Chỉ Thiên Vị Mình Em - Mộ Nghĩa

Chương 72: Cầu hôn



Vân Nghê nghe thấy lời nói này của anh, hốc mắt ươn ướt, trái tim rung động.

Lục Kiêu Trần dùng ngón tay lau mặt cô, giúp cô gạt nước mắt, anh nhìn cô, dịu dàng dỗ dành: “Đừng khóc, nhé? Anh không giận em, chỉ là lần sau nếu lại gặp chuyện này phải bàn bạc trước với anh, biết không?”

Cô ngoan ngoãn gật đầu.

Anh khẽ gõ đầu cô: “Mỗi lần anh không ở bên cạnh em, em đều không chăm sóc tốt cho bản thân, em có biết hôm nay lúc tới lòng anh cảm thấy sợ hãi thế nào không?”

Vân Nghê mím môi: “Sáng nay lúc ở chỗ đóng quân, em đang chờ tư liệu đưa đến để đưa tin thì đột nhiên cảm nhận được một trận rung lắc, em thấy hơi sợ, nhanh chóng chạy đi cùng với mọi người, có thể là do quá căng thẳng, sau khi đi ra không bao lâu, em ngất đi, sau đó xảy ra chuyện gì cũng không biết…”

Nói đến đây Vân Nghê cảm thấy hơi áy náy, không ngờ bản thân lại mang phiền phức đến cho người khác.

“May mắn không có việc gì, sau này không được để bản thân mệt mỏi như vậy nữa, tổ trưởng của em nói em phải nghỉ ngơi cho khỏe, không cần lo lắng ảnh hưởng đến công việc, đồng nghiệp khác của em có thể phụ trách đưa tin.”

Vân Nghê đưa mắt nhìn anh: “Vậy tiếp theo là anh chăm sóc cho em sao?”

Người đàn ông cười: “Nếu không em muốn ai chăm sóc đây?”

“Còn chuyện ở tập đoàn…”

“Không có gì, anh giao cho người khác xử lý.” Lục Kiêu Trần để đầu cô tựa vào gối đầu: “Mấy ngày này anh sẽ ở lại với em.”

Vân Nghê mỉm cười, rũ mắt nắm tay anh, lại bị anh cầm ngược lại, mười ngón tay đan vào nhau.

Vân Nghê nhớ tới chuyện quyên tặng vật tư, cô hỏi anh, Lục Kiêu Trần thừa nhận là do anh dặn dò người đi làm, Vân Nghê kinh ngạc, anh liền trêu ghẹo giải thích: “Vợ sắp cưới của anh đã xông vào tiền tuyến rồi, anh cũng phải làm gì đó chứ?”

Vân Nghê cảm động: “Kiêu Trần, anh khiến em cảm thấy vô cùng tự hào…”

Lục Kiêu Trần hôn tay cô một cái: “Em mới là niềm tự hào của anh.”

Có một người vợ sắp cưới dũng cảm như vậy khiến anh cảm thấy rất tự hào.

Cũng vì yêu cô, anh đã trở nên khác biệt.

Qua một lúc, Vân Nghê kêu đói, Lục Kiêu Trần liền kêu thư ký đi mua đồ ăn cho cô, sau đó bảo cô gọi điện thoại báo bình an cho ba mẹ và Vân Phong, trên đường tới đây hôm nay, anh đã nói chuyện này cho bọn họ biết, họ đều rất lo lắng.

Vân Nghê gọi điện thoại cho họ, biết được cô bình an vô sự, còn có Lục Kiêu Trần ở bên cạnh, cuối cùng họ cũng yên tâm hơn.

Không chỉ người nhà, có một vài người bạn thấy bản tin của Vân Nghê đều cảm thấy rất nể phục, cũng quan tâm hỏi han, trong lòng Vân Nghê cảm nhận được một chút cảm giác thành tựu.

Nằm trong bệnh viện một ngày, ngày thứ ba cô đã được xuất viện.

Vân Nghê cảm thấy rất xấu hổ nếu không đi làm, cuối cùng Lục Kiêu Trần không lay chuyển được cô, cứ thế ở bên cạnh cô, cô chỉ phụ trách xử lý một vài công việc đơn giản, mà anh lại xử lý chuyện ở công ty qua máy tính.

Công tác cứu tế, phòng chống động đất ở thành phố Tô Nguyên kéo dài suốt một tuần, cũng may mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh vững như thành đồng, cuối cùng cũng tìm được tất cả những nhân viên bị chôn, việc thống kê số lượng nhân viên tử vong cũng được hoàn thành.

Tuy rằng động đất rất khủng khiếp, nhưng may mắn hy vọng trong lòng mọi người không bị mất đi.

Cuối cùng, Lục Kiêu Trần đại diện cho tập đoàn Hoàn Lục ký kết hiệp nghị với chính quyền địa phương, sẵn lòng trợ giúp xây dựng lại những nơi bị ảnh hưởng bởi thiên tai, mà Lục Kiêu Trần cũng lấy danh nghĩa bản thân và Vân Nghê quyên tặng cho địa phương hai trăm vạn.

Buổi sáng ngày rời khỏi thành phố Tô Nguyên, ở trên xe, Vân Nghê biết được chuyện này thì cực kỳ khiếp sợ, anh dùng danh nghĩa cá nhân quyên tặng cũng thôi đi, sao còn đưa cô vào nữa?

Lục Kiêu Trần ôm cô, nói thầm bên tai cô: “Thật ra anh càng hy vọng là lấy danh nghĩa vợ chồng Lục Kiêu Trần quyên tặng, biết không?”

Vân Nghê nghe thế, trái tim rung động thật sâu.

Khuôn mặt cô đỏ bừng.

Vân Nghê tựa đầu vào vai anh, cảm thấy hơi xấu hổ, sau một lúc lâu đột nhiên nhớ tới một chuyện quan trọng: “Kiêu Trần, hôm nay là sinh nhật của anh?!”

Mấy ngày nay cô bận rộn quá đã quên mất chuyện này!

Mà Lục Kiêu Trần cũng không nhớ đến, Vân Nghê tự trách ôm anh: “Đều do mấy hôm nay em bận quá, cũng chưa chuẩn bị quà sinh nhật cho anh…”

Người đàn ông cười cười, xoa đầu của cô: “Lại không quan trọng gì.” Chỉ là một ngày sinh nhật thôi mà.

“Chờ trở lại Hoài Thành, em sẽ bù đắp cho anh.”

Lục Kiêu Trần rũ mắt, nhìn chằm chằm vào cô, mỉm cười, giọng điệu đầy ẩn ý: “Trở lại Hoài Thành, em cho anh thứ gì đó để bù đắp đây.”

Vân Nghê nhận ra ý nghĩa trong câu nói của anh, đỏ mặt không nói.



Mấy tiếng sau, hai người về tới khu dân cư ở Hoài Thành.

Mở cửa ra, Lục Kiêu Trần ôm chầm lấy cô, đặt cô dựa vào cánh cửa, một nụ hôn nồng nhiệt rơi xuống.

Xa cách nhau đã mấy ngày, thêm mấy ngày nay bọn họ cũng không phát sinh chuyện gì, giờ phút này giống như tiểu biệt thắng tân hôn, Vân Nghê cũng rất nhung nhớ, chủ động ôm cổ anh, để bản thân càng vùi sâu vào lồng ngực anh hơn.

Sau một lúc lâu, Lục Kiêu Trần khó khăn dừng lại, nhìn cô chăm chú, giọng nói khàn khàn: “Em còn khó chịu hay không…”

Anh vẫn lo lắng cơ thể cô còn chưa khôi phục tốt.

“Không đâu…”

Vân Nghê lắc đầu, cắn vào hầu kết của anh, đôi mắt người đàn ông tối sầm lại, ôm chặt gáy cô, những nụ hôn ùn ùn kéo tới.

Trong lòng hai người nóng như lửa lan ra đồng cỏ.

Lục Kiêu Trần ôm cô đi về hướng phòng ngủ, hai người hôn nhau đến mức không dứt ra được, quần áo từng cái từng cái rơi xuống mặt đất.

Không kịp đi đến phòng ngủ, người đàn ông ôm cô ngồi thẳng lên sô pha trong phòng khách.

Hôm nay Lục Kiêu Trần vô cùng hung dữ, nhưng Vân Nghê không hề kháng cự chút nào.

Chìm vào trong đó, phục tùng lẫn nhau.

Sau buổi trưa, gió nhẹ từ ngoài cửa sổ thổi vào, thổi bay tấm rèm mỏng màu trắng khiến nó lay động, một tia nắng chiếu trên bàn trà trước mặt, những thứ lộn xộn trên đó đều bị ném xuống đất, làn da trắng như tuyết của Vân Nghê áp lên trên bàn.

Cô nắm lấy bờ vai của anh, nước mắt rơi xuống, cảm nhận được hô hấp khi gần khi xa của Lục Kiêu Trần, như tỉnh như mê.

“Bảo bối…”

Anh thì thầm gọi cô không ngừng, khiến trái tim cô run rẩy mãi thôi.

Không biết qua bao lâu, Lục Kiêu Trần ôm lấy cô lần nữa, đi về phòng ngủ.



Từ chỗ cửa sổ sang giường lại đến phòng tắm.

Ngày ấm mờ mịt, cho đến lúc mặt trời ngả về tây.

Cho đến khi dùng đến cái cuối cùng trong hộp, Vân Nghê tựa như búp bê ngã xuống mặt đất, đôi mắt trống rỗng, tóc đen dính vào sau lưng.

Lục Kiêu Trần cúi người, ôm cô gái nhỏ đang ngã lên, ôm vào trong ngực, thì thầm dỗ dành cô: “Được rồi, không tiếp tục nữa, nhé?”

Vân Nghê dài giọng, nức nở: “Nửa tiếng trước anh cũng nói như vậy…”

Người này chính là được một tấc lại tiến thêm một thước hu hu hu.

Lục Kiêu Trần cong môi, cúi đầu hôn chóp mũi cô: “Anh sai rồi, ai kêu Nghê Nghê hấp dẫn như vậy làm gì?”

Vân Nghê yếu ớt tranh cãi với anh một lát, cuối cùng anh nắm lấy cằm cô, dùng nụ hôn ngăn lại lời cô nói.

Hai người dính nhau thêm một lúc nữa đến khi mệt mỏi, sau đó Lục Kiêu Trần ôm cô khỏi chỗ cô đang ngồi, vượt qua mớ hỗn độn trên mặt đất, đi đến phòng tắm.

Lục Kiêu Trần đặt cô ngồi trên bệ rửa mặt, cúi đầu nhìn cô, cà lơ phất phơ cong môi nói: “Sao hôm nay Nghê Nghê lại chủ động như vậy nhỉ?”

Hôm nay cô gái nhỏ giống như lúc uống say, từ trước đến giờ cô đều rất thẹn thùng, chỉ cần cô chủ động một chút đã khiến anh hoàn toàn bị cô hấp dẫn.

Vẻ mặt Vân Nghê ửng hồng, rũ mắt nói: “Anh không thích sao, sau này em sẽ không như vậy nữa…”

Ngay sau đó, Lục Kiêu Trần dẫn dắt tay cô, thở hắt bên tai cô một cái: “Em cảm thấy anh không thích sao?”

Lòng bàn tay Vân Nghê bỗng nhiên cảm thấy nóng hơn: “Lục Kiêu Trần, anh anh…”

Anh khẽ cắn vành tai cô: “Cứ như vậy, bảo bối.”

Anh cùng cô “chơi đùa” trong chốc lát, Vân Nghê khẽ cắn môi, sau một lúc lâu ngại ngùng mở mắt ra, đã nhìn thấy bàn tay chống lên bồn rửa mặt nổi đầy gân xanh, cúi người cắn lấy môi cô.

Cuối cùng, cô bị anh ôm lấy, trái tim như nai con chạy loạn.

Hô hấp của người đàn ông dần dần bình ổn lại, thấy bộ dạng đỏ mặt không dám nhìn anh của cô, anh khẽ cười, rửa tay cho cô.

Tay Vân Nghê cực kỳ mỏi, nhỏ giọng oán giận: “Lục Kiêu Trần, anh không cảm thấy mệt sao…”

Anh khẽ cười một tiếng: “Đúng vậy, còn không phải là vì quan tâm đến thân thể nhỏ bé này của em sao?”

“…”

Sau đó Lục Kiêu Trần thì thầm hỏi cô: “Có thoải mái hay không?”

Cô nhỏ giọng trách móc, đôi lông mày Lục Kiêu Trần nhăn lại, rồi sau đó nhìn thử, Vân Nghê muốn tránh nhưng rốt cuộc không lay chuyển được anh.

Lục Kiêu Trần kiểm tra xong, áy náy nói: “Đợi lát đi ra ngoài anh muốn thuốc cho em, hôm nay là do anh không đúng.”

“Không sao đâu, thật ra chỉ đau một chút thôi…”

Lục Kiêu Trần ôm cô đi tắm, nghĩ đến chuyện buổi chiều ở trên sô pha: “Hôm nay có phải là ngày an toàn của em không?”

Vân Nghê tự ngẫm lại rồi trả lời: “Hình như là vậy.”

Chiều hôm nay Lục Kiêu Trần hơi nôn nóng, không lo nghĩ nhiều, Vân Nghê ngước mắt nhìn anh: “Chắc không có việc gì đâu, dù sao lúc cuối anh cũng ra ở bên ngoài…”

Lục Kiêu Trần xoa đầu cô, nghĩ lại về sau càng phải chú ý hơn, không nên để cô gái nhỏ phải lo lắng đề phòng.

Ra khỏi phòng tắm, hai người lại trò chuyện một lúc, Vân Nghê làm nũng nói: “Kiêu Trần, em đói bụng.”

Cả một buổi chiều tiêu hao thể lực, hiện tại bụng cô đang réo ầm ĩ.

Cô đưa mắt nhìn anh: “Anh không đói bụng sao? Buổi trưa anh cũng ra sức không ít.”

Người đàn ông lười biếng cong môi: “Mới vừa ăn no, không thấy đói.”

Vân Nghê nhận ra ẩn ý trong lời anh nói, đỏ mặt đánh anh một cái, Lục Kiêu Trần nghiêm chỉnh lại: “Vậy đặt đồ hay đi ra ngoài ăn?”

Vân Nghê hơi do dự, bỗng nghe anh nói: “Đi ra ngoài ăn đi, tiện thể ăn xong anh đưa em đi mua sắm.”

“Được.”

Vì thế hai người thay quần áo, Vân Nghê rời khỏi phòng ngủ trước, Lục Kiêu Trần thu dọn phòng xong, lấy di động ra, gửi tin nhắn đi.

Vân Nghê ở bên ngoài thẹn thùng thu dọn lại “chiến trường” vừa rồi xong, thấy anh chậm chạp không ra, quay lại tìm anh: “Anh đang làm gì đó? Còn không đi?”

Lục Kiêu Trần cất di động: “Không có gì.”

Anh đi đến bên cạnh ôm cô: “Đi thôi.”

Hai người rời khỏi nhà.

Hôm nay là sinh nhật của Lục Kiêu Trần, Vân Nghê không muốn tùy tiện, nói là phải mời, đưa anh đến một nhà hàng phong cách phương Tây, ăn bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.

Sau khi ăn xong, Vân Nghê và Lục Kiêu Trần đi ra nhà hàng, đang tính xem muốn đi đâu, đột nhiên Vân Nghê lại nhận được điện thoại của Giang Nguyệt.

“Nghê Nghê…”

Đầu bên kia mang theo tiếng khóc nức nở.

Vân Nghê kinh ngạc: “Sao vậy?”

“Nghê Nghê, hiện tại cậu đang ở đâu, có thể tới chỗ tớ không?”

“Đã xảy ra chuyện gì thế?”

“Tớ cãi nhau với chồng, bây giờ đang ở bên ngoài một mình, tớ rất sợ, muốn có người ở cùng…”

Vân Nghê lo lắng hỏi địa chỉ, sau khi tắt điện thoại, cô khó xử nhìn người đàn ông bên cạnh: “Giang Nguyệt cãi nhau với chồng, cậu ấy nói muốn em ở cạnh.”

Lục Kiêu Trần xoa đầu cô: “Em đi đi.”

“Nhưng hôm nay là sinh nhật của anh, em đã nói sẽ ở bên cạnh anh, vậy anh làm sao bây giờ…”

Lục Kiêu Trần hiếm khi hào phóng một lần: “Không sao, em cứ đến gặp cô ấy trước đi, cô ấy ở bên ngoài một mình rất nguy hiểm mà? Anh cũng đi về, sẵn tiện xử lý một vài công việc luôn.”

Vân Nghê kiễng chân hôn lên mặt anh, nở nụ cười: “Em sẽ đi sớm về sớm.”

-

Hơn chín giờ tối tại bờ biển, Vân Nghê đã ở bên Giang Nguyệt một lúc lâu.

Lúc Vân Nghê đến vẫn còn cảm thấy lo lắng, nhưng sau khi gặp Giang Nguyệt cô mới biết cô ấy và chồng mình không xảy ra chuyện gì to tát, chỉ là việc nhà nho nhỏ lông gà vỏ tỏi thôi.

Cuối cùng khi cảm xúc của Giang Nguyệt cũng ổn định lại, chồng của Giang Nguyệt đã đến giải thích với cô ấy, rốt cuộc hai người cũng làm hòa với nhau.

Vân Nghê thấy vậy, yên tâm nói muốn rời đi, ai ngờ Giang Nguyệt lại giữ chặt tay cô: “Vân Nghê, ừm… Tớ mời cậu ăn bữa khuya, tối nay cậu đã bên tớ lâu như vậy, chúng ta đi ăn cái gì nhé?”

“Không có gì, cậu cứ đi với chồng cậu đi.”

Giang Nguyệt nháy mắt với chồng mình, anh ấy vội hỏi Vân Nghê: “Không sao, vừa vặn tối nay Nguyệt Nguyệt chưa ăn cơm, chúng ta cứ đi ăn gì đó trước đi, hay là em đóng hộp mang về nhà ăn cũng được, thật sự cảm ơn em tối nay đã chăm sóc Nguyệt Nguyệt.”

Vân Nghê bị hai người mời nhiệt tình như vậy, đành phải đi uống ly trà hoa quả.

Cuối cùng, hai người Giang Nguyệt cũng về nhà, Vân Nghê lái xe trở về khu dân cư.

Lúc tới cửa căn hộ, khi cô đang nhập vân tay, cánh cửa được mở ra, Vân Nghê nhìn thấy Lục Kiêu Trần mặc áo trắng quần đen, khá kinh ngạc: “Anh biết em đã về à?”

“Anh vẫn luôn chờ em.”

Vân Nghê đi vào nhà, cười ôm lấy anh, Lục Kiêu Trần đóng cửa lại, xoa đầu cô: “Giang Nguyệt và chồng cô ấy sao rồi?”

“Không có chuyện gì, chỉ là tranh cãi nhỏ giữa hai vợ chồng thôi.”

Hai người đi vào cửa trước, Vân Nghê đã nhìn thấy trên mặt đất rải đầy cánh hoa hồng và nến, dưới ánh đèn mờ tối, đôi mắt Vân Nghê sáng ngời: “Đây là cái gì…”

Đôi mắt Lục Kiêu Trần tràn ngập ý cười: “Muốn biết thì đi theo những ngọn nến này đi.”

Vân Nghê không biết anh đang làm cái gì, mơ màng đi theo con đường thắp sáng bởi nến và trải đầy hoa hồng đi về phía trước, đi đến cửa ban công.

Cô từ từ đẩy cửa ban công ra, lại nhìn thấy vườn hoa bên ngoài ban công được bố trí đầy hoa hồng phấn và bong bóng rực rỡ sắc màu, được điểm xuyến bởi ánh nến khiến cảnh tượng vô cùng lãng mạn.

Đôi mắt Vân Nghê khựng lại, quay đầu nhìn Lục Kiêu Trần.

“Sao anh…”

Trong lúc nhất thời cô không biết nói gì.

Người đàn ông dắt cô đi ra ngoài, cuối cùng đứng ở lan can, hỏi: “Có đẹp không?”

Vân Nghê cảm thấy bản thân như lạc vào giữa biển hoa, đôi môi cong lên khiến lúm đồng tiền xuất hiện, gật đầu: “Anh sắp xếp chúng khi nào vậy?”

“Lúc anh trở về.”

Vân Nghê nhìn thấy những bông hoa này, trong lòng không hiểu sao lại lờ mờ cảm nhận được một dự cảm, tim đập thình thịch, nhỏ giọng nói: “Sao anh phải chuẩn bị những thứ này…”

Lục Kiêu Trần cong môi, ôm eo của cô, xoay đầu cô hướng ra bên ngoài, không trả lời cô: “Anh nghe nói tối nay ở Hoài Thành có bắn một đợt pháo hoa rất đẹp, sắp bắt đầu rồi đấy.”

Anh nhìn đồng hồ, lúc ấy kim giờ vừa vặn chỉ hướng mười giờ, từ xa xa giữa bầu trời truyền đến tiếng nổ mạnh của pháo hoa.

Vân Nghê kinh ngạc ngẩng đầu, liền nhìn thấy một màn pháo hoa tuyệt đẹp nở rộ rực rỡ giữa không trung, hết đợt này đến đợt khác đủ mọi kiểu dáng.

Giống như ảo mộng, thắp sáng bầu trời đêm.

Lớn đến từng này, cô còn chưa bao giờ nhìn thấy một màn pháo hoa đẹp như vậy…

Vân Nghê mỉm cười, nhìn không trung không dời mắt, dần dần lại cảm thấy có gì đó là lạ…

Thế mà pháo hoa lại xuất hiện chữ “Vân”.

Tiếp theo đó là chữ “Nghê”, rồi đến chữ “Lục”, “Kiêu”, “Trần”.

Cuối cùng xuất hiện một câu đầy đủ: [Vân Nghê [trái tim] Lục Kiêu Trần]

Cả bầu trời đêm được bao phủ bởi pháo hoa hình trái tim, Vân Nghê vô cùng kinh ngạc, lại nhìn thấy màn hình LED của tòa nhà trước mặt đột nhiên sáng lên, xuất hiện một dòng chữ đặc biệt hút mắt: [Vân Nghê, ai nói với em anh là người tốt?]

Tòa nhà trước mặt là tòa nhà cao nhất Hoài Thành, đột ngột mọc lên từ mặt đất, cao đến nỗi dường như có thể xuyên đến tầng mây, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy tòa nhà nay, đều có thể đọc được những chữ trên đó.

Năm giây sau, những từ này biến mất, màn hình lại sáng lên lần nữa: [Vân Nghê, ở trước mặt anh, em có thể khóc.]

Rồi sau đó, lại từ từ hiện lên từng câu: [Vân Nghê, sao em lại lo lắng cho anh như vậy?]

[Vân Nghê, đừng xem anh như anh trai em.]

[Vân Nghê, những điều đã hứa với em, anh mãi mãi thực hiện được.]

[Vân Nghê, anh chỉ để ý duy nhất một mình em.]

[Vân Nghê, hãy để anh từ từ theo đuổi em.]

[Vân Nghê, anh thích em.]

Cô gái nhìn từng câu từng chữ, trong đầu lần lượt hiện lên những hình ảnh cô và Lục Kiêu Trần bên nhau vô cùng rõ ràng, từ lúc đầu mới quen biết, sợ hãi anh, xem anh như anh trai, đến lúc anh chầm chậm bắt đầu chăm sóc cô, sự thiên vị đối với cô ngày càng rõ ràng hơn, cuối cùng đến lúc yêu nhau, mỗi một hình ảnh đều khắc thật sâu vào trái tim cô.

Rồi sau đó cô nhìn thấy: [Vân Nghê, anh yêu em.]

Thật ra Lục Kiêu Trần rất ít khi dùng cách thức khoa trương như vậy để thể hiện tình yêu đối với cô, cô biết anh càng thích dùng hành động để thể hiện hơn, nhưng giờ phút này, anh lại muốn nói tình yêu của mình đối với cô thẳng thắn và nồng nàn như vậy.

Vân Nghê nhìn thấy, cảm động đến mức đôi mắt ửng đỏ, lại nhìn thấy trên màn hình lại hiện lên câu cuối cùng: [Gả cho anh được không?]

Vân Nghê giật mình ngơ ngẩn cả người, phát hiện không thấy người đàn ông bên cạnh đâu, quay đầu đã nhìn thấy Lục Kiêu Trần đang ôm một bó hoa hồng, đứng phía sau, trong tay còn cầm một hộp trang sức bằng nhung màu đen.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Vân Nghê ngơ ngác nhìn anh, nhìn thấy người đàn ông tiến lên phía trước.

Vân Nghê nhận bó hoa, còn chưa kịp phản ứng lại: “Kiêu Trần…”

Lục Kiêu Trần đưa tay nâng mặt của cô, lau đi giọt lệ nơi khóe mắt cô, nở nụ cười thấp giọng nói: “Cảm động như vậy sao?”

Vân Nghê nhìn thẳng vào mắt anh, chợt nghe anh dịu dàng nói: “Lần này công tác chuẩn bị cầu hôn hơi vội vàng, anh cũng không biết là có đủ tốt hay không, vốn dĩ anh muốn cho em một nghi thức càng lãng mạn hơn nhưng thật sự anh không chờ được nữa.”

Vân Nghê nghẹn ngào: “Không có, em rất thích…”

Từ nhỏ đến lớn, cô cảm thấy bản thân chỉ là một cô gái bình thường, luôn suy nghĩ rất đơn giản, thật ra cho tới bây giờ cô chưa từng hy vọng xa vời chính mình sẽ được cầu hôn một cách lãng mạn, nhưng hiện tại những thứ anh dành cho cô đã vượt xa tưởng tượng của cô.

Hơn nữa chỉ cần người cầu hôn là Lục Kiêu Trần, dù thế nào cô cũng đều thích mà?

Lục Kiêu Trần cúi đầu vuốt ve chiếc hộp, cười nói: “Chiếc nhẫn này đã được định chế xong từ trước, vốn dĩ anh không dự định cầu hôn em sớm như vậy, bởi vì anh sợ em cảm thấy quá nhanh, nhưng ngày đó nghe được tin em bị đưa đến bệnh viện, anh đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi, sợ anh còn chưa cưới được em thì đã mãi mãi mất đi em.”

Lục Kiêu Trần nhìn cô chăm chú, giọng nói khàn khàn: “Cho nên anh không muốn để vuột mất và lãng phí thời gian của chúng ta thêm nữa, anh hy vọng em có thể dùng thân phận bà Lục để trở thành một phần trong cuộc sống sau này của chúng ta.”

Lục Kiêu Trần quỳ một gối, mở hộp nhẫn trong tay ra, nhìn cô: “Nghê Nghê, gả cho anh được không?”

Từ trước anh chỉ dùng danh nghĩa là anh trai để chăm sóc cô, sau lại biến thành bạn trai, chồng sắp cưới.

Hiện giờ, anh muốn dùng danh nghĩa là chồng của cô, để chăm sóc cô cả đời, bạch đầu giai lão, sớm chiều bên nhau.

Một giọt nước mắt rơi xuống từ mắt Vân Nghê, cô gật đầu: “Được.”

Cô may mắn biết bao khi ông trời mang đến cho cô một Lục Kiêu Trần.

Cuộc đời này hãy để cô có thể dùng anh để miêu tả về tình yêu.

Một chiếc nhẫn lấp lánh ánh sáng màu hồng được đeo vào ngón áp út của Vân Nghê, Lục Kiêu Trần đứng lên, ôm lấy cô, khẽ cười bên tai cô: “Đây không phải là quà sinh nhật dành cho anh sao?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.