽ chuyển viện ngay lập tức.”
Nói rồi Lục U gọi điện thoại cho Lục Ninh bảo cậu lập tức tới bệnh viện giúp thu dọn đồ đạc rồi chuyển viện cho mẹ.
Lục Ninh ngựa không dừng vó mau chóng chạy tới, mọi thứ đã được dọn dẹp xong, Lục U cũng đã liên hệ với một bệnh viện tư nhân có hoàn cảnh tốt hơn.
Bởi vì bệnh của mẹ nên mấy năm nay cô để ý tới tin tức của rất nhiều bệnh viện, lưu lại phương thức liên lạc của nhiều bệnh viện tư nhân, cô tùy tiện chọn một cái đứng đầu trong danh bạ rồi làm thủ tục chuyển viện cho mẹ.
Dịch vụ của bệnh viện cực kỳ tốt, còn có xe tới đón Tần Mỹ Trân.
Toàn bộ bệnh viện giống như một khu vườn, rất phù hợp để dưỡng bệnh, phòng chăm sóc đặc biệt giống với phòng khách sạn, đồ dùng điện nước đầy đủ cả.
Lục Vân Hải lo lắng hỏi Lục U: “Phòng bệnh này, không rẻ đâu.”
Lục U gật đầu: “Bệnh viện tư nhân cũng không rẻ rồi ạ, nhưng bệnh của mẹ quan trọng hơn.”
Cô cũng không muốn mẹ chen chúc với những bệnh nhân khác trong phòng bệnh bình thường, thậm chí còn có thể nằm trong hành lang bệnh viện.
“Không sao đâu bố, con có thể kiếm tiền, mẹ ở được bệnh viện tư nhân.”
Buổi triển lãm thời trang của Mosha giúp Lục U tiết kiệm được một khoản, chi trả chi phí chữa bệnh ban đầu chắc là được rồi.
Mà lúc này, Lục Ninh cũng lấy ra số tiền hơn hai mươi nghìn tệ từ việc cày thuê và tiền tiêu vặt đưa tất cả cho Lục Vân Hải: “Đây là tiền con tiết kiệm để cho mẹ chữa bệnh.”
Lục Vân Hải nhìn hai đứa trẻ này, viền mắt cũng nóng lên.
“Là bố không bảo vệ tốt hai đứa... để hai đứa vất vả như vậy.”
“Bố đừng nói mấy lời như vậy.” Lục U nói: “Người một nhà chính là phải đồng tâm hiệp lực.”
Dưới sự bảo vệ của bố, hai người trải qua hơn mười năm không lo cơm ăn áo mặc, hiện tại cả hai cũng nên bảo vệ cho bố mẹ.
Sau khi sắp xếp để mẹ nhập viện, Lục U đi nộp tiền viện phí một tháng, nhưng cô phát hiện tiền viện phí của bệnh viện tư cũng không phải đắt lắm. Tiền trị liệu cộng với tiền thuốc thang và nằm viện cũng chỉ có năm, sáu nghìn tệ, thậm chí còn không bằng nửa tháng ở bệnh viện cũ nữa.
Lục U nhìn hóa đơn, hỏi y tế ở quầy lễ tân: “Đây là tất cả chi phí thật đấy ạ?”
Y tá là một cô gái trẻ tuổi, cô rất có ý thức phục vụ đứng dậy chào Lục U một cái rồi mới lễ phép trả lời: “Đây là tất cả chi phí ạ, nếu như chị có bất kỳ thắc mắc hoặc không vừa ý với chi phí thì có thể tới khiếu nại ạ.”
“Không phải không phải, tôi không chê đắt, chẳng qua tôi thấy...”
Giá này cũng rẻ quá đi. Sớm biết thế cô đã cho mẹ chuyển viện rồi.
Sau khi Lục U đi, bác sĩ chính ra khỏi phòng làm việc, hỏi y tá: “Phòng chăm sóc đặc biệt VIP của gia đình kia đã sắp xếp xong chưa?”
“Sắp xếp xong rồi ạ.” Y tá nhìn hóa đơn hỏi: “Bác sĩ Lương, phòng chăm sóc đặc biệt VIP của chúng ta chi phí một ngày còn cao hơn cái này mà, người kia có lai lịch thế nào vậy ạ?”
Bác sĩ Lương chỉ chỉ vào dòng chữ nhỏ nằm dưới cùng trên hóa đơn: