“ Tôi chỉ lo cho bữa tiệc đón tiếp chủ tịch tập đoàn SJB của Hàn cùng phu nhân của ông ta, hai người họ vô cùng quan tâm đến tình cảm hôn nhân gia đình trong mỗi cuộc hợp tác, vậy nên đừng để tôi mất mặt. Chuẩn bị đi, lễ phục lát nữa sẽ được đưa đến. Tối nay đi tiệc với tôi.” Anh tiến lại phía cô, vòng tay anh giữ chặt lấy eo cô, nâng cằm cô lên.
“ Em không muốn đi.” Cô né tránh ánh mắt anh nhưng lại bị anh giữ chặt.
“ Chuyện này đâu phải em muốn quyết là được.” Anh rời khỏi phòng để lại cho cô câu nói đầy lạnh lùng.
………..
Vương Sở Minh đã ở lại dùng bữa cùng gia đình Tần Minh Nguyệt dưới lời mời của ông bà Tần. Tần Minh Nguyệt nhìn anh vô cùng khó hiểu, cô gọi anh ra bên ngoài vườn để nói chuyện.
“ Anh muốn làm gì?”
“ Không phải bố mẹ em mời tôi ở lại ăn cơm sao?” Vương Sở Minh cong nhẹ khóe môi.
“ Anh phải từ chối chứ.”
“ Tại sao tôi phải từ chối? Đó là thành ý của bố mẹ em đối với.”
“ Mặt anh từ bao giờ trở nên dày như vậy chứ.” Cô liếc nhẹ anh.
Vương Sở Minh từ từ tiến đến bên cô, áp sát cô vào bồn hoa cẩm tú cầu.
“ Anh muốn làm gì?”
“ Làm chồng em thì sao?”
Tần Minh Nguyệt nhất thời ngơ ngác, cô không tin nổi vào tai mình.
“ Anh hâm à?” Cô vội vàng đẩy anh ra rồi rảo bước vào trong nhà.
Vương Sở Minh nhìn theo bóng lưng dần khuất của Tần Minh Nguyệt vào trong nhà, khóe môi anh dần cong lên. Anh rút điện thoại trong túi áo bấm số gọi cho ai đó, ánh mắt như toan tính điều gì đó hướng về phía ngôi biệt thự.
“ Giúp tôi một chuyện.” Giọng nói trầm thấp, khóe môi hơi cong, ánh mắt sắc bén khiến anh trở nên vô cùng ma mị, tàn ác.
“ Bác hai, bác thích mẹ nuôi thật sao?” Lục Vân An không biết xuất hiện từ bao giờ, cô bé níu níu vạt áo của anh.
“ An An, con dậy rồi sao? Nếu bác hai nói bác hai thích mẹ nuôi của con thì sao?” Anh bế cô bé lên, dáng vẻ toan tính, mưu kế ban nãy đã biến mất mà thay vào đó là dáng vẻ dịu dàng, ôn nhu.
“ Con và mami sẽ không đồng ý để bác hai theo đuổi mẹ nuôi.” Cô bé gạt tay anh ra khỏi đầu mình.
“ Tại sao?” Anh khó hiểu.
“ Không nói cho bác hai biết, bác hai xấu lắm, không hợp với nuôi.” Lục Vân An giọng đầy khinh bỉ.
“ An An. Con nói cho bác hai biết, sau đó ngày mai bác hai đưa con đi chơi được không?” Anh có chút không vui khi nghe cháu mình chê mình xấu.
“ Không thèm.” Tính tình cô bé ngang bướng rất giống Vương Gia Ninh.
“ Vậy bộ đồ chơi công chúa bản giới hạn lần trước con thích cũng không muốn nữa sao?” Anh thăm dò.
Lục Vân An nghe đến đây có chút lưỡng lự, cô nhìn bác hai của mình rồi lại quay đầu nhìn về phía ngôi biệt thự.
“ Bác hai xấu lắm, bác hai làm mẹ nuôi khóc nhiều lắm, đến mức giờ mẹ nuôi muốn khóc cũng không khóc được nữa.” Cô bé tức giận khoang tay trước ngực.
Vương Sở Minh nghe như vậy liền cứng họng, anh không hề biết chuyện này.
“ Lần trước, con nghe mami nói chuyện với thím Diệp rằng mẹ nuôi gặp lại bác hai ở đám cưới của bố Cảnh Thiên với mẹ Giai Giai, sau khi về bác ấy đã đến Quảng trường uống rất nhiều rượu và còn khóc rất nhiều. Mẹ nuôi nói rằng rất nhớ bác hai. Bác hai thật xấu xa.” Cô bé tiếp tục chỉ trích bác mình.
“ Còn nữa không?” Khuôn mặt Vương Sở Minh giờ đây đã không thể đoán ra được cảm xúc, tâm trạng của anh là gì nữa rồi. Anh hối hận rồi.