Chỉ Yêu Riêng Mình Em - Dạ Tử Sân

Chương 43



Cổng nhà trẻ hôm nay vẫn đông nghịt xe như mọi khi. Lục Thời Kì đỗ xe ở một đoạn khá xa, cùng Khương Ngưng đưa con trai đến nhà trẻ.

Thỏa Thỏa đi ở giữa, hai tay được bố và mẹ nắm lấy. Đây là lần đầu tiên cậu bé được đưa đến nhà trẻ như thế này, vui vẻ đeo chiếc cặp sách nhỏ vừa đi vừa nhảy chân sáo.

Khương Ngưng nhìn đồng hồ, nói với cậu con trai đang nhảy nhót: “Hôm nay đến hơi muộn, xe lại đỗ xa trường, chúng ta phải đi nhanh lên kẻo muộn học đấy.”

Thỏa Thỏa liền tiếp lời: “Hôm nay đến muộn chẳng phải là do mẹ ăn sáng xong lại trở vào phòng thay đồ thay sang bộ khác, mãi không chịu ra, khiến con và bố phải đợi lâu ơi là lâu.”

Cậu bé ngẩng đầu hỏi Khương Ngưng: “Mẹ ơi, có phải vì hôm nay bố và mẹ cùng đưa con đi học nên mẹ mới chọn đồ lâu như vậy không?”

Khóe mắt Khương Ngưng giật giật, nhẹ nhàng bóp tay con trai: “Con đóng cái miệng nhỏ lại đi, rõ ràng là ngày nào mẹ cũng phải chọn đồ rất lâu mà.”

“Nhưng hôm nay lâu hơn.”

“….Con biết đấy, quần áo của mẹ quá nhiều, mặc mãi không hết, cho nên đôi khi mẹ phải đắn đo xem hôm nay sẽ ‘sủng ái’ bộ nào.”

“Có thật không ạ?”

“Tất nhiên là thật rồi!”

Thỏa Thỏa bỗng quay sang phía Lục Thời Kì: “Bố ơi, sao bố cứ nhìn mẹ mãi thế, hôm nay mẹ mặc đồ đẹp lắm ạ?”

Lục Thời Kì nhìn Khương Ngưng: “Ừm, rất đẹp.”

Khương Ngưng mặc áo khoác ngắn đính kim sa cổ lọ màu đỏ, kết hợp với chân váy cùng màu, mái tóc dài uốn xoăn buông xõa, toát lên vẻ sang trọng và xinh đẹp.

Lục Thời Kì vẫn luôn biết cô có ngoại hình rạng rỡ, mặc đồ sáng màu rất thu hút ánh nhìn, bốn năm trước trong buổi tiệc tối lần đầu gặp gỡ, cô mặc chiếc váy dạ hội màu đỏ bước về phía anh, phong thái vạn người mê, cảnh tượng đó đến nay anh vẫn còn nhớ rõ.

Tối hôm đó anh đã động lòng bởi sắc đẹp của cô, Lục Thời Kì chưa bao giờ phủ nhận điều này.

Rõ ràng biết cô cố ý quyến rũ nhưng anh vẫn mắc câu.

Bây giờ nghĩ lại, Lục Thời Kì cảm thấy có chút buồn cười.

Một thiên kim tiểu thư của tập đoàn Bạc Thương được Thẩm Yến và Thẩm Tịch hết mực yêu thương và nâng niu, tại sao lúc đó anh lại cho rằng gia cảnh cô bình thường, tiếp cận anh là vì tiền nhỉ?

Rõ ràng anh đã sớm nhận ra phong thái và cách nói chuyện của cô khác biệt với người thường.

Thực ra anh cũng từng nghi ngờ, thậm chí còn âm thầm để ý, nhưng lại không tìm thấy nhân vật nào như cô trong số những gia tộc họ Khương giàu có.

Lục Thời Kì đang chìm trong dòng suy nghĩ thì Thỏa Thỏa nhìn thấy Lưu Hân Hân được bố dắt tay đi tới. Cậu bé bèn kéo tay Lục Thời Kì và Khương Ngưng chạy lên phía trước, reo lên phấn khích: “Lưu Hân Hân!”

Hai cha con phía trước nghe tiếng quay đầu lại, Lưu Hân nhìn thấy cậu bé cũng vui vẻ vẫy tay chào: “Khương Việt!”

Thỏa Thỏa chạy nhanh thêm vài bước đuổi kịp, trước tiên lễ phép chào hỏi bố của Lưu Hân Hân, sau đó mới vô cùng đắc ý giới thiệu với Lưu Hân Hân: “Đây là bố mẹ tớ, hôm nay bố mẹ cùng đưa tớ đi học đấy.”

Cậu bé vừa nói vừa ngẩng cao cằm, vẻ mặt đầy tự hào.

Lưu Hân Hân đã từng gặp mẹ của Khương Việt, hôm nay mới gặp bố của cậu lần đầu.

Cậu ấy có chút khó tin, định hỏi Khương Việt là có phải bố cậu từ trên trời rơi xuống không, nhưng vừa ngẩng đầu nhìn thấy khí chất lạnh lùng bức người của Lục Thời Kì, lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống, ngoan ngoãn chào hỏi: “Chào chú dì ạ.”

Lưu Gia Minh vừa nhìn thấy Lục Thời Kì đã vô cùng kích động, lúc này thấy hai đứa trẻ nói chuyện với nhau, anh ta bèn chủ động chào hỏi: “Sếp Lục, hóa ra Khương Việt là con trai của anh à? Hân Hân chúng tôi ở nhà thường xuyên nhắc đến Khương Việt, nói hai đứa là bạn cùng bàn, quan hệ rất tốt.”

Lục Thời Kì nhớ người này, lần đầu tiên anh đến nhà trẻ đón Thỏa Thỏa, người này đã đưa danh thiếp cho anh.

Lục Thời Kì chủ động đưa tay ra: “Sếp Lưu, lần trước gặp mặt hơi vội vàng, thật ngại quá.”

Lần trước Lưu Gia Minh tìm Lục Thời Kì trò chuyện, rõ ràng nhận ra đối phương lạnh nhạt xa cách, trông không hề nhiệt tình, còn nói là đi đón con của bạn, rõ ràng là không muốn có quá nhiều giao thiệp riêng tư với anh ta.

Không ngờ lần này lại chủ động bắt tay với anh ta, có lẽ là do phát hiện ra mối quan hệ giữa hai đứa trẻ rất tốt.

Lưu Gia Minh được yêu mà sợ, vội vàng đưa hai tay ra nắm lấy: “Lần trước đúng là hơi vội, chưa kịp nói được mấy câu thì bọn trẻ đã tan học rồi.”

Hai người hàn huyên xong, Lưu Gia Minh nhìn thấy Khương Ngưng ở bên cạnh, lịch sự chào hỏi: “Chị Lục, chào chị.”

Lục Thời Kì vô thức nhìn về phía Khương Ngưng. Bị người ta gọi là chị Lục, sắc mặt cô hơi khựng lại.

Có lẽ là cảm thấy sắp đến giờ vào học, hoặc cũng có thể là vì có Thỏa Thỏa đang ở đây, Khương Ngưng không giải thích nhiều, chỉ khẽ gật đầu với Lưu Gia Minh, không nói gì.

Trong đáy mắt Lục Thời Kì hiện lên ý cười khó phát hiện, anh chủ động lấy điện thoại ra: “Giám đốc Lưu, chúng ta thêm WeChat đi, sau này có dịp có thể dẫn hai đứa nhỏ đi chơi chung.”

“Vậy thì tốt quá!”

Trước đây khi công ty của Lưu Gia Minh hợp tác với Lục thị, anh ta chủ yếu chỉ tiếp xúc với giám đốc Kiều bên bộ phận chuỗi cung ứng của tập đoàn Lục thị, còn với vị sếp Lục này thì mới gặp mặt đúng một lần, đừng nói là có phương thức liên lạc, ngay cả nói chuyện cũng chưa được mấy câu.

Người có thân phận như Lục Thời Kì, vậy mà bây giờ lại hạ mình chủ động muốn thêm WeChat của anh ta.

Lưu Gia Minh chỉ cảm thấy vui mừng khôn xiết, kìm nén sự kích động trong lòng, vội vàng lấy điện thoại ra quét WeChat của Lục Thời Kì, nhìn thấy đối phương đồng ý kết bạn, tay cầm điện thoại của anh ta run rẩy không kiềm chế được.

Đưa Thỏa Thỏa vào nhà trẻ xong, chào tạm biệt Lưu Gia Minh, Khương Ngưng và Lục Thời Kì đi bộ trở lại bãi đậu xe.

Khương Ngưng nghĩ đến chuyện vừa rồi: “Sao anh lại chủ động thêm WeChat của giám đốc Lưu?”

Đây không giống phong cách thường ngày của Lục Thời Kì.

Lục Thời Kì sóng vai đi cùng cô: “Anh thấy Thỏa Thỏa và con trai anh ta có quan hệ rất tốt, thêm một phương thức liên lạc cũng không phải là chuyện xấu.”

Khương Ngưng suy nghĩ giây lát: “Vừa rồi không phải lúc, lần sau gặp anh ta anh nhớ giải thích một chút, tôi có tên có họ, không phải chị Lục của anh.”

Cô vừa nói vừa đi đến bên xe, đưa tay ra kéo tay nắm cửa sau, chuẩn bị lên xe.

Bàn tay to rộng của Lục Thời Kì phủ lên mu bàn tay cô, ngăn cản động tác của cô.

Khương Ngưng quay đầu lại, cả người anh tiến sát lại gần cô, gần như ôm trọn cô bên cạnh cửa xe, hơi thở ấm áp phả vào mặt cô.

Trên người anh có mùi hương tuyết tùng lạnh lẽo, hòa quyện với hương thơm thanh mát của cam bergamot, là mùi hương rất quen thuộc trong ký ức.

Đã bốn năm trôi qua mà anh vẫn còn sử dụng nhãn hiệu nước hoa xịt quần áo này.

Lục Thời Kì cúi đầu nhìn cô: “Cô Khương không phải chị Lục của anh, vậy anh có thể là anh Khương của cô Khương được không?”

“?”

Hàng mi dài của Khương Ngưng khẽ run rẩy, cô nhướng nhẹ mí mắt, ánh mắt dọc theo đường cong cằm thon gọn của anh di chuyển lên trên, chạm vào đôi mắt sâu thẳm trìu mến kia, trong đó lúc này phản chiếu rõ ràng hình bóng của cô.

Lục Thời Kì tiếp tục nói: “Anh chưa bao giờ để ý đến hư danh, nếu em không muốn bị gọi là chị Lục, vậy thì sau này chúng ta kết hôn rồi anh theo họ em cũng được.”

Anh nghiêng người ghé sát tai cô, giọng nói có chút trêu chọc: “Cô Khương, anh có thể là người của em.”

Khương Ngưng: “….”

Rõ ràng là đang ở ngoài trờ, nhưng Khương Ngưng lại đột nhiên cảm thấy không khí như loãng đi, nhịp tim đập rất nhanh.

“Ai nói muốn kết hôn với anh chứ?” Nơi này xe cộ qua lại, cô ngại ngùng đẩy anh ra, định lên xe trước, kết quả Lục Thời Kì cứ ấn cửa xe không cho cô mở.

Khương Ngưng ngước mắt, bắt gặp ánh nhìn trêu chọc đầy ẩn ý trong đáy mắt người đàn ông, khóe môi anh hơi nhếch lên một đường cong mờ nhạt: “Không muốn kết hôn với anh, vậy em đỏ mặt làm gì?”

Khương Ngưng hít sâu một hơi: “Lục Thời Kì, anh còn muốn đưa tôi đi làm không?”

Lục Thời Kì mở cửa ghế phụ, nghiêng người nhường chỗ cho cô: “Qua đây ngồi đằng trước.”

Giọng anh ôn hòa nhưng không cho phép từ chối.

Khương Ngưng bất đắc dĩ, đành phải ngồi vào ghế phụ.

Cô vừa ngồi xuống, cửa xe đã bị anh đóng lại từ bên ngoài.

Người đàn ông bên ngoài đi vòng ra sau xe, mở cốp lấy thứ gì đó.

Khi anh mở cửa ngồi vào, trên tay là một bó hoa hồng Mojito xanh mướt.

“Tặng em.” Anh đưa bó hoa tới, Khương Ngưng ngửi thấy hương hoa tươi mát thanh nhã.

Cô cầm bó hoa, có chút kinh ngạc hỏi anh: “Sao anh biết tôi thích loại hoa này?”

Lúc trước ở Đồng Thành, chủ yếu là vì cô muốn theo đuổi Lục Thời Kì nên có rất nhiều sở thích của bản thân cô chưa từng để lộ ra.

Lục Thời Kì nhìn đồng hồ, vừa đúng tám giờ.

Anh không vội lái xe, ung dung ngồi trên ghế lái: “Thẩm Tịch nói.”

Khương Ngưng nửa tin nửa ngờ: “Hai người từ bao giờ lại thân thiết như vậy?”

Cô khó có thể tin Thẩm Tịch lại giúp Lục Thời Kì theo đuổi mình.

Lục Thời Kì: “Đương nhiên không phải cậu ấy cam tâm tình nguyện nói ra.”

“Anh nói vậy là sao?” Khương Ngưng có chút không hiểu.

Lục Thời Kì nhớ lại hôm đó Thẩm Tịch tìm anh đánh nhau, sau đó anh mời Thẩm Tịch ăn cơm.

Trên bàn ăn, anh nói muốn theo đuổi Khương Ngưng, kết quả Thẩm Tịch dội cho anh một gáo nước lạnh, dự đoán anh nhất định không theo đuổi được.

Lúc đó Lục Thời Kì thong dong cắt miếng bít tết, nói với anh ấy: “Mỗi ngày tôi đều tặng cô ấy một bó hoa hải đường mà cô ấy thích nhất, lâu dần cô ấy nhất định sẽ thích tôi.”

Thẩm Tịch nghe xong lập tức cười nhạo anh: “Ngay cả việc em gái tôi thích nhất là hoa hồng Mojito mà anh cũng không biết, còn hoa hải đường nữa chứ. Đến cả sở thích của mình mà em ấy cũng chưa từng nói cho anh biết, xem ra trước kia em ấy thật sự không để tâm gì đến anh, vậy mà anh còn muốn theo đuổi em ấy?”

Vừa dứt lời, nụ cười trên môi Thẩm Tịch vụt tắt, đen mặt trừng Lục Thời Kì: “Anh gài bẫy tôi!”

Lục Thời Kì khó có được lúc cười thành tiếng, chủ động rót nước cho anh ấy: “Đa tạ cậu Tư Thẩm, hoa hồng Mojito, tôi nhớ rồi.”

Thẩm Tịch: “….”

Lục Thời Kì kể lại cảnh tượng hôm đó cho Khương Ngưng nghe, Khương Ngưng ôm bó hoa tươi không nhịn được bật cười: “Thẩm Tịch ngốc nghếch, mới được vài câu đã bị anh moi thông tin rồi.”

Đầu ngón tay lướt nhẹ trên những cánh hoa rực rỡ, do dự một lát, cô nhìn về phía Lục Thời Kì: “Hôm đó anh ấy ra tay có mạnh không? Vết thương của anh thế nào rồi, có nghiêm trọng không?”

Thẩm Yến đánh Lục Thời Lâm, Thẩm Tịch đánh Lục Thời Kì. Lần trước gặp mặt cô thấy vết thương trên mặt Lục Thời Lâm vẫn chưa khỏi hẳn. Không biết Thẩm Tịch ra tay thì lực chiến đấu có hơn Thẩm Yến hay không.

Nhìn thấy sự lo lắng ẩn hiện trong mắt cô, Lục Thời Kì lười biếng dựa vào lưng ghế, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, giọng nói mang theo chút quyến rũ: “Vết thương ở trên người, hay là anh cởi áo cho em xem thử nhé? Em muốn xem trên hay xem dưới?”

Khương Ngưng: “?”

Anh nói chuyện kiểu hổ lốn gì vậy!

“….Anh muốn làm lưu manh à?” Khương Ngưng quay mặt ra ngoài cửa sổ, không nhìn anh.

Ánh nắng xuyên qua kính xe chiếu vào, Lục Thời Kì nhìn thấy dái tai cô hơi ửng đỏ.

Anh khẽ nhếch môi cười, giọng nói vui vẻ mang theo sự gợi cảm và mê hoặc: “Sao lại ngại ngùng, trên người anh có chỗ nào là em chưa từng nhìn thấy hay là chưa từng chạm qua đâu?”

Khương Ngưng: “….”

Cô coi như đã nhìn ra rồi, người đàn ông này có được chút nắng là muốn hừng đông ngay. Giữa hai người bọn họ, chỉ cần cô tiến về phía trước một bước là anh có thể vượt qua chín mươi chín bước còn lại, đi thẳng đến đích.

Quả nhiên là sếp Lục của tập đoàn Lục thị, làm việc luôn đề cao hiệu quả.

Lục Thời Kì thấy vừa đủ thì dừng, không tiếp tục trêu chọc cô nữa.

Công ty con của tập đoàn Lục thị là Công Nghệ Lộ Trì và công ty của Khương Ngưng là Venice Phi cùng nằm trong một tòa nhà văn phòng.

Anh vẫn chưa quen thuộc đường xá ở Lan Thành lắm, trên đường từ nhà trẻ đến tòa nhà văn phòng khu CBD, anh đã bật định vị trên điện thoại.

Trong xe rất yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng vang lên giọng nói của ứng dụng chỉ đường.

Lục Thời Kì liếc nhìn định vị, sắp đến công ty rồi mà Khương Ngưng vẫn im lặng không nói một lời.

Suy nghĩ một lúc, anh nói ra điều mình thắc mắc gần đây: “Lâu ngày không gặp, anh cảm thấy hình như em ít nói hơn trước.”

Mặc dù trước đây cô cố ý lấy lòng anh, nhưng tính cách thì vẫn vậy, cô không phải là người im lặng. Song gần đây khi hai người ở chung, có rất nhiều lúc cô lại chẳng nói gì cả.

Lục Thời Kì có thể cảm nhận được cô không hề bài xích anh, nhưng cô luôn im lặng, khiến trong lòng anh có chút bất an.

“Ngưng Ngưng, em có suy nghĩ gì nhất định phải nói cho anh biết, anh không muốn giữa chúng ta lại có hiểu lầm nữa.”

Khương Ngưng mím môi, có chút bất lực: “Thấy tôi cứ im lặng không nói gì, chẳng lẽ anh không tự biết được sao?”

“Chính vì không biết nên anh mới hỏi em.”

“Anh nói muốn theo đuổi tôi, tôi…” Khương Ngưng muốn nói lại thôi, cuối cùng cắn răng nói: “Tôi da mặt mỏng, có chút ngại ngùng.”

Lục Thời Kì bị câu trả lời của cô làm cho sửng sốt, sau đó bật cười: “Em da mặt mỏng? Sao trước đây anh không phát hiện ra nhỉ?”

Khương Ngưng nhỏ giọng lẩm bẩm: “Trước đây là tôi theo đuổi anh, còn bản thân tôi thì chưa từng được ai theo đuổi.”

Lục Thời Kì dừng xe ở ngã tư đèn đỏ, nhìn sang, ánh mắt nghi ngờ: “Em chưa từng được ai theo đuổi? Vậy sao anh nghe nói phó tổng giám đốc kiêm giám đốc bộ phận pháp chế của Venice Phi thích em? Hình như tên là…”

Anh gõ ngón tay lên vô lăng một cách ngẫu hứng, thoáng dừng lại giây lát rồi đọc rõ từng chữ một: “Kỷ, Thần, Trạch?”

Mí mắt Khương Ngưng giật giật: “Sao anh biết?”

“Thẩm Yến nói.”

Đèn xanh bật sáng, Lục Thời Kì tiếp tục lái xe.

Khi anh lên tiếng lần nữa, Khương Ngưng nghe ra chút chua chát trong đó: “Thẩm Yến còn nói, hai năm nay mỗi lần em đi công tác đều dẫn anh ta đi cùng.”

“Anh ta là giám đốc bộ phận pháp chế, ra ngoài bàn hợp đồng tôi không dẫn anh ta theo thì dẫn ai? Hơn nữa tôi độc thân bốn năm nay, trong khoảng thời gian đó có người theo đuổi chẳng phải là chuyện bình thường sao?”

Lục Thời Kì im lặng không đáp lời.

Khương Ngưng dùng bó hoa che đi hơn nửa khuôn mặt, len lén đánh giá anh.

Anh mím môi, nhất thời không nhìn ra cảm xúc.

Chẳng lẽ là ghen?

Hay là không vui?

Khương Ngưng còn đang định nói gì đó, Lục Thời Kì đã nhanh chóng tự điều chỉnh lại trạng thái, anh lại hỏi về vấn đề ban nãy: “Nếu được người khác theo đuổi là chuyện bình thường, vậy tại sao ban nãy em lại nói bởi vì trước đây em chưa từng được ai theo đuổi nên mới ngại ngùng?”

Vừa hay đến công ty.

Lục Thời Kì dừng xe ở cửa, nhìn cô chằm chằm, dường như rất mong chờ câu trả lời của cô.

“Bởi vì…” Khương Ngưng liếm môi, đối diện với ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông, cô thoáng do dự một lúc, sau đó bỗng nhiên nghiêng người tới gần, thì thầm vào tai anh một câu.

Sự tiếp cận đột ngột của cô khiến Lục Thời Kì nín thở, ngay sau đó bên tai vang lên một giọng nói ngọt ngào: “Tôi chưa từng được người tôi có chút thích theo đuổi.”

Nhân lúc Lục Thời Kì còn đang ngẩn ngơ, cô nhanh chóng xuống xe, ôm bó hoa chạy vào tòa nhà văn phòng.

Cho đến khi bóng dáng ấy khuất xa, Lục Thời Kì vẫn cảm thấy có chút như đang mơ.

Bên tai lại vang lên câu nói của cô trước khi rời đi.

Cô thừa nhận hiện tại cô có chút thích anh.

Lục Thời Kì dựa lưng vào ghế, lồng ngực rung lên vài cái, nụ cười mang theo hơi thở nhẹ nhàng, ngay cả khuôn mặt lạnh lùng kia cũng tràn đầy ánh sáng hạnh phúc.

Nhớ ra còn một việc chưa dặn dò, anh lấy điện thoại nhắn WeChat cho Khương Ngưng: [Bên trong bó hoa có quà, đến văn phòng tự mở ra nhé.]
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.