Cách giờ bác sĩ hết ca trực còn một tiếng, Khương Ngưng đi lấy số khám khoa sản, bác sĩ lại kê cho cô phiếu siêu âm.
Bước ra khỏi phòng siêu âm, Khương Ngưng cầm kết quả trên tay, bước chân bỗng chốc như giẫm lên lớp bông mềm mại.
Lần này không còn gì để nghi ngờ nữa, cô thực sự đã mang thai. Vừa rồi trong phòng siêu âm, bác sĩ nói siêu âm cho thấy thai nhi đã được hơn bảy tuần, tim thai và phôi thai đều rất đầy đủ, còn cho cô nghe nhịp tim thai.
Nhịp tim của thai nhi rất nhanh, tiếng “thình thịch thình thịch” vang lên bên tai đầy mạnh mẽ, là một sinh mệnh đang lớn lên từng ngày.
Cảm giác của Khương Ngưng rất kỳ lạ, không biết nên vui hay buồn, nhưng phần nhiều là sự bối rối.
Trong lúc đó Lục Thời Kì lại gọi điện thoại đến, Khương Ngưng nhìn thoáng qua bụng mình, vẫn không nghe máy.
Sao lại có thai được nhỉ?
Xác suất có thai khi luôn dùng biện pháp bảo vệ là cực thấp, vậy mà lại thực sự xảy ra với cô.
Khương Ngưng cảm thấy với vận may này mình nên đi mua vé số thử. Lục Thời Kì cũng nên đi mua một tờ, con cháu của anh rốt cuộc làm cách nào mà vượt qua được chướng ngại vật hay vậy nhỉ? Sức sống này cũng quá mãnh liệt rồi.
Điện thoại rung lên một tiếng, Lục Thời Kì gửi tin nhắn thoại: “Sao không nghe điện thoại? Gửi kết quả kiểm tra cho tôi xem.”
Bước ra khỏi bệnh viện, cơn gió lạnh buốt bên ngoài len lỏi qua từng kẽ hở của lớp áo chui vào cơ thể, Khương Ngưng vô thức dùng áo khoác che chắn cho bụng, đi đến ven đường gọi một chiếc taxi.
Cô không quay lại tập đoàn Lục thị mà về thẳng Thu Thuỷ Loan.
Trên đường đi, cô do dự hồi lâu, quyết định gửi cho Lục Thời Kì một tin nhắn WeChat: [Khi nào anh về?]
Ba ngày trước Lục Thời Kì vừa về nước một chuyến, Khương Ngưng biết khoảng cách đến lần về tiếp theo sẽ không nhanh như vậy, nhưng giờ phút này cô rất muốn anh về.
Có lẽ là đang cầm điện thoại, Lục Thời Kì trả lời rất nhanh: [Rốt cuộc em bị bệnh gì?]
Khương Ngưng mím môi, ngón tay thon dài trắng muốt gõ chữ trên màn hình: [Lục Thời Kì, nếu như em mang thai, anh có muốn không?] Nhìn chằm chằm dòng chữ này, trước khi gửi đi cô lại xoá, soạn lại tin nhắn: [Đồng Thành thay đổi thời tiết, em hơi cảm lạnh, ăn uống không ngon miệng.]
Lần này, cô nhấn gửi đi.
Bạn Trai Mà Em Yêu Sâu Sắc: [Bị sốt à?]
Khương Ngưng: [Hơi hơi.]
Bạn Trai Mà Em Yêu Sâu Sắc: [Vậy mà em nói với tôi là mình bị bệnh nan y? Còn không nghe điện thoại của tôi?]
[Khương Ngưng, em nhất định phải chọc tôi một hồi thì em mới vui đúng không?]
Nhìn chằm chằm vào dòng chữ của anh, Khương Ngưng cảm thấy vô cùng tủi thân, những giọt nước mắt to như hạt đậu không kìm được rơi xuống màn hình.
Giọt nước mắt đọng lại trong khoé mắt che khuất tầm nhìn, những tin nhắn anh gửi đến sau đó cũng trở nên mơ hồ:
[Thôi bỏ đi, em luôn thích phóng đại sự việc, đây cũng đâu phải lần đầu.]
[Vẫn còn ở bệnh viện sao, để tôi bảo quản gia đến đón em.]
–
Paris, Pháp
Lúc này đúng vào giờ ăn trưa, nhân viên đều đi ăn cơm, Lục Thời Kì không có khẩu vị, đứng trước cửa sổ sát đất bên ngoài nhà ăn của khách sạn, thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại.
Tin nhắn anh gửi cho Khương Ngưng, cô mãi vẫn chưa trả lời.
Anh nói để quản gia đến bệnh viện đón cô, cô cũng không để ý, không biết tại sao lại cáu kỉnh như vậy.
Anh đang định gọi điện thoại cho quản gia để hỏi xem Khương Ngưng đã về chưa, chợt thấy mấy nhân viên vừa trò chuyện vừa bước ra khỏi nhà ăn: “Mấy người chưa yêu đương thì không hiểu đâu, phụ nữ là vậy đấy, chỉ cần hơi khó chịu một chút là mong bạn trai có thể ở bên cạnh. Bây giờ tôi đang đi công tác mà cô ấy lại bị bệnh, không tránh khỏi có chút tủi thân ấm ức. Chút nữa tôi gọi điện dỗ dành cô ấy một chút, chắc là tâm trạng sẽ tốt hơn thôi.”
“Không nhìn ra đấy, cậu cũng biết quan tâm người khác phết.”
“Thời buổi này mà không biết quan tâm thì bạn gái chạy mất từ lâu rồi.”
Ba người vừa nói vừa đi về phía bên này, có người ngẩng đầu nhìn thấy Lục Thời Kì ở cách đó không xa, vội vàng cung kính chào hỏi: “Sếp Lục.”
Lục Thời Kì hỏi: “Thư ký Chu đâu?”
“Hình như vẫn còn đang ăn cơm.”
Lục Thời Kì khẽ gật đầu.
Vào đến nhà ăn, thư ký Chu và giám đốc dự án Ân Học Lương đang ngồi ở vị trí giữa hàng thứ hai, vừa ăn vừa bàn luận về dự án.
Lục Thời Kì đi tới, ngồi xuống đối diện bọn họ.
“Sếp Lục, tôi đi lấy cơm giúp anh.” Thư ký Chu vừa nói vừa đặt đũa xuống định đứng dậy thì bị Lục Thời Kì ngăn lại, “Cậu cứ ăn đi, tôi chưa đói.”
Sáng nay anh cũng chẳng ăn được bao nhiêu, bận rộn từ sáng sớm đến giờ, sao có thể không đói chứ. Thư ký Chu còn muốn khuyên thêm vài câu, lại nghe Lục Thời Kì nói: “Chiều nay tôi bay về nước, công việc bên này hai người phụ trách nốt nhé.”
Ân Học Lương có chút bất ngờ: “Sếp Lục, chiều mai ký kết hợp đồng mà.”
Lục Thời Kì: “Nội dung điều khoản hợp đồng sáng nay đã bàn bạc gần xong rồi, tập đoàn sẽ không nhượng bộ thêm nữa, điện thoại của tôi sẽ mở 24/24, ngày mai nếu hợp đồng ký kết thuận lợi, chuyến này tôi về nước sẽ không quay lại đây nữa, nếu bên A có thay đổi gì thì gọi điện thoại cho tôi ngay.”
Thư ký Chu và giám đốc Ân nhìn nhau, đồng thanh đáp “Vâng.”
Lúc đứng dậy rời đi, Lục Thời Kì lại nhìn về phía thư ký Chu: “Ăn xong đặt cho tôi chuyến bay sớm nhất buổi chiều.”
Sau khi anh rời đi, Ân Học Lương nhìn sang thư ký Chu bên cạnh: “Loại dự án mua bán sáp nhập đa quốc gia lớn thế này bình thường sếp Lục luôn tự mình theo dõi cho đến khi ký kết hợp đồng, sao lần này lại về sớm vậy nhỉ? Trong nước có chuyện gì gấp sao?”
Thư ký Chu cũng khó hiểu, dự án sáp nhập này sếp Lục đã bắt đầu chuẩn bị từ ba năm trước rồi, hiện tại tập đoàn Lục thị còn việc gì lớn hơn việc này nữa sao?
Chẳng lẽ là Khương Ngưng có chuyện gì?
Trước đây thư ký Chu luôn cho rằng trong lòng sếp Lục công việc là trên hết, những người khác và những chuyện khác đều phải xếp sau.
Nhưng chuyến công tác lần này, sếp Lục dù bận rộn trăm công nghìn việc thì mỗi tuần vẫn bay về Đồng Thành một lần, điều này khiến thư ký Chu không thể không đánh giá lại tình cảm của sếp Lục dành cho Khương Ngưng.
–
Buổi tối Khương Ngưng trở về Thu Thuỷ Loan, ăn được vài miếng đã lên lầu. Cô đóng cửa phòng lại, tâm trạng vô cùng nặng nề. Về chuyện mang thai đột ngột này, đến giờ cô vẫn cảm thấy như đang nằm mơ.
Càng nghĩ càng thấy bất lực, cuối cùng trùm chăn khóc một trận.
Sau đó cô cũng không biết mình ngủ lúc nào, hôm sau bị tiếng chuông báo thức đánh thức, cô mơ màng bò dậy thay quần áo rửa mặt.
Đến toà nhà tập đoàn Lục thị, Khương Ngưng mới chợt bừng tỉnh.
Làm lễ tân ở tập đoàn Lục thị nửa năm nay, ngày nào cô cũng đi đi về về đều đặn, không biết từ lúc nào việc làm tốt công việc lễ tân lại trở thành một phần cuộc sống của cô.
Mọi chuyện đã tệ hại đến mức này rồi, vậy mà cô vẫn theo thói quen chạy đến công ty.
Nhưng đã đến rồi, thôi thì cô cứ tiếp tục đi làm.
Dù sao cô cũng chưa nghĩ ra nên làm gì tiếp theo, thay vì ở lì trong phòng suy nghĩ lung tung, chi bằng tìm cho mình chút việc để làm.
Hôm nay phòng nhân sự có buổi phỏng vấn, Khương Ngưng và đồng nghiệp phụ trách đăng ký và tiếp đón ứng viên.
Bận rộn một hồi, hiếm khi rảnh rỗi, Mia lo lắng hỏi Khương Ngưng: “Hôm qua cậu đi khám, bác sĩ nói sao rồi?”
Chuyện Khương Ngưng cố gắng tạm quên đi lại bị nhắc đến, cô gượng cười, cúi đầu lật xem danh sách ứng viên phỏng vấn: “Chỉ là hơi cảm chút thôi, tối qua uống thuốc nên giờ đỡ rồi.”
“Không sao là tốt rồi, hai ngày nay cậu uống nhiều nước ấm vào, đừng ăn đồ lạnh.”
“Ừm, được.”
Đang nói chuyện thì một người đàn ông mặc vest công sở màu trắng bước ra khỏi thang máy, sải bước rời khỏi tập đoàn Lục thị.
Tề Chỉ San nhỏ giọng nói với Quan Tư Tiệp: “Kia chẳng phải là phó tổng giám đốc Cơ sao, anh ta ít khi đến tập đoàn, hôm nay đến làm gì nhỉ?”
Mia cũng nhìn thấy người nọ, vốn còn thấy lạ mặt, nghe vậy bèn quay đầu hỏi: “Phó tổng giám đốc Cơ là ai?”
Quan Tư Tiệp nói: “Cô với Khương Ngưng mới đến nửa năm nên không biết cũng không có gì lạ. Anh ta được xem là kẻ thù không đội trời chung với sếp Lục nhà chúng ta đấy.”
Mia tò mò: “Một phó tổng giám đốc mà cũng dám đối đầu với sếp Lục sao?”
Tề Chỉ San: “Sếp Lục nhà chúng ta đương nhiên sẽ không để anh ta vào mắt, nhưng anh ta thường xuyên đối đầu với sếp Lục là thật.”
Mia hỏi: “Vì sao?”
“Cái này thì cô không biết rồi.” Quan Tư Tiệp hạ thấp giọng, “Vị phó tổng giám đốc Cơ này tên thật là Cơ Trạch Dương, anh ta theo họ mẹ, còn bố anh ta họ Lục, cô đoán xem là ai?”
“Aiza, cô đừng úp úp mở mở nữa.” Tề Chỉ San dùng khuỷu tay huých cô nàng một cái, nói thẳng với Mia, “Anh ta và sếp Lục của chúng ta là anh em cùng cha khác mẹ, là con riêng của chủ tịch Lục đấy.”
Mia suýt chút nữa thì rớt cả cằm: “Chủ tịch Lục còn có con riêng nữa sao?”
Tề Chỉ San: “Còn hơn thế nữa, anh trai của sếp Lục, sếp Lục và em trai sếp Lục thực ra là ba anh em cùng cha khác mẹ.”
Khương Ngưng đang có tâm sự, vốn dĩ không hứng thú với nội dung cuộc trò chuyện của họ, cho đến lúc này mới tập trung lắng nghe.
Chủ tịch Lục – bố của Lục Thời Kì, từ khi Khương Ngưng vào tập đoàn Lục thị đến nay vẫn chưa từng gặp qua ông ấy, lần trước đến nhà họ Lục cũng không thấy.
Trước đây cô từng nghe hai nhân viên cũ là Quan Tư Tiệp và Tề Chỉ San buôn chuyện, nói rằng sau khi Lục Thời Kì tiếp quản tập đoàn Lục thị, anh đã từng chút một tước đoạt quyền lực của bố mình.
Chủ tịch Lục tuy có danh phận chủ tịch nhưng không có thực quyền, toàn bộ tập đoàn Lục thị đều do Lục Thời Kì quyết định. Cả đám thành viên Hội đồng quản trị của tập đoàn Lục thị cũng chỉ nghe lời một mình Lục Thời Kì.
Hôm nay cô mới biết được, ba anh em nhà họ Lục không phải là con của cùng một mẹ, chủ tịch Lục còn có con riêng bên ngoài.
Hoá ra nhà họ Lục lại phức tạp như vậy!
Thời đại học cô chỉ lo quan sát xem Lục Thời Kì là người như thế nào, không hề nghĩ đến việc tìm hiểu gia đình anh. Nếu biết sớm, như trường hợp của nhà họ Lục chắc chắn sẽ bị trừ điểm trong bảng đánh giá của cô.
Mức độ tệ bạc của chủ tịch Lục như vậy, không biết có di truyền không nhỉ?
Sếp Lục Thời Ôn – anh trai của Lục Thời Kì, nghe nói chỉ chủ yếu phụ trách mảng ngân hàng đầu tư của tập đoàn Lục thị. Anh ấy đã kết hôn và có con, bởi vì thường xuyên ở Trường Hoàn nên cô không rõ đời tư của anh ấy thế nào, không tiện đánh giá.
Nhưng cậu ba Lục Thời Lâm thì bất tài vô dụng, bạn gái cũ nhiều không đếm xuể, nói không chừng cũng có chút di truyền từ bố mình.
Vậy….Lục Thời Kì thì sao?
Liệu có ngày nào đó huyết thống thức tỉnh, anh cũng sẽ giống như bố mình không?
Vấn đề cô đang nghĩ trong lòng, Tề Chỉ San và Mia cũng đang thảo luận.
Mia nói: “Sếp Lục của chúng ta luôn giữ mình trong sạch, nổi tiếng là người theo chủ nghĩa không kết hôn, đến bây giờ còn chưa từng yêu đương, chắc là anh ấy chỉ chuyên tâm vào công việc, không thể nào là loại đàn ông tệ bạc trong chuyện tình cảm được.”
Tề Chỉ San: “Cũng đúng, người như sếp Lục chắc là không ai có thể kéo anh ấy xuống khỏi thần đàn được, e rằng anh ấy không chỉ theo chủ nghĩa không kết hôn mà còn định sống độc thân cả đời.”
Đang trò chuyện, Quan Tư Tiệp bỗng nhiên “suỵt” một tiếng, mọi người rất ăn ý im lặng.
Khương Ngưng cảm thấy có gì đó không đúng, ngẩng đầu lên nhìn, chợt thấy Lục Thời Kì mặc tây trang chỉnh tề từ bên ngoài bước vào. Anh có khung xương ưu việt, dáng người cao lớn, khi sải bước mang theo khí chất mạnh mẽ.
Chỉ riêng về ngoại hình này, nếu thực sự muốn tệ bạc thì đúng là có vốn liếng để làm một tên sở khanh.
Ví dụ như hiện tại, nếu anh biết cô mang thai, rất có thể sẽ bắt cô đi phá, vậy thì anh thực sự giống một tên sở khanh rồi.
Nhưng sự tệ bạc của anh không giống với chủ tịch Lục.
Chủ tịch Lục là loại tệ bạc khiến nhiều người phụ nữ sinh con cho mình, còn Lục Thời Kì là loại tệ bạc bắt người khác phá thai.
Khương Ngưng đột nhiên hiểu ra, phải chăng Lục Thời Kì không muốn có con là vì bố anh sinh quá nhiều con, anh có bóng ma tâm lý từ thời thơ ấu, cho nên anh mới phản nghịch làm ngược lại, quyết định không kết hôn cũng không sinh một đứa con nào?
Nếu là do tuổi thơ bất hạnh mà ra, vậy Khương Ngưng cảm thấy, e rằng với khả năng của mình, cô khó có thể thay đổi được thái độ của anh.
Nhưng tại sao anh lại đột nhiên trở về? Lần trước khi về anh còn nói bên Paris cần thêm hơn một tuần nữa mới xong việc. Hôm qua cô hỏi anh khi nào về, anh cũng không nói hôm nay sẽ về.
Thư ký Chu không đi cùng, là anh về một mình sao?
Trong lúc cô đang suy nghĩ miên man, người đàn ông dường như vô tình liếc mắt về phía này, sau đó sải bước vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc.
Ngay sau đó, điện thoại của Khương Ngưng rung lên.
Bạn Trai Mà Em Yêu Sâu Sắc: [Lên văn phòng của tôi.]
Nhìn chằm chằm vào tin nhắn của anh một lúc lâu, Khương Ngưng lại vô thức đưa tay xoa xoa bụng mình, tưởng tượng ra cảnh Lục Thời Kì lạnh lùng nghiêm nghị nói với cô: “Đứa trẻ đến ngoài ý muốn như vậy không nên có mặt trên đời này, bây giờ em đi bỏ nó đi.”
Cô rùng mình một cái, vội vàng tắt điện thoại, giả vờ như không nhìn thấy.
Mặc dù bản thân cô bây giờ cũng không có nhiều tình cảm với đứa trẻ này, nhưng nếu bị bố của đứa trẻ ép đi phá thai, đối với cô mà nói vẫn rất khó chịu.
Nhất thời, trong lòng cô rối như tơ vò, chuyện mang thai này cô hoàn toàn không biết nên làm thế nào cho phải.
Nhưng dù sao đi nữa cô vẫn phải đến gặp Lục Thời Kì để thăm dò, thử xem thái độ hiện tại của anh đối với mình như thế nào.
Chỉ dựa vào một mình cô ở đây tự suy đoán cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Nghĩ như vậy, Khương Ngưng đi đến giá tài liệu tiện tay cầm lấy hai phần tài liệu chuyển phát nhanh. Nhân lúc các đồng nghiệp vẫn đang bàn tán về chuyện nhà của Lục Thời Kì, cô bước vào thang máy.
–
Đến tầng 56, cô thuận lợi dừng lại trước cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, giơ tay gõ cửa.
Nghe thấy tiếng đáp lại, cô cố gắng điều chỉnh lại trạng thái, ôm tài liệu đi vào, đóng cửa lại.
Lục Thời Kì đang đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn thấy cô đi tới, anh vô thức đưa tay sờ lên trán cô, thấy không nóng, anh rụt tay lại: “Bị ốm sao còn đến công ty?”
“Làm công cho nhà tư bản chuyên bóc lột nhân viên nào dám xin nghỉ là xin nghỉ chứ, em sợ bị trừ lương.”
“Miệng lưỡi trơn tru, xem ra là không có vấn đề gì lớn.” Hôm qua Lục Thời Kì cảm thấy Khương Ngưng có chút khác thường, nhưng nhìn thấy cô bây giờ sinh khí dồi dào, còn có thể cãi nhau với anh, trong lòng anh đã hơi yên tâm.
Anh ngồi xuống ghế sofa ở khu vực nghỉ ngơi, lười biếng liếc nhìn cô, “Hôm qua em đi khám xong không trả lời tin nhắn cũng không nghe điện thoại của tôi, tôi còn tưởng em mắc bệnh nan y đấy.”
Vô duyên vô cớ bị nguyền rủa, Khương Ngưng cau mày: “Anh mới mắc bệnh nan y đấy, cả nhà anh đều mắc bệnh nan y.”
Vẻ mặt tức giận của cô có chút đáng yêu, Lục Thời Kì bật cười: “Hôm qua không phải chính em nói với tôi như vậy sao?”
Bị anh nhắc nhở, Khương Ngưng nhớ lại hôm qua sau khi lấy số thứ tự, lúc chờ khám bệnh đúng là cô đã làm nũng với Lục Thời Kì như vậy.
Lúc đó cô vẫn chưa biết mình mang thai, cho nên mới có tâm trạng giả vờ đáng thương với anh, sau khi kết quả kiểm tra ra thì không còn tâm trạng gì nữa.
Thấy cô vẫn còn đứng, Lục Thời Kì vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh, ra hiệu cho cô qua đó ngồi.
Khương Ngưng đi đến bên cạnh anh, đang định ngồi xuống, anh đột nhiên nắm lấy cổ tay cô kéo cô vào lòng, Khương Ngưng thuận thế ngồi lên đùi anh, eo bị cánh tay anh ôm lấy.
Anh hành động quá nhanh, Khương Ngưng vô thức đưa tay che bụng dưới.
Cũng không biết tại sao, từ sau khi biết trong bụng có một em bé, cô luôn sợ sẽ làm tổn thương đến nó.
“Anh thô lỗ quá đi.” Khương Ngưng oán trách.
Lục Thời Kì cười khẩy: “Mới mấy ngày không gặp mà đã trở nên điệu đà như vậy rồi à? Lần trước tôi trở về, lúc em nhào vào lòng tôi còn thô lỗ hơn thế này nhiều.”
Khương Ngưng không có tâm trạng cãi nhau với anh, hàng mi dài và cong vút in bóng mờ nhạt trên mí mắt, ngón tay trắng nõn nghịch chiếc cà vạt trước ngực anh: “Sao anh lại đột nhiên trở về?”
Lục Thời Kì liếc nhìn cô: “Hôm qua sau khi đi khám xong sao em không nghe điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn của tôi?”
Khương Ngưng mím chặt môi, hàng mi dài khẽ rũ xuống che đi cảm xúc dưới đáy mắt: “Em bị bệnh như vậy mà anh lại chẳng ở đây, sao em phải bận tâm đến anh chứ?”
Nhìn cô thế này, Lục Thời Kì lại nhớ đến cuộc trò chuyện của mấy nhân viên ở Paris.
Con gái khi bị ốm đúng là dễ tủi thân.
“Vậy nên tôi về rồi đây thôi?” Lục Thời Kì khẽ chạm trán vào trán cô, “Hôm qua sốt bao nhiêu độ?”
Khương Ngưng thuận miệng bịa đại: “40°.”
Lục Thời Kì vốn có chút xót xa vì hôm qua cô phải một mình đến bệnh viện, nghe vậy liền cảm thấy bất lực: “Em có thể phóng đại thêm chút nữa được không? Hôm qua em sốt 40° mà đồng nghiệp của em không ai phát hiện ra, để em một mình chạy đến bệnh viện, sau đó hôm nay lại tỉnh táo đến công ty làm việc?”
“Không tin thì thôi.” Khương Ngưng hất mặt sang một bên.
Lục Thời Kì véo nhẹ má cô: “Tôi thấy em căn bản chẳng có vấn đề gì lớn, chỉ là khó khăn lắm mới có cơ hội đến bệnh viện nên cố ý phóng đại sự thật, muốn tôi đau lòng một chút thôi.”
“Vậy anh có đau lòng không?”
“Tôi đã ở trước mặt em rồi, em nói xem?”
Lời nói của anh khiến trái tim Khương Ngưng vốn đã rơi xuống vực thẳm lại được vớt lên, cô nhìn Lục Thời Kì: “Vậy, anh vì đau lòng cho em nên mới quay về sao?”
Lục Thời Kì rất không muốn nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của cô, nhưng nghĩ đến việc hôm qua cô im lặng như vậy, cơ thể không thoải mái mà có chút tủi thân chắc là thật, bèn dỗ dành cô: “Ừm.”
Khương Ngưng không ngờ anh sẽ thừa nhận, tâm trạng nhất thời trở nên vui vẻ, đã thế này mà còn nói không thích cô?
Sao có thể như vậy được?
Cô đang định nói thêm gì đó thì điện thoại Lục Thời Kì vang lên, anh nhìn lướt qua tên hiển thị, là bên Paris gọi đến, bèn nói với Khương Ngưng: “Tôi còn việc phải làm, tối về nhà với em nhé?”
Khương Ngưng cũng cảm thấy văn phòng không thích hợp để nói chuyện mang thai, khẽ “ồ” một tiếng, đứng dậy khỏi đùi anh: “Vậy em cũng đi làm đây, tối về nói sau.”
Ra khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc, bởi vì thái độ của Lục Thời Kì mà Khương Ngưng dần dần hiểu ra.
Trong kế hoạch ban đầu của cô, cô định là nửa tháng nữa sẽ nói rõ với Lục Thời Kì, hỏi anh có muốn kết hôn với cô hay không.
Khương Hoa nói đàn ông trên đời này không đáng tin, cô không thể tìm được người đàn ông nào yêu cô mãi mãi và không phản bội cô, Khương Ngưng không tin, cô nhất định phải tìm được một người để cho Khương Hoa nhìn thấy.
Khương Ngưng không biết phải đánh giá một người đàn ông có đáng tin hay không như thế nào, nhưng cô cảm thấy điều kiện tổng thể của Lục Thời Kì đều rất tốt, trong bảng đánh giá của cô anh được điểm rất cao.
Hơn nữa, với một người vốn không có ý định kết hôn như anh, nếu cô có thể khiến anh thay đổi chủ ý, bằng lòng kết hôn với cô thì chứng tỏ anh yêu cô rất nhiều, như vậy xác suất đáng tin cậy cũng sẽ cao hơn một chút.
Tuy nhiên, ban đầu cô còn muốn bồi dưỡng thêm tình cảm với anh một thời gian nữa, bây giờ lại đột ngột xuất hiện thêm một đứa bé, có lẽ cô phải thử xem Lục Thời Kì thích cô đến mức nào.
Nghe nói cô bị ốm, Lục Thời Kì liền bỏ công việc ở Paris trở về, vừa rồi lại thừa nhận là đau lòng vì cô.
Khương Ngưng tự an ủi bản thân, anh chắc là đã rất thích cô rồi, cô có cơ hội nghe được câu trả lời mình muốn.
–
Lục Thời Kì tối nay không tăng ca, buổi tối hai người cùng nhau trở về Thu Thuỷ Loan.
Bữa tối thím Diệp nấu rất thịnh soạn, Khương Ngưng vốn định nhân lúc ăn cơm để hỏi anh, nhưng mấy lần định mở lời rồi lại thôi, vì thiếu tự tin nên không hỏi ra miệng được.
Để che giấu tâm sự, cô liên tục gắp thức ăn cho Lục Thời Kì, trên mặt tươi cười rạng rỡ: “Nhìn anh xem, đi công tác liên tục đến gầy cả người rồi, em đau lòng lắm, anh phải ăn nhiều một chút.”
Cô lại trở về dáng vẻ siêng năng trước đó, giống như đang mang theo mục đích nào đó, Lục Thời Kì liếc nhìn cô: “Em lại giở trò gì đấy?”
“Đâu có, em thấy anh gầy đi nên đau lòng thật mà.” Khương Ngưng vừa nói vừa gắp thêm cho anh một đũa thức ăn, ra vẻ như vô tình hỏi, “Lục Thời Kì, hiện tại anh có thích em không?”
Lục Thời Kì khựng lại, im lặng hai giây rồi ngẩng đầu lên, hỏi ngược lại cô: “Vậy còn em, em có thích tôi không?”
“Thích chứ. Em đã nói rồi mà, từ năm nhất đại học em đã thích anh rồi, bao nhiêu năm qua vẫn luôn như vậy.”
“Thật sao?” Giọng anh hơi cao lên, nhưng đáy mắt lại nhàn nhạt, hơi khó đoán được cảm xúc.
“Đương nhiên là thật. Ước nguyện lớn nhất đời này của em là có thể mãi mãi ở bên cạnh anh, chỉ cần mỗi ngày đều được nhìn thấy anh, em sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.”
Lục Thời Kì chậm rãi ăn đồ ăn, trước lời bày tỏ yêu mến của cô lại chẳng hề dao động: “Kiểu lời ngon tiếng ngọt này em cứ ba ngày hai bữa lại diễn một lần, hay là thử đổi sang lời thoại mới mẻ nào khác đi?”
Khương Ngưng: “…”
Hai người yên lặng ăn vài miếng, Khương Ngưng lại nhìn anh: “Em có thể hỏi anh một vấn đề không?”
“Nếu em còn hỏi tôi có thích em hay không, tôi sẽ không trả lời.”
“Em không hỏi cái đó nữa.” Khương Ngưng lắc đầu, ra vẻ chỉ là đang tùy ý trò chuyện với anh, “Em thấy trên mạng có một số người theo chủ nghĩa không kết hôn, hoặc là sở khanh thích thay đổi bạn gái liên tục, hoặc là người theo chủ nghĩa độc thân thậm chí không muốn yêu đương, lại có người không muốn gánh vác trách nhiệm hôn nhân.”
Cô dừng lại giây lát: “Nhưng em thấy anh khá giữ mình, cũng là người có trách nhiệm, vậy tại sao anh không muốn kết hôn? Là vì anh cảm thấy trên thế giới này sẽ không gặp được người mình rất thích, xứng đáng để kết hôn sao?”
Lục Thời Kì: “Chẳng phải em cũng nói với tôi là em không kết hôn sao? Vậy em thì tại sao?”
Người đàn ông này sao lần nào cũng hỏi ngược lại cô mà không trả lời câu hỏi của cô vậy nhỉ?
Trong lòng Khương Ngưng có chút sốt sắng, nhưng vẫn suy nghĩ rồi trả lời anh: “Em ấy à, em là kiểu người cuối cùng mà em vừa nói, cảm thấy sẽ không có ai có thể khiến em bằng lòng kết hôn.”
Cô cầm thìa múc một thìa canh, “Nhưng đó là suy nghĩ trước đây, em phát hiện từ khi ở bên anh, tình cảm của em dành cho anh ngày càng sâu đậm, suy nghĩ không kết hôn của em cũng bắt đầu lung lay rồi. Đôi khi đột nhiên em cảm thấy với những người đàn ông khác thì em không muốn, nhưng nếu kết hôn với anh, em cũng không phải là không thể cân nhắc.”
Cô nhìn Lục Thời Kì với ánh mắt tha thiết, “Vị trí của anh trong lòng em rất đặc biệt, không giống với bất kỳ người đàn ông nào khác.”
“Thật sao?” Lục Thời Kì khẽ cụp mi, khóe môi nhếch lên một đường cong mờ nhạt,“Vậy nếu bây giờ tôi cầu hôn em, em sẽ đồng ý chứ?”
Đã nói đến nước này, Khương Ngưng cũng không trốn tránh nữa, cô tiếp tục thăm dò: “Vậy, nếu em cầu hôn anh thì sao?”
Lục Thời Kì nhướng mắt: “Bây giờ?”
Bị anh nhìn chằm chằm, trong lòng Khương Ngưng thoáng bồn chồn, lòng bàn tay cầm thìa đổ mồ hôi, chỉ có thể giả vờ bình tĩnh: “Cũng… có thể là bây giờ.”
Người đàn ông mím chặt khóe môi, đặt đũa xuống, trên mặt dường như không có chút cảm xúc phập phồng nào: “Không đồng ý.”
“Tại sao?”
“Khương Ngưng.” Anh đột nhiên gọi cô, đôi đồng tử đen láy khó phân biệt được cảm xúc vui buồn, “Cuối cùng em cũng thừa nhận việc em tiếp cận tôi là có mục đích khác rồi sao? Đây chính là lý do em giả bệnh tỏ vẻ đáng thương, để tôi từ Paris bay về?”
Khương Ngưng bị hỏi mà sững sờ, ngơ ngác nhìn anh.
Lục Thời Kì dựa lưng vào thành ghế, thản nhiên hỏi: “Muốn kết hôn với tôi à?”
Khương Ngưng lảng tránh ánh mắt: “Đâu có, em chỉ muốn biết nếu anh rất thích một người thì anh có vì cô ấy mà bằng lòng kết hôn hay không.”
“Có lẽ là có.” Anh vừa nói vừa nhìn vào ánh mắt mang theo chút hy vọng của Khương Ngưng.
Lục Thời Kì nhìn sâu vào mắt cô hồi lâu, như muốn nhìn thấu con người cô, sau đó mới tiếp tục nói: “Nhưng giữa tôi và em vẫn chưa đến mức khiến tôi bằng lòng kết hôn với em. Ít nhất cho đến hiện tại là như vậy.”
Anh trả lời quá mức trực tiếp, Khương Ngưng đột nhiên có một cảm giác thất bại mãnh liệt: “Em không vội vàng chờ câu trả lời của anh, hay là anh suy nghĩ kỹ càng rồi ngày mai trả lời em được không?”
“Dù cho có đợi đến ngày mai thì tôi cũng chỉ có một câu trả lời như vậy.” Lục Thời Kì vừa dứt lời, điện thoại của anh bỗng đổ chuông.
“Ăn cơm cho đàng hoàng đi, tôi không muốn nói chuyện này với em nữa.” Anh vừa nói vừa đứng dậy, định rời khỏi bàn ăn để nghe điện thoại.
Vừa đi được hai bước, phía sau bỗng vang lên giọng nói có chút tức giận của Khương Ngưng: “Lục Thời Kì, anh không định chừa cho mình một đường lui nào sao? Anh chỉ cảm thấy anh và em chưa đến mức kết hôn nên từ chối rất dứt khoát, chẳng sợ sau này anh cảm thấy chúng ta có thể đến mức đó thì em lại không muốn nữa à?”
Cô đã hoàn toàn không còn chút tự tin nào nữa, nhưng vẫn liều lĩnh ngẩng cao cằm: “Tối nay em chỉ hỏi anh một lần này thôi, bỏ lỡ cơ hội này thì sẽ không còn nữa, sau này cho dù anh có cầu xin em, em cũng sẽ không để ý đến anh.”
Lục Thời Kì dừng lại, quay đầu nhìn người phụ nữ đang ngồi bên bàn ăn, trong ánh mắt mang theo vẻ phức tạp.
Anh vẫn im lặng, không khí trong phòng ăn trầm đến đáng sợ.
Không biết qua bao lâu, mãi cho đến khi tiếng chuông điện thoại đã tắt từ lâu, anh mới như đã hạ quyết tâm, vẻ mặt nghiêm nghị nói với cô: “Khương Ngưng, tôi không dám chắc cả đời này sẽ không muốn kết hôn với em, nhưng ít nhất là hiện tại, ngay lúc em cầu hôn tôi, tôi không muốn kết hôn với em. Bây giờ tôi bằng lòng chiều chuộng em một chút, nhưng đó là hai chuyện khác nhau.”
Khương Ngưng bị anh chọc tức đến nỗi nói lắp: “Ai, ai, ai cầu hôn anh? Em chỉ giả sử thôi, thuận miệng hỏi một câu thôi mà.”
“Vậy thì càng không có gì để nói nữa, ăn xong thì đi ngủ đi.” Nói xong anh không nán lại thêm nữa, vừa bấm điện thoại vừa rời khỏi đó.
Bị anh lạnh lùng từ chối, Khương Ngưng ngồi một mình bên bàn ăn cố nén dòng nước mắt sắp trào ra, cố gắng bình ổn lại tâm trạng.
Người đàn ông này ngay cả cưới cô cũng chẳng muốn, vậy thì đối với đứa con trong bụng cô cũng sẽ không mong đợi gì.
Tối nay nói chuyện đến mức này, kế hoạch chinh phục Lục Thời Kì đã triệt để thất bại.
Cô không cần phải ôm hy vọng nữa, cũng nên hết hy vọng rồi.
Đáng lẽ cô nên dứt khoát một chút, cùng lắm thì chia tay, nhưng nghĩ đến đứa con trong bụng, khóe mắt cô vẫn không kìm được.
Khương Ngưng đưa ngón tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mi, cầm điện thoại tìm Wechat của anh trai Thẩm Yến, gửi tin nhắn: [Ngày mai em về.]
Lục Thời Kì đã tuyệt tình như vậy, cô cũng không muốn gặp lại anh nữa.
Nếu đã muốn đi, cô sẽ đi dứt khoát, cho dù đi đâu cũng sẽ không để anh có cơ hội tìm ra.
Nghĩ vậy, cô lại gửi tin nhắn cho Thẩm Yến: [Em không muốn chen chúc với người khác trên máy bay, anh cho phi cơ riêng đến đón em đi.]