Chỉ Yêu Riêng Mình Em - Dạ Tử Sân

Chương 13



Thành phố Trường Hoàn, phòng tiệc khách sạn Viễn Thương Phong Dật.

Sáng nay ở đây vừa kết thúc một hội nghị thượng đỉnh ngành, lúc này đang là giờ ăn trưa, giới tinh hoa và danh giá tụ tập đông đủ, những người phục vụ ăn mặc sang trọng bưng rượu và thức ăn ngon đi qua đi lại.

Sau khi bận rộn xong dự án của An Cầm, từ chiều hôm qua Lục Thời Kì đã đến đây để tham dự hội nghị thượng đỉnh hôm nay. Lúc này anh và người bạn Thẩm Yến đang đứng nói chuyện trước một cửa sổ kính sát đất khổng lồ.

Thấy Lục Thời Kì liên tục cúi đầu nhìn điện thoại, Thẩm Yến nhướng mày: “Từ bao giờ cậu lại mắc bệnh không rời điện thoại thế?”

Lục Thời Kì liếc nhìn tin nhắn cuối cùng của Khương Ngưng gửi đến, tắt điện thoại: “Mới quen cô bạn gái, hơi dính người.”

Giọng điệu anh thờ ơ nhạt nhẽo không nghe ra cảm xúc, Thẩm Yến nhất thời không biết anh đang khoe khoang hay thật sự thấy phiền.

Thẩm Yến liếc nhìn anh: “Cậu là người theo chủ nghĩa không kết hôn mà, sao đột nhiên lại có hứng thú yêu đương?”

Lục Thời Kì lắc ly rượu: “Tôi không kết hôn, nhưng không có nghĩa là không yêu đương.”

“Yêu đương mà không tính đến chuyện kết hôn thì chẳng khác nào đang trêu hoa ghẹo nguyệt.” Thẩm Yến nhướng mí mắt, “Cậu làm vậy là không có trách nhiệm với người ta.”

“Cô ấy cũng không muốn kết hôn.”

Thẩm Yến nhất thời hiểu ra, cười cảm thán: “Hiếm có thật, không ngờ cậu có thể tìm được người có quan điểm giống nhau.”

Lục Thời Kì còn chưa kịp mở miệng, một người đàn ông trẻ tuổi dáng người thẳng tắp đi tới, cánh tay khoác lên vai Thẩm Yến, nói với Lục Thời Kì: “Tôi còn tưởng không tìm thấy A Yến đâu, thì ra cậu ấy chạy đến đây trốn.”

Người này là bạn từ nhỏ của Thẩm Yến, Giản Quý Bạch, chủ tịch tập đoàn Giản Thị.

Giản Quý Bạch vừa rồi đã nghe được cuộc trò chuyện của họ, bèn chen vào: “Không kết hôn có gì hay ho, theo tôi thấy thì kết hôn vẫn tốt hơn, có người lo lắng cho mình.”

Thẩm Yến cười khẩy: “Câu này người khác nói thì còn được, cậu kết hôn năm năm rồi, có lần nào đi công tác vợ cậu đã lo lắng cho cậu chưa?”

Giản Quý Bạch và vợ là kết hôn thương mại, quan hệ sau hôn nhân của hai người rất khách sáo, không tính là tình cảm sâu đậm.

Lục Thời Kì nghe xong cũng trêu chọc: “Chắc là lo lắng trong mơ rồi.”

Thẩm Yến bật cười.

“Hai người các cậu thì biết cái rắm.” Giản Quý Bạch chỉnh lại cổ áo, “Con gái của chúng tôi đã được một tuổi rồi, sao có thể không lo lắng? Chẳng qua là cô ấy ngại ngùng thôi, vừa rồi còn gửi cho tôi ảnh con bé Điềm Điềm nữa.”

Vừa nói, Giản Quý Bạch vừa mở ảnh một bé gái ra khoe với hai người họ.

Trong ảnh là một bé gái mũm mĩm, mắt to tròn, rất lanh lợi.

Thẩm Yến và Lục Thời Kì vừa mới nhìn qua, Giản Quý Bạch đã vội vàng cất đi: “Hai tên độc thân các cậu không hiểu được hạnh phúc làm cha đâu.”

Thẩm Yến và Lục Thời Kì: “…”

Giản Quý Bạch lại hỏi Thẩm Yến: “Hôm nay cậu về Lan Thành lúc nào, có muốn đi chung không?”

Thẩm Yến nói: “Tôi không về vội, tối nay phải đến Đồng Thành tìm em gái đã.”

Giản Quý Bạch ngạc nhiên: “Tiểu Ngũ sao lại chạy đến Đồng Thành?”

Thẩm Yến bất đắc dĩ thở dài: “Con bé đó bị tôi chiều hư rồi, suốt ngày rong chơi không chịu về nhà. Lần trước nghe Thẩm Tịch nói nó định về nhà, gần đây lại đột nhiên đổi ý, nói không về nữa, cũng không biết đang bận gì. Con bé sống một mình bên ngoài lâu như vậy, tôi phải qua đó xem sao.”

Giản Quý Bạch liếc nhìn Lục Thời Kì: “Đồng Thành là địa bàn của Lục Nhị, nếu cậu thật sự không yên tâm thì để Lục Nhị giúp cậu để ý một chút.”

Lục Thời Kì chưa từng gặp em gái của Thẩm Yến, ngay cả tên cũng chẳng rõ, chỉ biết cô ấy là con thứ năm trong nhà nên được gọi là Tiểu Ngũ.

Ấn tượng duy nhất về cô gái đó là năm nhất đại học anh đến nhà Thẩm Yến tìm Thẩm Yến, nhìn thấy một bóng lưng gầy gò co ro trong cửa sổ kính sát đất đang cúi đầu phơi nắng.

Làn da của cô gái đó rất trắng, là kiểu trắng bệnh tật do quanh năm ở trong bóng tối, không thấy ánh sáng.

Nhớ lúc đó Thẩm Yến nói, cô ấy hơi trầm cảm, hằng ngày chỉ thích phơi nắng từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn, lại còn cuộn tròn người lại để phơi nắng.

Lục Thời Kì nghe hai người nói chuyện, bèn tiếp lời: “Nếu em gái cậu thật sự ở Đồng Thành, có chuyện gì cứ bảo cô ấy đến tìm tôi.”

Thẩm Yến lắc đầu: “Thôi, tôi nhờ cậu chăm sóc nó, nó mà biết được chỉ sợ lại tưởng tôi giám sát nó.”

Mấy năm đi theo Khương Hoa, Khương Ngưng không ít lần bị giám sát, cho nên cô rất kiêng kị chuyện này.

Lục Thời Kì vốn cũng không giỏi chăm sóc con gái, nghe Thẩm Yến nói vậy anh cũng không đề cập đến nữa, chỉ hỏi: “Cậu đến Đồng Thành ở đâu? Chưa tìm được chỗ thì đến ở chỗ tôi đi.”

Thẩm Yến: “Cũng được, tối còn có thể uống với cậu vài ly.”

Đang nói chuyện thì điện thoại của Lục Thời Kì lại rung lên liên tục.

Anh nhìn thoáng qua, tin nhắn Khương Ngưng vừa xin anh thu nhận cô vào nhà anh vẫn chưa trả lời, lúc này cô lại gửi tin nhắn đến: [?]

[Anh có xem tin nhắn của em không vậy?]

[Hu hu hu anh muốn em ngủ ngoài đường, mặc kệ sống chết của em sao?]

[Em thật sự không có chỗ ở, không phải vì muốn ở nhà anh mà bịa chuyện đâu. Nói ra cũng đều tại anh, nếu lúc trước không hiểu lầm anh là tên khốn vô trách nhiệm thì em cũng sẽ không muốn từ chức, còn nói với chủ nhà muốn trả phòng. Bây giờ thì hay rồi, em không có nhà để về, anh còn bỏ mặc em!]

[Lục Thời Kì, anh không có lương tâm, anh vô tình bạc nghĩa!]

[Anh quả nhiên không hề yêu em hu hu hu hu hu]

[(Ngã xuống đất khóc lớn).GIF]

Nhìn từng dòng tin nhắn, Lục Thời Kì dùng ngón tay day nhẹ ấn đường đang giật giật. Anh đã có thể tưởng tượng ra nếu bây giờ người phụ nữ này ở trước mặt anh, cô sẽ làm trò ầm ĩ diễn kịch như thế nào.

Xem ra nếu anh không đồng ý thu nhận cô, cô sẽ không bỏ qua.

Thẩm Yến chú ý đến vẻ mặt của anh, cảm thấy rất mới lạ.

Mặc dù anh ấy không biết đối phương đã nói gì, nhưng người phụ nữ có thể khiến Lục Thời Kì đau đầu như vậy thì anh ấy vẫn chưa từng gặp qua, bèn trêu chọc: “Xem ra cô bạn gái này của cậu đúng là rất dính người.”

Lục Thời Kì không đáp lời, cúi đầu gửi cho Khương Ngưng một địa chỉ biệt thự.

Cuối cùng cũng có được địa chỉ nhà của Lục Thời Kì, Khương Ngưng mừng rỡ trong lòng.

Cô đã biết Lục Thời Kì không thể nào thật sự bỏ mặc cô, vui vẻ nhắn lại: [Em biết mà, bạn trai em vẫn rất quan tâm em.]

Nghĩ một lúc, cô lại hỏi: [Khi nào em có thể dọn đến?]

Bạn Trai Mà Em Yêu Sâu Sắc: [Tùy em.]

Khương Ngưng thấy thời gian còn sớm, cô cũng không có việc gì làm, bèn đứng dậy thu dọn đồ đạc.

Tối nay Lục Thời Kì sẽ về, cô dọn đến sớm một chút, buổi tối có thể gặp anh.



Tuy Khương Ngưng mới đến Đồng Thành được vài tháng nhưng đồ đạc trong căn hộ không ít. Cô chỉ chọn những thứ quan trọng để mang theo, còn lại thì thấy nặng quá nên bỏ luôn, trước khi ra khỏi nhà, cô đã lên mạng gọi nhân viên giúp việc đến dọn dẹp.

Khi lên xe taxi đến nhà Lục Thời Kì, cô chỉ mang theo hai vali hành lý.

Lục Thời Kì sống ở khu biệt thự cao cấp Thu Thủy Loan, phía đông thành phố.

Sau khi đến nơi, Khương Ngưng tìm thấy số nhà của Lục Thời Kì, bấm chuông cửa.

Khương Ngưng chuyển đến quá nhanh, Lục Thời Kì vẫn chưa kịp nói với quản gia.

Quản gia nhìn thấy cô gái tự xưng là bạn gái của anh Lục xách vali muốn vào ở thì cũng không dám tự ý cho vào, sau khi gọi điện thoại xác nhận với Lục Thời Kì mới cung kính mời cô vào, còn ân cần nhận lấy vali của cô.

Khương Ngưng cũng không khách sáo, chỉ vào mấy chiếc vali nói: “Phiền chú chuyển những thứ này vào phòng ngủ của bạn trai tôi.”

“Vâng, cô Khương.” Quản gia đáp lại rồi gọi thím Diệp đến.

Trước đây trong căn nhà này chưa từng có người phụ nữ nào ở, hôm nay đột nhiên có bạn gái của cậu Lục đến, lại còn xinh đẹp rực rỡ, thím Diệp rất nhiệt tình bưng trà bánh ngọt lên.

Khương Ngưng khéo miệng, cứ một tiếng “thím Diệp” hai tiếng “thím Diệp” mà gọi, vừa trò chuyện vừa hỏi bà ở đây bao nhiêu năm rồi, bình thường công việc có mệt không, Lục Thời Kì có thường xuyên về nhà không.

Qua cuộc trò chuyện, Khương Ngưng rút ra được một thông tin quan trọng: Đây chính là căn nhà mà Lục Thời Kì thường xuyên sinh sống.

Ban đầu cô còn lo lắng Lục Thời Kì sẽ tùy tiện tìm một căn nhà nào đó đứng tên mình để cho cô ở, sẽ không thật sự sống chung với cô, bây giờ xem ra cô đã lo lắng quá rồi.

Buổi chiều, sau khi thu dọn hành lý xong, Khương Ngưng đi dạo quanh biệt thự.

Biệt thự được chia thành sân trước và sân sau, hai bên lối đi lát đá cuội ở sân trước được trồng các loại hoa cỏ quý hiếm theo mùa, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của quản gia, chúng sinh trưởng tươi tốt, tỏa ra hương thơm ngát.

Sân sau là một bể bơi vô cực, dưới ánh nắng mặt trời làn nước trong xanh biếc.

Khương Ngưng nằm dài tắm nắng trên chiếc ghế sofa cạnh bể bơi một lúc, sau đó lấy điện thoại ra tìm một góc đẹp để chụp ảnh tự sướng, rồi gửi Wechat cho Trình Vân Anh: [Tiến triển mới nhất, tớ đã dọn vào nhà Lục Thời Kì rồi.]

Vân Anh: [!!!]

Vân Anh: [Nhanh vậy sao người chị em!]

Khương Ngưng: [Phải vậy chứ, dưới sự nỗ lực không ngừng của cô đây, sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ yêu tớ say đắm.]

Vân Anh: [Tiếp tục cố gắng, tớ rất kỳ vọng vào cậu!]



Buổi tối thím Diệp làm rất nhiều món ngon, dạo gần đây Khương Ngưng toàn ăn ở canteen hoặc gọi đồ ăn ngoài, đã lâu rồi không được ăn cơm nhà như vậy, nên lỡ ăn hơi nhiều.

Nghĩ đến tối nay Lục Thời Kì sẽ về, sau khi ăn tối xong, cô ở lại phòng khách vừa chơi điện thoại vừa chờ anh.

Ai ngờ chờ đến tận mười hai giờ đêm, thức ăn trong bụng Khương Ngưng đã tiêu hóa hết mà anh vẫn chưa về.

Cơn buồn ngủ ập đến, Khương Ngưng cũng lười đợi nữa, tự mình lên lầu về phòng ngủ.

Lục Thời Kì trở về Thu Thủy Loan vào lúc một giờ rưỡi đêm, đi cùng anh còn có Thẩm Yến. Vừa vào sân, Thẩm Yến vừa cầm điện thoại nói chuyện với Thẩm Tịch, Lục Thời Kì không đợi anh ấy mà đi thẳng vào trong.

Quản gia nghe thấy tiếng động liền tiến lên đón, nhận lấy vali: “Cậu Lục về rồi.”

Lục Thời Kì khẽ gật đầu, liếc mắt nhìn thấy chiếc áo khoác của người phụ nữ trên ghế sofa.

Quản gia cung kính đáp: “Ban đầu cô Khương nhất quyết ngồi chờ ở phòng khách, nói là muốn đợi cậu về, nhưng có lẽ vì quá mệt nên đã về phòng nghỉ ngơi trước rồi.”

Lục Thời Kì thản nhiên “ừ” một tiếng, dặn dò quản gia: “Chuẩn bị thêm một phòng cho khách, cậu Thẩm sẽ tới đây ở tạm một thời gian.”

Quản gia vừa định lên tiếng, bỗng sực nhớ ra chữ “thêm” trong câu nói vừa rồi của Lục Thời Kì.

Chẳng lẽ cậu chủ định để cô Khương ngủ ở phòng cho khách sao?

Quản gia ngập ngừng giây lát, dè dặt lên tiếng: “Cậu Lục, nhưng mà… cô Khương cô ấy… hiện đang nghỉ ngơi trong phòng ngủ chính rồi.”

Khóe mắt Lục Thời Kì khẽ giật giật, ngước mắt nhìn lên lầu.

Cô nàng này cũng tự nhiên thật đấy.

Lục Thời Kì dời tầm mắt, không nói gì thêm: “Đi dọn phòng cho khách trước đã.”

“Vâng, cậu Lục.”

Bên này, Thẩm Yến cúp điện thoại xong thì bước vào, nhìn thấy quần áo của phụ nữ trên ghế sofa, anh ấy mới ngớ người nhìn Lục Thời Kì: “Cậu sống chung với bạn gái à? Không phải mới yêu nhau thôi sao, tiến triển nhanh vậy?”

Lục Thời Kì chỉ nói là có bạn gái chứ không hề nói là hai người sống chung.

Ban đầu anh ấy còn nghĩ với tính cách có phần lạnh nhạt của Lục Thời Kì thì việc mới yêu đã sống chung không phải là phong cách của anh, nên trước đó cũng không hỏi nhiều.

Biết thế này, anh ấy đã không vào đây làm phiền rồi.

Lục Thời Kì lấy hai chai nước từ trong tủ ra, ném một chai cho Thẩm Yến: “Hôm nay cô ấy mới chuyển đến.”

Thẩm Yến đưa tay nhận lấy: “Ban đầu tôi còn muốn tối nay uống thêm vài ly với cậu, nhưng bạn gái cậu đã ở đây rồi, cậu nên nghỉ ngơi sớm đi, có khi người ta còn đang đợi đấy.”

Hai chữ “đang đợi” anh ấy nói đầy ẩn ý.

Thẩm Yến đã đến đây vài lần, cũng không xa lạ gì nơi này, Lục Thời Kì cũng không tiếp đãi anh ấy nữa: “Cậu tự vào phòng cho khách ngủ đi, cần gì thì tìm quản gia.”

Đặt chai nước uống dở xuống, Lục Thời Kì đi về phòng trước.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.