“ Bao giờ em bắt đầu đi làm?” Vương Sở Hàn ngồi ở ghế chủ tịch nhìn vào màn hình máy tình, bàn tay thuần thục di chuyển trên bàn phím.
“ Đầu tuần sau.”
Trước kia Nhiếp Hân Như làm tổng thư ký cấp cao tại thương hội ở Nam Thành Quốc Tế, sau khi kết hôn với Vương Sở Hàn cô đã chuyển công tác tới thương hội ở Nam Hải, tiếp tục làm tổng thư ký tại đây.
“ Vậy để Trạch Vũ đưa em đi, đón em về.”
“ Không cần phiền hà vậy đâu.” Cô xua tay tiếp tục nhìn vào chiếc túi trong điện thoại.
“ Tôi không nói lần thứ hai. Em chưa quen đường ở thành phố dể Trạch Vũ đưa đi.” Bàn tay anh dừng lại trên bàn phím, ánh mắt hướng tới phía cô đang ngồi.
“ Chủ tịch.” Một giọng nói õng ẹo, khiêu gợi truyền đến tai của hai người đang ngồi trong phòng.
Nhiếp Hân Như nghe thấy giọng nói này thì sởn hết cả da gà, cô hạ điện thoại xuống, quay ra phía cửa. Vương Sở Hàn nhíu nhẹ lông mày, ánh mắt lạnh lùng hướng ra phía cửa lớn, giọng nói trầm trầm.
“ Vào.”
“ Chủ tic………” Cô ta mặc một bộ đồ công sở màu đỏ rực, đầy khiêu gợi tiến vào, thấy Hân Như ngồi ở sofa sắc mặt cô ta có chút thay đổi.
“ Chủ tịch, tài liệu anh cần.” Nhưng khi thấy Vương Sở Hàn, cô ta nhanh chóng thay đổi sắc mặt, tiến bước đến bên cạnh anh.
“ Đứng lại. Để tài liệu trên bàn.” Vương Sở Hàn không rời mắt khỏi máy tính.
“ H…..Hả…..” Cô ta ngơ ngác dừng bước.
Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh khiến cô ta lập tức đặt tài liệu xuống bàn.
“ Tuấn Hào, Trạch Vũ đâu? Cô ở bộ phận nào?” Anh cầm lấy tài liệu trên tay lật qua lật lại vài lượt sau đó cầm bút kí vào tờ giấy cuối cùng của tập tài liệu rồi đẩy lại sang cho cô ta.
“ Tôi là Dương Giao, là thư ký của cổ đông Triệu.” Cô ta cúi thấp người xuống, dựa vào bàn làm việc, tay cố tình kéo váy cao lên một chút.
Hân Như ngồi trên sofa đã thu lại toàn bộ hành động của cô ta vào mắt, cô tốt ý lên tiếng nhắc nhở.
“ Thư ký Dương, đừng kéo váy nữa, lộ hết ra rồi.”
Lời nói của cô khiến Dương Giao đen mặt, cô ta quay sang ánh mắt chứa đầy tức giận, Nhiếp Hân Như chỉ nhún vai sau đó thầm cười quay đi.
“ Đến phòng kế toán quyết toán lương tháng này, ngày mai không cần đi làm nữa.”
“ Chủ tịch, tôi sai rồi.” Cô ta tái mét mặt, quỳ rạp xuống cầu xin.
“ Ra ngoài.”
“ Chủ tịch, tôi thật sự sai rồi.” Cô ta tiếp tục khóc lóc cầu xin.
Nhiếp Hân Như ngồi đó thấy vậy cũng chỉ âm thầm bật cười, Dương Giao đứng dậy, mặt tức tối nhìn Nhiếp Hân Như. Nhìn theo hướng cô ta đi ra ngoài, Nhiếp Hân Như đứng lên phủi váy, từng bước chầm chậm tiến lại bên bàn làm việc của Vương Sở Hàn.
“ Chủ tịch Vương, anh cũng tàn nhẫn quá rồi đấy.”
“ Em ít lời thôi.”
“ Không đùa anh nữa. Nhưng mà chồng ơi, em muốn mua cái này.” Cô đẩy điện thoại của mình tới trước mặt anh,.
“ Mua.” Anh liếc qua điện thoại đặt bên cạnh bàn phím.
“ Money?” Cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện với anh, chìa tay đến trước mặt em.
“ Tùy em sử dụng.” Anh mở ngăn kéo ra, cầm lên một tấm thẻ màu vàng đặt trên tay cô.
“ Cảm ơn chồng. Em đi về đây.”
Cô cầm lấy túi xách của mình, vẫy tay chào tạm biệt anh rồi vui vẻ đi ra ngoài. Vương Sở Hàn nhìn bóng lưng vui vẻ rời đi của cô cho đến khi cánh cửa đóng lại thì môi anh bất giác cong lên.