Chỉ Thiên Vị Mình Em - Mộ Nghĩa

Chương 68: Vả mặt



Hơn mười giờ, Lục Kiêu Trần xử lý xong công việc rồi quay về nhà.

Trong biệt thự, Lục Nhạc Vinh ngồi trên sô pha đọc sách, nhìn thấy con trai từ cửa đi vào thì lập tức đặt cuốn sách trong tay xuống.

Lục Kiêu Trần đi lên phía trước, gọi ông ấy một tiếng: “Nghê Nghê ở trên lầu ạ?”

“Đúng vậy, con bé đang nghỉ ngơi ở trong phòng.”

“Ba đã cho cô ấy uống thuốc chưa?”

“Dì giúp việc vừa mới cho con bé uống rồi.” Lục Nhạc Vinh đứng dậy nói: “Buổi trưa ba đã bảo dì giúp việc nấu một ít thức ăn thanh đạm cho con bé.”

Lục Kiêu Trần nhẹ nhàng gật đầu: “Con đi lên xem cô ấy một chút.”

Lục Nhạc Vinh thấy anh xoay người rời đi thì gọi anh một tiếng, đứng lên, do dự không biết nên nói hay không, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: “Hay là đưa con bé đi bệnh viện phụ sản xem sao? Như vậy cũng an tâm hơn?”

Lục Kiêu Trần: “...”

Lục Kiêu Trần vừa nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại của mình đã kinh ngạc không nói nên lời, hỏi Lục Nhạc Vinh tình huống cụ thể, sau khi xác nhận tình hình thực tế của Vân Nghê, anh quả thật rất khâm phục trí tưởng tượng của ba mình.

Lục Kiêu Trần bất lực đỡ trán: “Ba, ba suy nghĩ nhiều quá rồi, Nghê Nghê chỉ bị cảm lạnh mà thôi.”

Lục Nhạc Vinh vẫn ôm lấy một tia hy vọng: “Này, lỡ như thì sao?”

“...”

Lỡ như cái gì chứ.

Chưa kể mỗi lần làm bọn họ đều luôn sử dụng biện pháp an toàn, tuần trước anh vừa mới nói muốn có đứa con đầu lòng là con gái, nếu thật sự có thai làm sao có thể ốm nghén chỉ trong một tuần? Điều này có phù hợp với lẽ thường tình trong sinh học hay không?

Lục Kiêu Trần bất lực cong môi, bình tĩnh nói: “Ba, con và Vân Nghê chưa kết hôn, tạm thời chúng con cũng không có ý định sinh con.”

“Ồ.”

Hy vọng của Lục Nhạc Vinh hoàn toàn tan biến.

Lục Kiêu Trần xoay người đi lên lầu, quay đầu lại liếc mắt nhìn ba mình, đuôi lông mày hơi nhướng lên: “Tất nhiên, khoảng mấy năm nữa sẽ có.”

“...”

Lục Kiêu Trần đi đến lầu hai, đẩy cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy Vân Nghê nằm dựa người vào đầu giường, nghịch điện thoại di động.

Anh đi vào, cô gái ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt sáng ngời, khóe môi cong lên để lộ lúm đồng tiền: “Kiêu Trần, anh về rồi…”

Lục Kiêu Trần đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, hai hàng lông mày hơi nhíu lại, bàn tay to lớn sờ lên trán cô: “Thế nào rồi? Còn thấy không thoải mái chỗ nào không?”

“Không có gì nghiêm trọng cả, chỉ có bụng là không thoải mái, uống thuốc xong thì tốt hơn một chút rồi.”

Vân Nghê đặt điện thoại di động xuống, đưa tay lên làm nũng với anh, Lục Kiêu Trần hiểu ý ôm lấy eo cô, đặt cô ngồi vào trong lòng mình, nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Đều tại anh, sáng nay đi vội quá, quên không tăng nhiệt độ điều hòa lên cao hơn cho em, ai biết em lại đá chăn ra ngoài như trẻ nhỏ.”

Vân Nghê xấu hổ vùi mặt vào vai anh: “Em cũng không phải cố ý, anh không được mắng em…”

Lục Kiêu Trần cong môi nói: “Ai mắng em, em chỉ rơi nước mắt thôi mà anh đã đau lòng rồi, không phải sao?”

Vân Nghê mỉm cười, sau đó Lục Kiêu Trần buông tay ra, nhìn thấy ly nước đặt ở đầu giường đã trống rỗng, lập tức đổ nước ấm vào đưa cho cô: “Uống nhiều nước vào.”

Vân Nghê uống xong thì nghe thấy anh hỏi: “Có muốn đi bệnh viện kiểm tra không?”

Cô nhanh chóng lắc đầu: “Không cần, làm ầm ĩ lên không tốt, chú và dì sẽ cảm thấy em là người đòi hỏi khó chiều.”

Anh nhướng mày, thản nhiên nói: “Sáng nay là ba anh đề nghị đưa em đến bệnh viện kiểm tra.”

Cô nhìn anh bằng mắt ánh kinh ngạc.

“Em nôn khiến ba anh tưởng là em có thai.”

Vân Nghê đang uống nước, nghe thấy lời này đột nhiên bị sặc: “Khụ khụ khụ!”

Lục Kiêu Trần nhìn thấy phản ứng này của cô, khẽ cười, vỗ vỗ lưng cô, khuôn mặt Vân Nghê đỏ bừng lên, không biết vì bị sặc hay cảm thấy xấu hổ, khóc không ra nước mắt: “Chú hiểu lầm rồi, anh có giải thích không…”

Sao cô có thể mang thai được chứ!

“Anh đã giải thích rồi, yên tâm.” Anh cười ôm cô, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ trong lòng: “Nếu em mang thai thì chuyện này thật sự nguy hiểm rồi.”

Vân Nghê dừng hai giây, hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, tức giận đấm anh một cái, khiến anh bật cười: “Chọc em thôi.”

Vân Nghê chui vào trong chăn, nằm xuống, tức giận trừng mắt nhìn anh: “Bây giờ em muốn nghỉ ngơi.”

Ngay sau đó, Lục Kiêu Trần xốc chăn lên, nằm xuống bên cạnh cô.

“Anh làm gì vậy…”

Anh cong môi: “Cái này là hộ tống, em hiểu không?”

Vân Nghê bị anh kéo vào trong ngực, cô ngửi thấy mùi hương của cây bách tùng cùng với mùi bạc hà dễ chịu, cuối cùng vẫn không nhịn được đến gần anh.

Lục Kiêu Trần trở mình, nhìn cô từ góc nhìn phía trên, Vân Nghê nhìn thấy đôi mắt đen láy nóng bỏng của anh, nhận ra điều gì đó, trái tim khẽ run lên, cô trầm giọng nhấn mạnh với anh: “Em là bệnh nhân…”

Lục Kiêu Trần khẽ cười: “Em nghĩ cái gì vậy?”

“...”

Lòng bàn tay anh nhẹ nâng má cô lên, ghé sát mặt vào cô môi, nhìn cô chăm chú, giọng nói trở nên khàn hơn: “Chỉ hôn một chút thôi.”

Người đàn ông nhẹ nhàng hôn cô.

Ánh mặt trời từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào.

Rơi vào hai người họ.

Vân Nghê nhắm mắt lại, đưa tay nắm lấy vai anh, dựa người mình vào sát người anh, cảm nhận được bàn tay của người đàn ông đặt ở eo mình siết chặt hơn, nụ hôn dần dần chuyển từ nhẹ nhàng sang mãnh liệt.

Vân Nghê cảm giác cơ thể mình giống như được ngâm trong nước ấm, đầu óc dần choáng váng, cuối cùng Lục Kiêu Trần dừng lại, nhìn chằm chằm vào gương mặt phiếm hồng của cô, khẽ cười: “Một nụ hôn mà cơ thể đã mềm như vậy rồi, không chịu nổi sao?”

“...”

Vân Nghê đẩy anh ra.

Trong khoảng thời gian này, Lục Kiêu Trần cũng phát hiện, cô gái nhỏ của mình thực sự là một bảo vật.

Ngoại trừ vẻ ngoài trong sáng và quyến rũ khiến người khác không thể buông tay, cô gái này còn đặc biệt ngoan ngoãn và mềm mại, mặc dù nói hơi thẹn thùng nhưng dường như mọi yêu cầu anh đưa ra, cô đều có thể đáp ứng được, hơn nữa phối hợp với anh rất ăn ý, cho nên có rất nhiều lúc anh không thể khống chế được, hơn nữa hai người họ đều còn trẻ nên nhu cầu sử dụng mấy cái hộp nhỏ kia đã tăng lên rất nhiều trong thời gian này.

Dù sao cô vẫn còn đang bệnh, anh cũng chỉ trêu chọc cô, ôm cô chứ không dám làm gì khác.

“Tối nay chúng ta ăn một bữa cơm rồi trở về, sau đó anh giúp em dọn đồ đạc ở căn hộ qua được không?”

Vân Nghê giật mình nói: “Nhưng mà đồ đạc rất nhiều.”

“Chỉ cần lấy một số đồ vật cần dùng hàng ngày, hoặc không cần dọn cũng được, muốn cái gì có thể tùy ý đến nhà bên cạnh lấy.”

Vân Nghê gật đầu, sau đó nghĩ đến điều gì đó: “Em có thể trang trí căn hộ của anh được không? Thỉnh thoảng em cảm thấy màu sắc quá đơn điệu…”

Anh cười: “Em là bà chủ, tùy ý em trang trí.”

Vân Nghê nghe thấy anh nói như vậy, cô nhận ra thân phận của mình đã thay đổi từ bạn gái thành vợ chưa cưới, cảm giác vẫn chưa thích ứng được.

“Lát nữa anh sẽ đưa thẻ của anh cho em, sử dụng tiền ở trong đó.” Anh nói thêm một câu: “Bây giờ em có thể tiêu tiền của anh, không cần cảm thấy ngại ngùng, biết chưa?”

Lục Kiêu Trần bá đạo nói, Vân Nghê đành phải gật đầu, cười nói: “Được, vậy em không khách sáo nữa.”

-

Đến cuối tuần, Vân Nghê cũng chuyển đến căn hộ của Lục Kiêu Trần.

Thật ra hai căn hộ nằm đối diện nhau, nhưng về cơ bản cô đều ở bên chỗ của Lục Kiêu Trần.

Vốn dĩ Lục Kiêu Trần muốn đưa cô về Sơn Hải Ngự An Thành, nhưng bên này gần với nơi làm việc của Vân Nghê hơn, hơn nữa khu vực gần Sơn Hải Ngự An Thành đang làm đường, nếu Vân Nghê đi làm vào sáng sớm, cho dù không ngồi tàu điện ngầm mà đi xe buýt thì cũng sẽ bị kẹt xe.

Vì thế hai người trước tiên vẫn sống ở khu dân cư này, dù sao cũng đều thuận tiện cho cả hai.

Giữa tháng 9, Vân Nghê đã nhận được tiền lương của tháng trước, vừa hay khoảng thời gian trước cô đã tham gia một dự án của đài truyền hình nên cũng được nhận một khoản tiền thưởng nho nhỏ, cô nghĩ đến chuyện muốn bỏ ra một ít tiền để mua món đồ gì đó làm quà đính hôn cho Lục Kiêu Trần.

Dù sao thường ngày Lục Kiêu Trần mua cho cô rất nhiều thứ, cô cũng muốn dựa vào thực lực tài chính của mình để cho anh nhiều thứ tốt hơn.

Một buổi chiều làm việc trong tuần, tình cờ cô và đồng nghiệp được nghỉ nên không cần đi đến đài truyền hình, vì vậy cô muốn đến trung tâm mua sắm cao cấp dưới lầu của Sơn Hải Ngự An Thành.

Trong trung tâm mua sắm này đều là những thương hiệu xa xỉ hàng đầu trong và ngoài nước, giá cả vô cùng đắt đỏ, dù sao với thân phận hiện tại của Lục Kiêu Trần, cô cũng phải mua cho anh thứ gì đó xứng đáng.

Buổi chiều, Vân Nghê vừa bước vào trung tâm mua sắm đã cảm nhận được hơi lạnh của máy điều hòa phả vào người, hương thơm nhè nhẹ của hoa lan và hoa nhài đọng lại trên chóp mũi, ánh sáng màu vàng phản chiếu trên sàn đá cẩm thạch, tạo nên từng mảng ánh sáng và bóng tối xen kẽ nhau.

Vân Nghê mặc một chiếc váy hoa cúc nhỏ tươi tắn và rực rỡ, chậm rãi dạo bước.

Một lúc sau, điện thoại di động của cô vang lên, vừa cầm lên đã nhìn thấy tên của Lục Kiêu Trần, cô nhấc máy thì đầu bên kia lập tức hỏi: “Nghê Nghê, em đang ở đâu?”

Cô ngẩn người: “Sao thế anh?”

“Hôm nay anh không có việc ở công ty, lát nữa có thể được về rồi, em sửa soạn một chút, tối nay anh đưa em đi ra ngoài ăn nhé?”

Cô ngạc nhiên: “Khi nào anh về nhà? Em đang ở ngoài…”

“Anh đến đón em.”

Vân Nghê do dự một chút, nói thật: “Em đang ở Bá An Kinh Điển dưới Ngự An Thành.”

“Rất gần, đúng lúc anh đang ở ngân hàng gần đó, em đi mua sắm sao?”

“Vâng…”

Vân Nghê đành phải nói cô đến đây để mua sắm.

Vì vậy sau khi Lục Kiêu Trần nói sẽ nhanh chóng đến đón cô, Vân Nghê vội tắt điện thoại, bước chân nhanh hơn, dự định tốc chiến tốc thắng chọn được món quà cho anh.

Đi về phía trước, cô nhìn thấy một thương hiệu quốc tế lớn, đi vào.

Vừa vào bên trong, cô đã nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ trung niên bên cạnh vang lên: “Nghê Nghê, con cảm thấy chiếc túi này có đẹp hơn chiếc túi vừa rồi không?”

Vân Nghê nghe thấy giọng nói thì vô thức quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên thanh lịch và đoan trang trong bộ váy màu xanh lục đậm đang đứng trước gương bên cạnh mình.

Người phụ nữ bắt gặp ánh mắt của Vân Nghê, nhất thời ngây người, Phàn Nghê đứng trước mặt bà ta cũng chú ý đến ánh mắt của mẹ mình, cô ta quay đầu lại, nhìn thấy Vân Nghê, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc.

Vân Nghê không ngờ đã lâu như vậy mà bây giờ cô lại gặp Phàn Nghê và mẹ của cô ta ở chỗ này.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Vân Nghê không bao giờ gặp lại Phàn Nghê nữa, mỗi lần đi đến Sơn Hải Ngự An Thành cũng không gặp được cô ta, nghe Lục Kiêu Trần nói hai người họ cũng mất liên lạc.

Người phụ nữ trung niên Đồng Lệ Tần nhìn thấy Vân Nghê, nhanh chóng nhớ ra, ánh mắt hiện lên sự kinh ngạc: “Vân Nghê…”

Mặc dù Vân Nghê không thích Phàn Nghê nhưng cô vẫn tôn trọng Đồng Lệ Tần, chủ nhà cũ của mình: “Chào dì ạ.”

Ánh mắt Đồng Lệ Tần dừng lại trên người cô, nhưng không nói gì, trong bầu không khí ngượng ngùng, một nhân viên thu ngân bước đến, kính trọng nói với Vân Nghê: “Chào cô, hoan nghênh cô đến với nhà L, không biết cô có yêu cầu gì không? Tôi có thể giúp cô gợi ý một chút.”

Vân Nghê thấy vậy, cũng không thể xoay người rời đi, nói với nhân viên: “Tôi muốn xem cà vạt nam.”

“Ở bên trong, xin mời đi theo tôi.”

Nhân viên thu ngân làm động tác mời, nhận ra Đồng Lệ Tần vẫn luôn nhìn mình nên Vân Nghê quay đầu lại khẽ gật đầu với đối phương, sau đó đi theo nhân viên thu ngân vào khu vực bên trong cửa hàng.

Phàn Nghê nhìn theo bóng dáng của Vân Nghê, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng, Đồng Lệ Tần đi đến bên cạnh cô ta, mơ hồ hỏi: “Lúc trước con nói với mẹ, Lục Kiêu Trần của nhà họ Lục đang hẹn hò với Vân Nghê phải không?”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Phàn Nghê cụp mắt xuống: “Đúng vậy.”

“Nhưng làm sao hai người họ quen biết nhau?”

Hai gia đình này rõ ràng là khác nhau một trời một vực.

Phàn Nghê mở miệng nói: “Chỉ là tình cờ quen biết thôi, mẹ quan tâm nhiều như vậy làm gì?”

Thật ra Đồng Lệ Tân biết thời trung học con gái của bà ta đã có tâm tư đặc biệt đối với con trai của nhà họ Lục, nhưng chàng trai kia lại không có ý như vậy, con gái của bà ta dường như chịu ủy khuất rất lớn, nhà bọn họ cũng mất đi cơ hội làm thông gia với nhà họ Lục.

Đồng Lệ Tần cảm thấy rất đau lòng nhưng cũng rất tức giận.

Đồng Lệ Tần vỗ vai Phàn Nghê: “Hay là chúng ta đi xem quần áo khác nhé?”

“Không.”

Ánh mắt Đồng Lệ Tần nhìn về phía Vân Nghê, người đã cướp bạn trai của con gái bà ta, cười nói: “Đi thôi, chúng ta cũng chọn một cái cho ba con.”

Đồng Lệ Tần kéo cô ta đi về phía khu quần áo nam.

Bên kia, nhân viên bán hàng giới thiệu cho Vân Nghê vài kiểu cà vạt trong cửa hàng, khóe mắt Vân Nghê nhìn thấy Đồng Lệ Tần và Phàn Nghê cũng đi đến.

Đồng Lệ Tần đi đến gần, nhìn thấy Vân Nghê, nhẹ nhàng mỉm cười, chủ động nói: “Vân Nghê, dì đã lâu không được gặp cháu, hôm nay cháu cũng đến đây mua quần áo à?”

“Vâng…”

Bà ta liếc nhìn cà vạt trong ngăn tủ: “Mua cho con trai à?”

Vân Nghê nheo mắt, gật đầu: “Vâng, cháu mua quần áo cho bạn trai.”

Phàn Nghê nghe vậy, trong lòng khẽ đau nhói, ngẩng đầu nhìn cô.

Đồng Lệ Tần nhàn nhạt cong môi: “Tìm được bạn trai rồi à, vậy thì tốt, không giống như Nghê Nghê nhà dì, lên đại học cũng chỉ lo học hành, bây giờ còn tính đến chuyện ra nước ngoài học cao hơn, cũng không chịu có bạn trai.”

Đồng Lệ Tần quay đầu nhìn về phía con gái của mình, lải nhải: “Đúng rồi, chuyện của con và cậu con trai út nhà họ Chu mẹ đã kể trước đó với con như thế nào rồi? Ba mẹ của cậu ấy đều là tiến sĩ, gia đình cũng giàu có, con suy nghĩ một chút xem sao?”

Phàn Nghê: “Mẹ, tạm thời con không muốn yêu đương.”

“Được rồi, mẹ cũng không miễn cưỡng con, dù sao điều kiện của nhà chúng ta cũng tốt, những chàng trai theo đuổi con đều phải xếp hàng, không lo không tìm thấy người tốt.”

Đồng Lệ Tần cười cười, giả vờ thở dài: “Mà bây giờ phần lớn người trẻ tuổi đều tùy tiện yêu đương, không suy xét đến dòng dõi gia đình gì đó nữa, giống như đến chơi nhà vậy, về lâu dài cũng sẽ không đi đến đâu.”

Vân Nghê nghe vậy cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của bà ta, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, cũng không nói gì thêm.

Cuối cùng, cô chọn một chiếc cà vạt, còn có một chiếc ví khác mà cô cũng khá thích, dự định mua cả hai.

Đi đến quầy, nhân viên thu ngân quét mã rồi nói: “Xin chào quý cô, tổng cộng 8700 tệ, xin hỏi thanh toán như thế nào ạ?”

“Tôi quẹt thẻ.”

Vân Nghê lấy thẻ trong túi ra nhưng lại phát hiện lúc ra ngoài có chút vội vàng nên không cầm theo thẻ, cũng không biết số tiền trong thẻ bên người có đủ không, đành phải đưa cho nhân viên thu ngân để cô ấy thử xem sao.

Nhân viên thu ngân đưa tay nhận lấy, lúc này, Đồng Lệ Tần và Phàn Nghê cũng cầm quần áo đi đến.

Một lúc sau, nhân viên thu ngân nói với Vân Nghê: “Thật ngại quá thưa cô, tiền trong thẻ này của cô không đủ.”

“Cái đó…”

Điện thoại di động của Vân Nghê không liên kết với một tấm thẻ ngân hàng nào, khi cô đang nghĩ cách thì một tấm thẻ được đưa đến bên cạnh cô.

Giọng nói của Đồng Lệ Tần mang theo ý cười, cực kỳ hào phóng: “Không mang đủ tiền cũng không sao, dì trả giúp cháu.”

Vân Nghê quay đầu nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo của bà ta, hơi kiềm chế cảm xúc của mình, sau đó lấy một tấm thẻ khác từ trong túi ra, lễ phép từ chối: “Không cần đâu, cảm ơn dì.”

Vân Nghê đưa thẻ cho nhân viên thu ngân, cười nói: “Vậy quẹt thẻ này đi.”

Đồng Lệ Tần nhìn thấy tấm thẻ của Vân Nghê đưa ra là thẻ đen, vẻ mặt nhất thời cứng đờ, sau đó lại trở nên khó coi.

Tấm thẻ đen này là Lục Kiêu Trần đưa cho Vân Nghê, cô vốn dĩ không có ý định sử dụng nó, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể quẹt thẻ này để trả tiền món quà cô đã mua cho Lục Kiêu Trần.

Hơn nữa, dù sao cô cũng không thể để cho người khác đạp lên mặt mình, khiến cô phải chịu nhục nhã.



Trả tiền xong, Vân Nghê đi đến cửa thì nhận được tin nhắn của Lục Kiêu Trần, cô vừa trả lời xong thì phía sau truyền đến giọng nói của Đồng Lệ Tần.

Đồng Lệ Tần và Phàn Nghê đi đến trước mặt cô, Đồng Lệ Tần cười hỏi: “Vân Nghê, tiếp theo cháu còn muốn mua gì không? Vừa hay chúng ta có thể đi mua sắm cùng nhau.”

“Không được rồi, cháu phải trở về rồi ạ.”

Bà ta vẫn nói với cô: “Đúng rồi, bây giờ nhà của cháu chuyển đến đâu vậy? Đã lâu dì không được gặp mẹ cháu, bây giờ bà ấy còn kinh doanh tiệm gà rán không?”

“Vâng.”

“Haiz, loại kinh doanh buôn bán nhỏ lẻ này kiếm không được bao nhiêu tiền, sau tốt nghiệp cháu hiện tại đang làm ở đâu?”

“Cháu công tác ở đài truyền hình.”

Đồng Lệ Tần chậc một tiếng: “Làm việc ở đài truyền hình? Vừa mệt mà lương lại thấp, nếu điều kiện kinh tế cho phép thì vẫn nên ra nước ngoài học cao hơn như Nghê Nghê, sau khi trở về còn có thể kiếm được số tiền lớn.”

Vân Nghê không nói gì nữa.

Đồng Lệ Tần thở dài: “Haiz, ba mẹ cháu cũng không dễ dàng gì, cực khổ kiếm tiền mới đủ cho cháu đi học, may thay cháu cũng biết cố gắng học tập, mặc dù công việc có chút tầm thường nhưng lại tìm được một người bạn trai giàu có, tương lai còn kết hôn ở đây, ba mẹ cháu cũng coi như có thể hưởng phúc rồi.”

Đồng Lệ Tần cười nói quái gở, Vân Nghê hơi nhếch khóe môi, cô vừa muốn đi qua thì phía sau đã truyền đến một giọng nam trầm thấp quen thuộc: “Nghê Nghê.”

Vân Nghê nghe thấy tiếng gọi, quay đầu lại, mà Đồng Lệ Tần và Phàn Nghê cũng quay đầu theo, nhìn thấy Lục Kiêu Trần bất ngờ xuất hiện trong tầm mắt của bọn họ.

Người đàn ông mặc vest, đi giày da, dáng người cao lớn, hai hàng lông mày thâm thúy sắc bén, nét mặt sắc cạnh như dao, gương mặt lại tỏa ra sự lạnh lùng như một tảng băng, để lộ ra khí chất cao quý từ bên trong.

Phàn Nghê đã lâu rồi không gặp anh, phát hiện đối phương đã không còn sự ngây ngô như thời niên thiếu, mà giờ đây đã có nét quyến rũ và trưởng thành hơn rất nhiều.

Hai mẹ con họ ngây người, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Lục Kiêu Trần, anh đang bước về phía của bọn họ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.