Chí Tôn

Chương 577: Muộn một bước



Đám người đờ đẫn. Mặt Hoang Ngô, Lực Long Địa Quân đột nhiên biến sắc.

- Nói nhiều như vậy làm gì vô nghĩa? Cho các ngươi ba phút để suy xét, giao ra bồi thường khiến chúng ta hài lòng. Nếu không chính là cái chết. Ai dám cãi lời, giết người đó. Toàn thành cãi lời, tàn sát toàn bộ dân trong thành.
Giọng nói của Sở Vân, rất bình thản.

Lúc trước, Sở Vân dùng Hồng Yêu không màu, tiềm hành tiến đến Thạch Chuy Thành.

Sau đó chia làm hai đường. Một đường do Tiếu Tiểu Hiền chủ động khiêu khích, thu hút sự chú ý. Một đường còn lại kiểm tra tìm bảo thạch mật môn, cũng khống chế trong tay.

Hiện nay bọn họ đã tìm được bảo thạch mật môn, nắm cục diện trong tay.

Lúc này, Sở Vân và Nhị Lang Thiên Quân mới lần lượt xuất hiện.

- Còn dám uy hiếp chúng ta Hoang Long Hội...
Hoang Ngô cắn răng, sắc mặt rất dữ tợn.

- Túy Tuyết Hồ Quân, ngươi như vậy không phải quá đáng sao. Lại chạy đến cứ điểm quan trọng trong Hoang Long Hội chúng ta, uy hiếp chúng ta trước mặt mọi người. Ngươi thật sự là rất dọa người.
Thấy Nhị Lang Thiên Quân và Sở Vân lần lượt xuất hiện, Lực Long Địa Quân đã chống lại không được. Hắn rất muốn thỏa hiệp. Nhưng sự tình đã huyên náo tới mức toàn thành đều biết, khiến hắn căn bản không bước xuống được.

Sau khi hắn nói ra này lời nói, nhìn chăm chú vào hai người Sở Vân và Nhị Lang Thiên Quân, lấy mắt ra hiệu, lộ ra ý nguyện "không ngại ngồi xuống trao đổi".

- Quá đáng?
Sở Vân sờ sờ cằm, cười lạnh một tiếng, không hề che giấu linh áp của bản thân đang tản mát ra.

Ầm!

Nháy mắt, một cơn lốc vô hình, phát động lên.

Cường đại hơn so với linh áp của tất cả mọi người, xung thiên triệt địa, trấn áp bốn phương tám hướng.

Tường thành chắc chắn của Thạch Chuy Thành, dường như cũng bị ép tới mức rung động.

Trong ánh mắt mọi người nhìn hắn lộ ra vẻ hoảng sợ.
Giờ phút này, thân ảnh Sở Vân, giống như trở nên cực kỳ lớn, khiến bọn họ không thể không ngưỡng mộ.

Cảm nhận được linh áp này, Hoang Ngô hoàn toàn nói không ra lời, miệng mở lớn, con ngươi mạnh mẽ nheo lại, nhìn về phía Sở Vân, thật giống như nhìn thấy một quái vật.

Trên mặt Lực Long Địa Quân xám như tro.

Nếu nói linh áp của Nhị Lang Thiên Quân, giống như trăng sáng, vậy linh áp của Sở Vân, liền giống như là mặt trời mới mọc, chiếu xạ Trường Giang và Hoàng Hà.
Hắn thật giống như là hổ mạnh mẽ xâm nhập vào bầy sói, một tiếng hổ gầm, núi non yên tĩnh, vạn vật không một tiếng động!

Trong Thạch Chuy Thành yên lặng giống như đã chết.
Sau một lúc lâu, mới có một người khẽ thì thầm một câu:
- Hầu, linh áp Hầu cấp...

Những lời này giống cơn lốc, quét qua lòng mọi người.
Không sai, linh áp Hầu cấp!

Sở Vân, đã thành một vị cường giả Hầu cấp!

Ý chí chiến đấu kích động, nhiệt huyết sôi trào, dưới chuyện khủng bố này, giống như bị băng hà trấn áp, nhanh chóng tắt.

Khiếp sợ qua đi, cảm giác sợ hãi nhanh chóng bổ sung vào trái tim mọi người. Ý chí chiến đấu dữ dội của bọn họ giảm tới mức thấp nhất. Không người nào dám nhìn thẳng thân ảnh Sở Vân đang ở giữa không trung.

Hầu cấp, đã gần với Vương giả. Trong thế lực siêu nhất lưu, thường thường chỉ có thủ lĩnh mới có tu vi như vậy.

- Các ngươi muốn thế nào?
Mặt Lực Long Địa Quân xám như tro, đơn giản dứt khoát, hỏi thẳng một câu.

Hắn nhận thua.

Lấy thực lực phe mình, căn bản là không đủ chống lại đối phương.

Trong Linh áp, tồn tại áp chế. Yêu thú như thế, Ngự yêu sư cũng như thế. Tuy rằng Quân Cấp và Hầu cấp, chỉ chênh lệch một bậc, nhưng hiệu quả trên thực tế, cũng không khác gì trời với đất. Linh áp của Tham Lang Vương khi ngộ đạo Vương cấp, khiến bốn người Sở
Vân suýt nữa ám sát thất bại. Bởi vậy không phải bàn cãi.

Chiến đấu trực diện với Sở Vân, ít nhất cần có năm vị Quân Cấp đỉnh phong.

- Lời ta đã nói. Chuyện này, cũng không sợ các ngươi truyền ra ngoài. Đã có gan cướp bóc, sẽ có ngày lĩnh ngộ cảm giác bị cướp bóc. Hoang Long Hội đường đường là thế lực siêu nhất lưu, ta nghĩ khí lượng hẳn là sẽ không nhỏ như vậy đi?
Sở Vân thản nhiên mỉm cười.

Hắn cũng không tính giết chết hai Quân cấp trước mặt tính. Tuy rằng hắn không sợ Hoang Long Hội, nhưng trêu chọc bọn họ ở Đại Hoang quốc, cũng là một phiền phức không cần thiết.

Giết chết Tham Lang Vương, đã khiến khí vận tiêu hao kịch liệt. Nếu lại chiến đấu, bị kẻ địch tới dây dưa, dẫn tới hội trưởng Hoang Long Hội, một cường giả Hầu cấp kéo tới, chỉ sợ cũng chiếm không được tiện nghi gì.

Tục ngữ nói rất hay, cường long không áp được rắn độc.

Dù sao đối phương cũng là thế lực siêu nhất lưu.

- Được, những thứ cất trong kho đều cho ngươi. Thua trên tay Sở Vân ngươi, cũng không tính là uất ức.
Lực Long Địa Quân rất thức thời, lúc này đáp ứng xuống.

- Đáng giận, mất đi những tài nguyên cất trong kho, giống như lưu cho ta một thành trống rỗng. Là đả kích lớn thật sự rất trầm trọng đối với kế hoạch của ta.
Hoang Ngô nắm chặt tay, gân xanh trên cánh tay nổi lên cuồn cuộn. Nhưng với tình thế trước mắt, hắn chỉ có cố gắng nhẫn nại.

Thạch Chuy Thành là cứ điểm quan trọng ở Hoang Long này, lại được Lực Long Địa Quân tiến hành hơn mười năm, tài nguyên phong phú. Số lượng cất trong kho lớn tới mức bốn người Sở Vân phải thầm giật mình.

Dưới Bảo Quang Nhãn của Tiếu Tiểu Hiền, trong Thạch Chuy Thành bất luận là kho công khai, hay là kho ngầm, đều không thể che giấu. Số lượng lớn thiên tài địa bảo, chế thức yêu binh, đan dược đều bị cho vào tiên nang thượng đẳng.

Tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, thành viên của Hoang Long Hội trong toàn thành đều nghiến răng nghiến lợi, thống hận phẫn uất.

- Người thức thời là trang tuấn kiệt. Lực Long Địa Quân, ngươi là người trắng đen rõ ràng. Chuyện này, đến đây là chấm dứt. Đương nhiên, sau này Hoang Long Hội các
ngươi không muốn bỏ qua, có thể tìm đến Chư Tinh Quần Đảo tìm ta tính sổ. Bất cứ lúc nào Sở Vân ta đều tiếp đón.
Khi rời khỏi, Sở Vân để lại những lời này, để mọi người trong toàn thành nghe được.

Không có bất kỳ tiếng rống giận nào.

Thạch Chuy Thành hoàn toàn trầm mặc.

Cảm giác áp lực trầm, bao phủ trong lòng mỗi người.

- Tính sổ?
Nhìn bóng dáng bốn người Sở Vân, không vào bảo thạch mật môn, Lực Long Địa Quân lắc đầu cười khổ.

Hiện nay Sở Vân mới bao nhiêu tuổi, đã là cường giả Hầu cấp. Như vậy bảo Hoang Long Hội làm sao có thể đi tính sổ?

Điều này đã không thể dùng hai chữ "thiên tài" để hình dung.

Quả thực là quái vật!

Trên lịch sử Tinh Châu, quái vật như vậy, cũng không thấy nhiều lắm. Trưởng thành lên, ít nhất đều là Vương giả.

Chuyện này, cho dù báo cáo với hội trưởng Hoang Long Hội, chỉ sợ cũng không giải quyết được vấn đề gì.

- Ôi, Hoang Ngô. Tòa thành này ta giao cho ngươi. Ngươi cố gắng nỗ lực lên. Tuy rằng không có tài nguyên cất trong kho, có thể khẩn cấp tạm thời điều tạm một ít đến. Cố gắng tiến hành kinh doanh mấy năm, tình huống sẽ tốt lên thôi.

Nhìn sắc mặt xanh mét, đôi môi bị cắn nát của Hoang Ngô, trong mắt Lực Long Địa Quân hiện lên chút thương hại.

Hoang Ngô tuyệt đối được cho nhân vật cấp thiên tài. Nhưng so với những người như Sở Vân, Nhị Lang Thiên Quân này quả thực là thua chị kém em.

Người so với người, muốn chọc giận người chết.

Toàn thân Hoang Ngô run rẩy, phẫn nộ, không cam lòng, cảm xúc bị làm nhục, giống như núi lửa phun trào, đánh sâu vào thần kinh hắn.

Hắn gần như muốn cắn vỡ răng, suýt nữa khó có thể kìm chế được bản thân mình.

Dọc đường đi, hắn xuôi gió xuôi nước, ngay cả gặp phải sự cản trở, cũng có thể gặp dữ hóa lành, chuyển bại thành thắng, họa người được phúc. Nhưng hôm nay, hắn phải chịu thiệt thòi.

Không chỉ là phương diện vật tư, còn là phương diện uy tín.

Sớm biết như thế, chẳng thà hắn ở trong thành không ra mặt.

Sở Vân cướp bóc một phen như vậy, trực tiếp tát cạn nội tình của Thạch Chuy Thành, khiến hắn ít nhiều phải tích lũy lại hai năm nữa.

- Sở Vân, Hoang Ngô ta sẽ nhớ kỹ sỉ nhục hôm nay!
Hắn cắn đến mức lợi cũng chảy máu, trong mắt tràn ngập tơ máu, phẫn nộ trong lòng rít gào.

Đúng lúc này, một đạo thân ảnh từ phía xa bay nhanh đến.

- Cửu U thành chủ, Vô Thường Hầu đại nhân!
Lực Long Địa Quân giật mình kinh hãi. Sau khi thấy rõ người tới, lập tức thi lễ từ xa.

- Lực Long Địa Quân, không cần đa lễ. Bản Hầu muốn mượn bảo thạch mật môn của các ngươi để rời đi. Sao, đã có chuyện gì?
Vô Thường Hầu bay tới trong Thạch Chuy Thành, lập tức phát hiện có điều không ổn. Không khí trong thành tương đối quái dị. Rất nhiều cửa kho đều mở rộng. Hiện
trường hỗn độn, mất trật tự.

- Ôi, hậu sinh khả uý.
Lực Long Địa Quân bất đắc dĩ thở dài, Hoang Long Hội và Cửu U thành luôn luôn thân cận với nhau. Huống hồ chuyện này cũng không giấu diếm được, liền kể cho Vô Thường Hầu nghe.

- Cái gì? Không ngờ Sở Vân hắn tấn chức tới Hầu cấp!
Vô Thường Hầu nghe xong, trong mắt chợt phát ra hàn khí, sát ý bốc lên. Hắn bóp cổ tay thở dài.
- Đáng tiếc. Nếu các ngươi có thể ngăn cản bọn họ chừng nửa khắc, ta đã có thể giết chết. Hội trưởng Hoang Long Hội lại thông qua bảo thạch mật môn trợ giúp, tại sao phải sợ những tiểu bối như chúng?

- Phụt!
Vô Thường Hầu vừa dứt lời, cuối cùng Hoang Ngô chịu không nổi vận mệnh trêu cợt như vậy, nhổ ra một ngụm máu. Lúc này hắn đã ngất đi.

Người còn ở giữa không trung, thật giống như một bao tải, một đầu về hướng mặt đất, rơi xuống.

- Hoang Ngô!
Lực Long Địa Quân vội vàng tới cứu.

- Người thanh niên này, lại bị tức đến hộc máu? Tố chất tâm lý kém như vậy?
Vô Thường Hầu lắc đầu, có chút khinh thường.
- Tuy nhiên, Sở Vân lại thành cường giả Hầu cấp. Tốc độ tấn chức của hắn cũng quá nhanh. Thêm một thời gian nữa, chỉ sợ không khống chế được hắn.

Đã biết tin tức Sở Vân tấn chức Hầu cấp, trong lòng Vô Thường Hầu cũng sinh ra một áp lực. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn

- Phải mau chóng chạy trở về, thông báo cho người kia!
Tưởng tượng đến trong thành Cửu U, còn có người kia trấn giữ. Tâm trạng của Vô Thường Hầu, bỗng nhiên ổn định lại.

Không lưu luyến với nơi này, hắn cũng tiến vào bảo thạch mật môn.

Nửa tháng sau, Sở Vân cùng Kim Bích Hàm, Tiếu Tiểu Hiền về tới Chư Tinh Quần Đảo. Về phần Nhị Lang Thiên Quân, nửa đường đã mỗi người đi một ngả.

Thư gia đảo nhất thời náo nhiệt khác thường.

- Xú tiểu tử, cuối cùng cũng chịu trở lại?
Thư Thiên Hào cười ha ha, vỗ vỗ bả vai Sở Vân.

- Trở về là tốt rồi.

- Thiếu đảo chủ, lần này cho ta vật liệu luyện binh gì đây?
Du Nha đại sư xoa xoa tay, chen chúc tiến lên.

Hắn nhanh chóng vui mừng kêu lên. Bởi vì Sở Vân đưa cho hắn một gốc cây Phách Hỏa Vương Liên.

- Thiếu chủ, ngài lại thật sự đưa Đôn Hoàng công chúa trở lại! Hoa Anh ta bội phục sát đất.
Không chỉ là Hoa Anh, còn có ba lão tướng, Nhan Khuyết đến trêu ghẹo.

Kim Bích Hàm bị nói, sắc mặt đỏ bừng, khẽ cắn môi, nàng xuất ra tư thế một Quốc Công chủ:
- Thật ra, chúng ta cũng không tính là lần đầu gặp mặt.
Mọi người kinh sợ.

Sở Vân đã đem chuyện nàng nữ mặc nam trang, giải thích một lần.

- Thì ra Thạch Gia Minh chính là Kim Bích Hàm. Kim Bích Hàm chính là Thạch Gia Minh!

Mọi người kinh ngạc không nói lên lời.

Nhan Khuyết, Hoa Anh, Trữ Y Y đều khiếp sợ nói không ra lời. Lại nói tiếp, bọn họ và Kim Bích Hàm cũng cùng học một trường.

Ánh mắt ba lão tướng hướng về Kim Bích Hàm đầy cảm kích. Lúc trước Thư gia đảo khó khăn, cùng thế lực khắp nơi hải chiến, Thạch Gia Minh đã xuất lực nhiều nhất.

- Thì ra là người một nhà.
Thư Thiên Hào gật đầu, cười rất ôn hòa. Sau đó một câu hai nghĩa nói với Đôn Hoàng công chúa.
- Hoan nghênh về nhà.

Đêm đó, vì Sở Vân và Kim Bích Hàm an toàn trở về, Thư gia đảo tổ chức yến tiệc chào mừng rất long trọng.
Cảnh tượng ca múa mừng cảnh thái bình, phồn vinh an bình.

Sở Vân đem tình hình thám hiểm, kể lại tỉ mỉ cho mọi người nghe. Mọi người nghe xong, tâm thần dao động, khi thì sợ hãi, khi thì hít khí.

Đương nhiên, Sở Vân cũng có phần giấu diếm. Về chuyện giết chết Tham Lang Vương, hắn cũng không tính nói ra.

Trên đường trở về, bốn người bọn họ đã bàn bạc kỹ về chuyện này.

Tham Lang Vương cũng không phải là người cô độc, phía sau hắn còn cả thế lực hùng hậu.

Nếu lộ ra, sẽ đưa tới một đống phiền phức lớn.

Đương nhiên, Sở Vân không giấu diếm về thực lực Hầu cấp của bản thân.

Khi ở Thạch Chuy Thành cũng đã để lộ, hiện tại không cần thiết phải giấu diếm.

- Sở Vân con ta, con tấn chức thành cường giả Hầu cấp? Nghĩa phụ ta không có nghe nhầm chứ?
Lần đầu tiên nghe Sở Vân nói vậy, Thư Thiên Hào cũng có chút không tin tưởng được, đừng nói những người khác.

Để chứng minh chuyện này, Sở Vân phát ra linh áp.

Linh áp Hầu cấp, hoàn toàn thật, không giả được.

- Tốt, tốt, tốt.
Thư Thiên Hào lệ nóng lưng tròng, thật lòng tự hào trước thành tích Sở Vân có thể đạt được.

- Các vị, Thiếu chủ đã có thực lực Hầu cấp, lại có giao hảo với Tửu Hào Vương, Vạn Độc Vương. Lại có Đôn Hoàng quốc làm minh hữu. Quả thực là mọi chuyện đã được chuẩn bị. Mọi người cảm thấy thế nào về đề nghị ta đưa ra trong hội nghị lần trước?
Bỗng nhiên Nhan Khuyết đứng dậy, vẻ mặt kích động.

Mọi người ngẩn ra, sau đó vẻ mặt tất cả đều hưng phấn, châu đầu ghé tai.

- Lão đa, Nhan Khuyết đã đề nghị gì?

- À, là về chuyện chính thức lập quốc sau khi thống nhất Chư Tinh Quần Đảo.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.