Vân Nghê mở to mắt khi nghe thấy lời nói của Lục Kiêu Trần, cô sợ đến mức vội vàng tóm lấy anh, cả mặt đỏ bừng: "Cái gì mà tới cửa cầu hôn chứ..."
Chuyện này là sao vậy...
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, Lục Kiêu Trần cười nhẹ một tiếng, đưa tay giữ sau gáy cô, dẫn cô về phía trước: "Đùa em thôi, vậy mà cũng xem là thật."
"Gì cơ?"
Vân Nghê phản ứng lại, thở phào nhẹ nhõm: "Sao lúc nào anh cũng hù dọa em..."
Chàng trai cong môi, trầm giọng nói vào tai cô: “Thật ra anh rất muốn cưới em, nhưng mấu chốt là em chưa đủ tuổi kết hôn hợp pháp.”
“…”
Cuối cùng, Vân Nghê bị xoa nhẹ đầu, anh kéo dài giọng: "Có điều em cũng đừng sốt ruột, sớm muộn gì rồi cũng đến ngày đó thôi."
“…”
Ai sốt ruột chứ!
Lục Kiêu Trần nghiêm chỉnh hơn: “Ba mẹ em đã biết chuyện yêu đương của chúng ta rồi, anh cũng nên qua nói chuyện trấn an họ một chút, hơn nữa cũng sắp đến Tết Nguyên đán rồi, cũng lâu rồi anh chưa gặp dì Đỗ và chú Vân."
Lục Kiêu Trần dắt cô gái nhỏ băng qua đường, nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của cô, anh mỉm cười nói: "Em căng thẳng gì chứ? Anh còn căng thẳng hơn mới đúng."
"Không phải là do đây là lần đầu tiên anh đến nhà em với tư cách là bạn trai em sao..."
"Không sao đâu, đến lúc đó có chuyện gì anh sẽ gánh hết."
Sau khi Vân Nghê chuẩn bị tinh thần xong liền dẫn Lục Kiêu Trần vào trong tiệm, hôm nay tiệm gà rán có nhân viên làm việc, Đỗ Cầm và Vân Hưng Bình vừa mới đi mua đồ Tết về, vẫn còn ở trên lầu.
Hai người đi lên lầu mở cửa, Vân Nghê đi vào trước, nhìn thấy ba mẹ đang ở trong bếp, cô bước tới nói: "Ba, mẹ, à ừm... anh Kiêu Trần tới rồi ạ."
Đỗ Cầm và Vân Hưng Bình ngạc nhiên: "Kiêu Trần tới rồi sao?"
“Đã lên lầu chưa?”
"Ở trước cửa ạ…"
Hai người ra khỏi bếp, nhìn thấy Lục Kiêu Trần ở trước cửa.
Lục Kiêu Trần chào bọn họ, Đỗ Cầm mỉm cười: "Kiêu Trần, nào, nhanh vào đi, dì lấy dép cho cháu."
Lục Kiêu Trần đưa đồ vừa mua cho họ, Vân Hưng Bình tiến lên nhận lấy, ôn hòa nói: "Sao mỗi lần tới đây cháu đều mang theo nhiều đồ như vậy chứ? Lãng phí tiền quá..."
Mọi người đi vào phòng khách, Đỗ Cầm mời Lục Kiêu Trần ngồi trên sô pha, bà rót nước cho anh, Vân Hưng Bình hỏi Lục Kiêu Trần có muốn uống trà không, anh gật đầu nói có.
Đỗ Cầm và Vân Hưng Bình vẫn đối xử thân tình với Lục Kiêu Trần như trước, như thể con ruột về nhà, Vân Nghê thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm, ngồi xuống ghế sô pha bên kia.
Lúc này Vân Phong từ phòng ngủ đi ra, nhìn thấy Lục Kiêu Trần ở trong phòng khách, anh ấy lập tức hiểu ra gì đó, vui mừng: "Này, Lục Kiêu Trần, cậu tới rồi à."
Vân Nghê lo lắng liếc nhìn Vân Phong, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh ấy đừng nói nhảm nữa, Vân Phong trừng mắt nhìn lại, sau đó đi đến trước mặt Lục Kiêu Trần rồi ngồi xuống bên cạnh anh, vẻ mặt kiểu "Em làm gì được anh?".
Vân Hưng Bình đang pha trà, nhàn nhã hỏi Lục Kiêu Trần: "Chú nhớ cháu bây giờ đang là sinh viên năm ba đúng không? Sao rồi, học hành có mệt không?"
"Cũng tạm ạ…"
Lục Kiêu Trần nghiêm túc trả lời, bầu không khí thoải mái tự nhiên, ở một bên khác, Vân Nghê và Vân Phong đang lén lút tranh giành một cách trẻ con, cố ý giành lấy những quả cam đường trong đĩa trái cây.
Một lúc sau, đĩa trái cây chỉ còn lại quả cam đường cuối cùng, Vân Nghê đang định lấy thì Vân Phong mồm còn nhai nhồm nhoàm đã nhanh tay lẹ mắt cầm lấy, vẻ mặt đắc ý.
Vân Nghê tức giận nhăn nhó khuôn mặt, sau đó nhìn thấy Lục Kiêu Trần đưa ba quả tới trước mặt cho cô, cười nhẹ nói: “Chỗ anh còn này.”
Vân Nghê vui vẻ mỉm cười, Đỗ Cầm ở bên cạnh nhìn thấy tương tác của hai đứa trẻ, cuối cùng cũng cười: "Kiêu Trần, dì nghe Nghê Nghê nói... Hiện tại hai đứa đang yêu nhau phải không?"
Lục Kiêu Trần gật đầu: “Dạ, cháu xin lỗi dì Đỗ và chú Vân, đến bây giờ cháu mới nói cho hai người biết mối quan hệ của cháu và Vân Nghê.”
Vân Hưng Bình xua tay: "Mấy người trẻ tuổi như hai đứa yêu đương là chuyện rất bình thường."
Đỗ Cầm: “Haiz, thật ra lúc đầu dì cũng không tin lắm, cháu lại thích Nghê Nghê…”
Vân Phong cười nói: "Đúng vậy, em gái ngốc của tôi lại có thể có người để ý? Ai mà mắt mù vậy chứ?"
Vân Nghê tức giận trừng mắt nhìn anh ấy, Lục Kiêu Trần cuối cùng cong môi nhẹ nhàng nói: “Nghê Nghê cái gì cũng tốt, hơn nữa cô ấy cũng là một cô gái rất ưu tú.”
Cô nghe vậy, ngước mắt đón nhận ánh mắt của anh, trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào, ngạo nghễ liếc nhìn Vân Phong.
Mọi người nhàn nhã trò chuyện, một lúc sau, Đỗ Cầm nói với Vân Nghê: “Nghê Nghê, con xuống lầu ép mấy ly nước trái cây đi.”
Sau khi hai người rời đi, trong phòng khách chỉ còn lại ba người, Đỗ Cầm bất đắc dĩ cười với Lục Kiêu Trần: “Cháu đừng nhìn con bé Nghê Nghê đã vào đại học rồi, có khi con bé cũng giống như một đứa trẻ vậy. Có lúc chú và dì hy vọng con bé lớn nhanh một chút, nhưng cũng hy vọng con bé đừng lớn nhanh như vậy.”
Lục Kiêu Trần gật đầu: “Vân Nghê rất ngây thơ đáng yêu, cháu cũng thực sự hy vọng cô ấy có thể cứ như vậy mãi.”
"Đúng vậy…"
Lục Kiêu Trần nhìn hai vị trưởng bối, dùng giọng điệu trầm ấm nói: "Dì Đỗ, chú Vân, thật ra hôm qua Nghê Nghê đã nói cho cháu biết chuyện hai người lo lắng, cho nên cháu muốn tới nói chuyện với mọi người một chút."
Đỗ Cầm có chút giật mình: "Con bé nói cho cháu biết sao?"
“Dạ, cháu hiểu nỗi lo lắng của chú Vân và dì Đỗ, hôm nay cháu đến đây cũng là để nói về việc này, cháu rất nghiêm túc với mối quan hệ này, cháu lớn hơn Nghê Nghê hai tuổi, cũng cần phải gánh vác nhiều trách nhiệm hơn, mặc dù tính cách Nghê Nghê chưa quá trưởng thành nhưng cháu sẽ chăm sóc em ấy thật tốt.”
“Thật ra, trước đây cháu đã nói với Nghê Nghê về chênh lệch kinh tế giữa gia đình chúng cháu, lúc đầu cô ấy cũng có lo lắng như vậy, quả thật việc này thật sự tồn tại nhưng cháu thực sự không để ý, nếu tương lai tính đến chuyện hôn nhân, cháu nhất định sẽ không để nó thành trở ngại đâu ạ.”
“Dù ba mẹ cháu có thái độ thế nào thì tình yêu của cháu dành cho Vân Nghê cũng sẽ không bị ảnh hưởng. Tất nhiên, cháu sẽ bàn bạc với họ, tóm lại, cháu sẽ không để Nghê Nghê phải chịu bất kỳ sự bất công nào. Dì Đỗ, chú Vân, hai người từ nhỏ đã chăm sóc cháu, cho nên cháu nhất định sẽ đối xử tốt với Vân Nghê.”
Vân Hưng Bình nghe xong, vỗ nhẹ chân, gật đầu: "Kiêu Trần, cháu cũng được xem là do chú và dì nhìn cháu lớn lên, chú và dì biết cháu là đứa trẻ như thế nào, Nghê Nghê ở bên cháu, chú và dì vô cùng yên tâm. Chú và dì Đỗ vẫn luôn áy náy lúc con bé còn nhỏ không ở bên chơi với con bé, hiện tại cũng chỉ hy vọng con bé sẽ sống thật tốt.”
Thật ra Đỗ Cầm và Vân Hưng Bình cũng từng nói qua, nếu hai đứa nhỏ thật sự thích nhau thì bọn họ cũng sẽ không ngăn cản, chỉ có thể khiến tương lai cái nhà này ngày càng ổn định hơn, để Vân Nghê sau này có thể nở mày nở mặt gả cho người khác.
Đỗ Cầm nhìn Lục Kiêu Trần, nhẹ nhàng hỏi: "Gần đây ba mẹ cháu thế nào rồi? Tinh thần mẹ cháu có tốt lên chút nào không?"
Lục Kiêu Trần chớp lông mi, nói: “Mẹ cháu vẫn ổn ạ, mấy năm trước lại ầm ĩ đòi ly hôn, nhưng khi cháu thực sự đề nghị họ ly hôn, mẹ cháu lại không muốn ly hôn, bây giờ hai người họ không cãi nhau nữa, nhưng chắc có lẽ cũng không còn tình cảm nữa rồi."
"Thật ra tính tình của mẹ cháu có chút nóng nảy, chỉ là do không thể vượt qua rào cản nội tâm, buông bỏ oán hận, thật ra bà ấy cũng khá tốt." Đỗ Cầm và Hoàn Minh Lan quen biết nhau từ trước khi em trai Lục Kiêu Trần gặp nạn, lúc đó Hoàn Minh Lan vẫn là một người vợ đoan trang dịu dàng, cũng khá hiền lành.#eudora-team#t-y-t
Vân Hưng Bình vỗ vai Lục Kiêu Trần: “Cháu đừng giận mẹ cháu, dù thế nào đi nữa, bà ấy cũng là mẹ cháu, chú cảm thấy sức khỏe hiện tại cũng không còn được như xưa, mẹ cháu cũng từ từ già đi rồi, nhiều chuyện cũng nên cho qua thôi.”
"Cháu biết ạ."
Cuối cùng, Vân Hưng Bình nói: “Kiêu Trần, phiền cháu từ nay về sau quan tâm đến Nghê Nghê nhiều hơn nhé, người trẻ các cháu muốn yêu đương thì yêu đương, hơn nữa chú và dì nhìn ra được Nghê Nghê cũng rất thích cháu, nếu con bé có chỗ nào không tốt thì cháu hãy bao dung với nó nhé.”
"Nhất định rồi ạ."
"Tất nhiên, nếu con bé làm sai điều gì thì cháu cũng phải nói cho nó biết, đứa trẻ này đôi khi cũng rất kiêu ngạo."
Lục Kiêu Trần cười nói: "Không sao ạ, cháu nhất định sẽ nhường cô ấy."
Một lúc sau, Vân Nghê và Vân Phong mang nước trái cây tới, Đỗ Cầm nói muốn Lục Kiêu Trần ở lại ăn trưa nên vào bếp bận rộn, Vân Hưng Bình để ba đứa trẻ trò chuyện rồi quay lại thư phòng.
Sau khi ba mẹ rời đi, Vân Phong đi vào phòng vệ sinh trước, Vân Nghê ngồi bên cạnh Lục Kiêu Trần, thấp giọng hỏi: "Vừa rồi có phải anh và ba mẹ em nói chuyện gì rồi không?"
Lục Kiêu Trần uể oải tựa lưng vào ghế sô pha, quay lại nhìn cô, cười nói: “Ừm, xong rồi.”
"Xong rồi?"
"Chú và dì bảo anh chăm sóc em thật tốt."
Vân Nghê kinh ngạc: "Thật sao?"
Lục Kiêu Trần xoa đầu cô: "Bạn trai em ra tay còn sợ không giải quyết được sao?"
"Anh nói thế nào vậy?"
“Anh chỉ nói với họ rằng anh sẽ cố gắng hết sức giải quyết những gì họ lo lắng, sau đó anh sẽ chăm sóc thật tốt cho cô con gái cưng của họ.”
Cô lo lắng cả đêm, không ngờ ba mẹ cô lại dễ nói chuyện hơn cô nghĩ, hơn nữa như vậy thì sau này cô cũng không cần lén lút yêu đương trước mặt họ nữa.
Lục Kiêu Trần giơ tay ôm cô vào lòng, cúi đầu nhìn cô, thấp giọng nói: “Nói anh nghe, chỗ nào tuyệt?”
Vân Nghê nghe được ý tứ trong lời nói của anh, cúi đầu không dám nhìn anh, lỗ tai nóng lên, nghe thấy anh sâu xa nói: “Sau khi nghỉ còn không tiện bằng lúc ở thành phố Lạc Thông."
Bây giờ cô làm sao có thể cả đêm không về ngủ, không giống lúc ở thành phố Lạc Thông, ban đêm cô có thể ở lại chung cư của anh.
Người này thật không đứng đắn...
Hai người đang tai kề tai thầm thì với nhau, phía sau liền vang lên hai tiếng ho khan, giọng nói không vui của Vân Phong truyền đến: "Hai người có thể chú ý hình tượng một chút không? Có thể chú ý đến hình tượng không hả? Đang ở nhà đấy! Trước mặt mọi người còn ra thể thống gì!”
Vân Nghê tức giận ném chiếc gối bên cạnh, Vân Phong cười khẩy: "Uổng công hôm qua anh còn nói giúp hai người, lẽ ra anh nên giật dây cho ba mẹ ngăn cản hai người yêu nhau."
Vân Nghê mỉm cười: “Cảm ơn anh, em biết anh thương em mà.”
Sau khi Vân Phong rời đi, Vân Nghê mỉm cười với Lục Kiêu Trần: “Anh trai em ngoài miệng nói không nhưng thân thể lại rất thành thực, anh ấy vẫn đối xử với chúng ta rất tốt.”
“Hôm khác chúng ta dẫn cậu ta đi chơi, mời cậu ta một bữa cơm.” Lục Kiêu Trần nói.
"Thế chúng ta có thể mời anh ấy đi vòng đu quay lần nữa ha ha ha..."
Lục Kiêu Trần bất đắc dĩ cười nói: "Nếu như vậy thì có thể cậu ta sẽ đánh chúng ta thật đấy."
-
Sau khi được Đỗ Cầm và Vân Hưng Bình cho phép, Vân Nghê cũng yên tâm ở bên Lục Kiêu Trần, hơn nữa bây giờ cô không cần phải trốn tránh, mỗi lần ra ngoài đều không phải tìm lý do nữa.
Ngày đầu tiên của năm mới, Đỗ Cầm mời Lục Kiêu Trần đến nhà ăn tối, Lục Kiêu Trần thi thoảng nói đùa với Vân Nghê rằng anh ghen tị với không khí vui vẻ trong gia đình cô, Vân Nghê nghe xong liền hiểu được sự mất mát trong lòng anh, vô cùng đau lòng vì anh.
Cô an ủi anh, bảo anh có thể đến nhà cô thường xuyên cứ như nhà mình vậy.
Cô muốn dành cho anh tất cả tình yêu của mình, cho anh biết cũng có người quan tâm đến anh.
Sau kỳ nghỉ đông, Vân Nghê bắt đầu học kỳ thứ hai của năm nhất, qua một khoảng thời gian, có lúc trời tối, sau khi hẹn hò xong Vân Nghê sẽ trở lại ký túc xá, từ chỗ Thẩm Hi Mộ biết được một chuyện quan trọng…
Hàng Mộng bị réo tên trên confession của trường vì dụ dỗ nam sinh đã có người yêu.
Hóa ra Lục Kiêu Trần không phải là chàng trai đầu tiên cũng không phải là chàng trai cuối cùng mà Hàng Mộng để mắt đến, cô ta cùng lúc thường xuyên tán tỉnh những chàng trai đã có bạn gái, một cô gái phát hiện ra bạn trai mình đang bị dụ dỗ liền tức giận đăng đoạn lịch sử trò chuyện lên confession của trường.
Khi đó, người đăng tin đã công bố khoa của Hàng Mộng, tên viết tắt của cô ta và bức ảnh được mã hóa của Hàng Mộng trên confession, những người khác không học cùng trường với họ thì không biết, nhưng ai quen biết Hàng Mộng chỉ nhìn thoáng qua cũng nhận ra.
Hơn nữa, qua một thời gian, một cô gái bước ra trực tiếp công bố tên Hàng Mộng, nói rằng lúc đó người yêu cũ của cô ấy có quan hệ ngoài luồng với Hàng Mộng, vô cùng buồn nôn.
Sự việc này vừa mới nổ ra đã gây ra một làn sóng nóng hổi, có lẽ vì sợ vượt quá tầm kiểm soát nên confession của trường đã xóa weibo này, tuy nhiên, sự việc này đã được truyền đi rộng rãi, Thẩm Hi Mộ và Nam Cung Gia Duyệt tối nay cũng mới nghe người ta kể lại.
"Thật không ngờ Hàng Mộng lại là người như vậy, tớ nhìn không ra luôn đấy..."
Thẩm Hi Mộ vừa sốc vừa tức giận.
Nam Cung Gia Duyệt nhếch môi: "Tớ nhìn ra từ lâu rồi."
"Hả? Làm sao cậu nhìn ra được?!"
Nam Cung Gia Duyệt đứng dậy, ngồi vào bàn nhìn hai người: “Các cậu bình thường ở ký túc xá không nghe Hàng Mộng thường xuyên chơi game với con trai sao? Có lúc tớ cũng nghe cậu ta nói mấy lời đặc biệt với mấy nam sinh kia, nhưng ban đầu tớ chỉ nghĩ đơn giản cô ta là trap girl thôi."
Thẩm Hi Mộ có tính cách chính trực, tuy coi Hàng Mộng như bạn bè nhưng khi biết tin này cũng cảm thấy phẫn nộ cho những cô gái bị hại, thấy Vân Nghê không có phản ứng gì, cô ấy rất ngạc nhiên: "Vân Nghê, sao cậu không tức giận chút nào vậy?"
Vân Nghê nheo mắt, cười nhẹ: “Nếu tớ nói… tớ đã biết lâu rồi thì sao?”
"Cậu biết sao?!"
Vân Nghê do dự rồi nói cho họ biết sự thật: “Hàng Mộng từng dụ dỗ bạn trai tớ, nhưng sau đó bị tớ phát hiện ra.”
Hai người bạn cùng phòng còn lại đều sửng sốt.
Một lúc sau, sau khi hai người nghe Vân Nghê nói, Thẩm Hi Mộ chợt hiểu ra: “Bảo sao tớ cảm thấy cậu và Hàng Mộng ở ký túc xá không nói chuyện nhiều, tớ còn tưởng hai người bí mật cãi nhau, không ngờ cậu ta lại quá đáng như vậy! Thật ghê tởm!”
Nam Cung Gia Duyệt an ủi Vân Nghê: "Có điều cậu và bạn trai có quan hệ tốt nên cô ta cũng không thể làm gì được. Tại sao tớ lại là bạn cùng phòng với người như vậy chứ? Thật xui xẻo."
Sau khi chuyện này bị bại lộ, Hàng Mộng cũng gần như bị “xã tử*”.
(*) Xã tử: viết tắt của cụm từ xã hội tính tử vong, thường để chỉ người quen bị xấu mặt; bị người khác biết chuyện mất mặt của mình, dẫn đến không có mặt mũi ra ngoài gặp ai cả.
Chưa kể đến những lời bàn tán giữa các bạn cùng lớp, nhiều bạn chơi cùng cũng xa lánh cô ta, ở ký túc xá lại càng xấu hổ không chịu nổi nên cuối cùng đã nộp đơn xin chuyển đi.
Ban đầu Vân Nghê không vạch trần cô ta vì muốn tránh xa rắc rối, nhưng cô ta phải chịu trách nhiệm về những việc xấu xa mình đã làm.
Nhưng qua chuyện này, Vân Nghê cũng biết rằng cô có thể tin tưởng Lục Kiêu Trần vô điều kiện.
Chính sự thiên vị mà Lục Kiêu Trần dành cho cô đã mang lại cho cô cảm giác vô cùng an toàn trong mối quan hệ này, cô cảm thấy cực kỳ may mắn khi ở bên anh.
Học kỳ 2 của năm nhất đã trôi qua, năm hai rất nhanh cũng tới.
Lục Kiêu Trần năm nay đã là sinh viên năm tư, cũng có nghĩa đây là năm cuối cùng Vân Nghê có thể học cùng trường với anh, cô đôi khi còn trẻ con nói với Lục Kiêu Trần ước gì mình lớn thêm hai tuổi để có thể cùng anh trưởng thành.
Lục Kiêu Trần nói: "Anh hi vọng anh lớn hơn em, như vậy anh có thể giống như một người anh trai, bảo vệ em tốt hơn, có một số chuyện anh trải nghiệm trước, đợi đến lúc em trải qua, anh mới biết nên giúp em như thế nào."
Vì vậy, trên con đường trưởng thành của Vân Nghê, Lục Kiêu Trần cũng giống như một người lãnh đạo, dẫn dắt cô không ngừng tìm kiếm một bản thân tốt hơn.
Lục Kiêu Trần sắp tốt nghiệp, Vân Nghê cảm thấy buồn vì anh trai cô sẽ quay lại Hoài Thành để phát triển sự nghiệp sau khi tốt nghiệp, Lục Kiêu Trần chắc chắn sẽ quay lại làm việc trong công ty của ba anh nên cô lại phải ở một mình ở thành phố Lạc Thông.
Nhưng vào ngày Lục Kiêu Trần tốt nghiệp, anh đã nói với cô một điều bất ngờ…
Anh sẽ tiếp tục ở với cô ở thành phố Lạc Thông cho đến khi cô tốt nghiệp.
Lục Kiêu Trần và Lục Nhạc Vinh đã trao đổi và chọn làm việc tại chi nhánh thành phố Lạc Thông trước, mặc dù Lục Nhạc Vinh nói rằng Lục Kiêu Trần có sự nhạy bén trong kinh doanh và rất thông minh, cũng đầy dã tâm và quyết đoán nhưng anh không muốn tiếp nhận một chức vụ quá cao quá sớm.
Hơn nữa, ở thành phố Lạc Thông, vừa hay có thể ở bên Vân Nghê.
Vân Nghê không ngờ rằng anh sẽ ở lại vì cô: “Em còn tưởng chúng ta lại phải yêu xa…”
Lục Kiêu Trần mỉm cười ôm cô vào lòng: “Sao anh nỡ chứ? Trước đây anh không còn cách nào khác mới phải làm vậy, nhưng lần này anh sẽ không để em cô đơn như hồi cấp ba nữa, tránh cho lúc đó em lại suy nghĩ lung tung thì phải làm sao?"
Vân Nghê mỉm cười: “Không đâu, chỉ là không gặp được anh em sẽ buồn lắm.”
“Nhưng hiện tại anh ở lại đây, em không cần phải lo lắng về chuyện này nữa.” Lục Kiêu Trần nghiêng người nói nhỏ vào tai cô: “Dù sao thì cuối tuần em cũng phải ở với anh, đừng hòng trốn đi. "
Vân Nghê nhướng mày.
Sau khi tốt nghiệp, Lục Nhạc Vinh cũng biết được chuyện yêu đương của Lục Kiêu Trần.
Khi biết bạn gái của con trai mình là Vân Nghê, Lục Nhạc Vinh không ngờ đó chính là cô bé của nhà họ Vân, trong lòng ông vẫn có chút ấn tượng: “Ba nhớ hồi con cấp ba, ba đã từng gặp, là một cô gái rất ngoan."
Lục Kiêu Trần còn đang lo lắng Lục Nhạc Vinh có phản đối hay không, nhưng ông lại nói: “Lần sau dẫn cô bé kia tới nhà chơi đi, các con yêu đương lâu như vậy, có phải cũng nên bàn tới chuyện kết hôn rồi không?"
“…”
Lục Kiêu Trần bất đắc dĩ nhíu mày: "Ba, Vân Nghê mới là sinh viên năm hai thôi."
"Ba còn đang ngạc nhiên chuyện con có bạn gái, đột nhiên quên mất con bé vẫn còn nhỏ."
“…”
Dù sao ban đầu Lục Nhạc Vinh cũng cảm thấy con trai mình thực sự không có hứng thú yêu đương.
Sau đó có một ngày, Lục Nhạc Vinh mời Vân Nghê đến nhà ăn tối, Vân Nghê liền tới nhà.
Cô vô cùng căng thẳng, sợ chú dì không thích mình, hơn nữa mâu thuẫn gia đình Lục Kiêu Trần nghiêm trọng đến mức cô rất sợ Hoàn Minh Lan, dù sao bà đối xử với Lục Kiêu Trần rất lạnh nhạt, sao có thể nhìn cô thuận mắt được.
Nhưng chuyện bất ngờ chính là, khi Lục Kiêu Trần đưa Vân Nghê về, sắc mặt của Hoàn Minh Lan không hề thay đổi, bà không nhiệt tình nhưng cũng coi là ôn hòa, đổi lại là ngày thường, Hoàn Minh Lan sẽ luôn lạnh lùng.
Thật ra Lục Nhạc Vinh cũng đã nói riêng với Hoàn Minh Lan đừng dọa cô gái nhỏ, cho nên hôm đó Hoàn Minh Lan cũng được xem là thân thiện với Vân Nghê, cũng không phản đối việc hai đứa trẻ ở bên nhau.
Sau khi Lục Kiêu Trần vào đại học, có thể là bởi vì anh càng ngày càng ít về nhà, mấy năm nay Hoàn Minh Lan có lẽ rất nhớ con trai, tính tình cũng tốt hơn rất nhiều, bà không còn thường xuyên buồn bực ở nhà nữa, thỉnh thoảng cũng sẽ đi du lịch cùng bạn bè, lúc Lục Kiêu Trần về nhà, trong nhà cũng coi như hòa bình.
Vân Nghê cảm thấy thoải mái hơn sau khi gặp ba mẹ của Lục Kiêu Trần.
Buổi tối, Lục Kiêu Trần đưa cô về nhà, nghĩ đến ban ngày cô căng thẳng như thế nào, anh cảm thấy có chút buồn cười: “Em sợ ba mẹ anh không thích em à?”
Vân Nghê rũ mắt xuống, lẩm bẩm: “Đương nhiên rồi… Em chỉ là một cô gái bình thường, cũng không phải thiên kiêm nhà giàu, không biết ba mẹ anh có nghĩ em không đủ tốt không…”
Lục Kiêu Trần cong môi, cụp mắt nhìn cô: "Bạn học Vân, anh nghĩ em có chút hiểu lầm về bản thân mình đấy."
Vân Nghê ngơ ngác nhìn anh, chàng trai vòng tay qua vai cô, nhẹ nhàng mỉm cười: "Em cảm thấy mình không ưu tú đến vậy, có phải là đang nghi ngờ mắt nhìn người của anh không?"
"Hả…"
Anh nhẹ nhàng nói: “Ba anh nói với anh em rất xinh đẹp, ngoan ngoãn và lễ phép, ba cũng biết em rất là một người dẫn chương trình tài giỏi, thường xuyên tham gia các cuộc thi, em rất cố gắng và chăm chỉ, tóm lại là, không có gì không hài lòng cả."
Vân Nghê nghe vậy thì không khỏi mỉm cười: "Chú thực sự nghĩ như vậy về em sao? Em cảm thấy anh chỉ đang dỗ dành em mà thôi."
“Không phải là dỗ dành, đó là sự thật.”
Vân Nghê thầm vui mừng, ngước mắt nhìn Lục Kiêu Trần: "Anh Kiêu Trần, anh hãy cố gắng trong công việc nhé, em tin tưởng anh, em cũng sẽ chăm chỉ học tập ở trường, cố gắng để anh tự hào vì có được một người bạn gái xuất sắc như em vậy."
Lục Kiêu Trần mỉm cười, đưa tay lên gãi chóp mũi cô rồi nói: "Được, chúng ta cùng cố gắng."
Cô sẽ chạy về phía anh, còn anh sẽ nỗ lực tạo ra một tương lai tốt đẹp hơn cho cả hai.
-
Năm ba đại học trôi qua một cách vội vã, đến năm thứ tư, Vân Nghê được một giáo viên trong trường đề cử vì biểu hiện xuất sắc và thành tích học tập tốt ở trường mà tìm được công việc thực tập tại một đài truyền hình địa phương ở thành phố Lạc Thông.
Cô đã chính thức tiếp cận ngành phát thanh truyền hình và dẫn chương trình, tuy công việc thực tập rất bận rộn nhưng đã mang lại cho cô rất nhiều kinh nghiệm, cô cũng đã gặp được nhiều đàn anh, đàn chị nhờ vào thái độ thực tế, chăm chỉ và chuyên nghiệp của mình.
Vì phải đi thực tập nên Lục Kiêu Trần đã giúp cô tìm một căn hộ gần nơi làm việc, đồng thời anh cũng tiếp tục thực tập ở công ty, Vân Nghê cũng nhìn anh dần trưởng thành, ngày càng thành thạo hơn, trên người cũng dần dần thể hiện ra nét quyến rũ của một người đàn ông.
Dù cả hai đều bận rộn nhưng mối quan hệ của họ ngày càng tốt đẹp hơn.
Như đã hứa lúc đầu, cùng nhau cố gắng.
……
Thời gian thấm thoắt đổi thay.
Ngày và đêm xoay vòng, không vì xuân đi đông tới mà dừng lại.
Giữa tháng 6, hoa sen dần nở rộ trên các hồ nước trong khuôn viên Lạc Đại, thành phố Lạc Thông dần bước vào mùa hạ.
Vào lễ tốt nghiệp, bầu trời trong xanh, thời tiết sáng bừng.
Buổi sáng, toàn thể sinh viên cùng lãnh đạo và giáo viên nhà trường đã có mặt tại khán phòng để dự lễ tốt nghiệp.
Vân Nghê nhận được khen thưởng sinh viên tốt nghiệp loại xuất sắc và thay mặt cả khóa phát biểu tốt nghiệp, khi lãnh đạo tuyên bố họ đã chính thức tốt nghiệp, những tràng pháo tay nồng nhiệt nổ ra, cũng có nghĩa bốn năm đại học đã hoàn toàn kết thúc, bọn họ sắp bắt đầu một hành trình mới.
Buổi lễ kết thúc, khi Vân Nghê đang nói lời tạm biệt với các bạn cùng lớp, cô đã nhìn thấy Lục Kiêu Trần ở cửa.
Chàng trai mặc áo khoác trắng, quần đen, dáng người cao gầy, đường nét góc cạnh, trên tay cầm một bó hoa hồng và hoa cát tường, xuyên qua đám đông đi về phía cô, lông mày và ánh mắt đầy dịu dàng.
Nhìn thấy Lục Kiêu Trần, cô vui vẻ chạy tới bên cạnh anh, khi cô đến bên anh, anh liền ôm cô vào lòng.
Vân Nghê ngẩng đầu cười nhìn anh: “Em biết ngay là anh cố ý muốn làm em bất ngờ mà.” Hôm qua Lục Kiêu Trần còn nói sáng nay anh không đến được vì công ty có việc.
Lục Kiêu Trần mỉm cười: “Em biết rồi sao?”
"Ngày quan trọng như vậy, sao anh có thể không đến chứ?"
Anh nhếch khóe môi đưa hoa cho cô: "Bạn học Vân, chúc mừng em tốt nghiệp."
Vân Nghê vui vẻ nhận lấy: “Em nhớ hồi em tốt nghiệp cấp ba, anh cũng tặng em một bó hoa.”
Anh xoa đầu cô, dịu dàng nhìn cô: “Cũng may hôm nay anh đã ở bên em, không bỏ lỡ thêm lần nữa.”
Vân Nghê mỉm cười, sau đó có một số bạn cùng lớp và bạn cùng phòng đi tới, mọi người nhìn thấy Lục Kiêu Trần thì vui vẻ ầm ĩ, hâm mộ với Vân Nghê vì cô đã ở bên anh bốn năm, mối quan hệ của họ quá ngọt ngào.
Thẩm Hi Mộ cười: “Hai người kết hôn nhất định phải mời rượu tớ đấy. Đúng rồi, tớ có thể tiết kiệm chút tiền được không?”
Vân Nghê nghe vậy, tim đập loạn nhịp, cô ngẩng đầu nhìn Lục Kiêu Trần, thấy anh cũng đang mỉm cười nhìn mình, nói: "Anh không phản đối, đều nghe theo Vân Nghê."
"Ái chà chà!"
Vân Nghê cảm thấy trong lòng ngọt ngào, bị các bạn trêu chọc đến đỏ mặt.
Một lúc sau, trường đại học thông báo chụp ảnh tốt nghiệp, Lục Kiêu Trần nói với cô: "Em đi chụp ảnh trước đi, xong việc liên lạc với anh."
"Vâng ạ."
Vân Nghê theo cả lớp đến tòa nhà chuyên ngành để chụp ảnh, chụp ảnh tập thể xong, mọi người chụp riêng hoặc nhờ giáo viên chụp chung, một tiếng sau, cô xong việc nên gọi cho Lục Kiêu Trần, anh liền nói vị trí cho cô.
Vân Nghê thay bộ đồng phục dài tay ra rồi mặc áo sơ mi trắng cùng váy kiểu sinh viên.
Cô cột tóc đuôi ngựa, sạch sẽ nhẹ nhàng, xinh đẹp động lòng người.
Sau khi rời khỏi tòa nhà chuyên ngành gần trường mỹ thuật, Vân Nghê một mình đi dạo bên bờ sông của trường và gửi ảnh tốt nghiệp cho gia đình, ba mẹ cô đã gửi lời chúc phúc: [Chúc mừng con gái cưng đã thuận lợi tốt nghiệp, Nghê Nghê là niềm tự hào của ba mẹ.]
Vân Nghê mỉm cười, cũng nhìn thấy tin nhắn từ Vân Phong: [Em gái ngốc nghếch nhà ta hôm nay cuối cùng cũng tốt nghiệp, khi nào em về Hoài Thành? Anh trai chúc mừng em.]
Vân Nghê trả lời: [Có lẽ phải mất vài ngày nữa, đợi Lục Kiêu Trần bàn giao công việc xong đã ạ.]
Mặc dù đài truyền hình địa phương nơi Vân Nghê thực tập đã đưa ra lời đề nghị chính thức cho cô, nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cô vẫn muốn quay lại Hoài Thành, bởi vì Hoài Thành có bạn bè và gia đình của cô, Lục Kiêu Trần cũng chuẩn bị quay lại tập đoàn trụ sở.
Vân Phong: [Được, anh đợi hai người.]
Sau đó Vân Nghê cũng nhận được tin nhắn của Giang Nguyệt, vài ngày nữa Giang Nguyệt và Biện Mạn Mạn sẽ tổ chức lễ tốt nghiệp, sau khi tốt nghiệp họ cũng dự định trở về Hoài Thành làm việc để mọi người hội tụ lần nữa.
Sau khi Vân Nghê trả lời tin nhắn của Giang Nguyệt, cô tình cờ nhìn thấy một bức ảnh do Ấn Tử Trân gửi tới, đó là bức ảnh vừa rồi hai người cùng chụp trước tòa nhà chuyên ngành.
[Vân Nghê, tốt nghiệp vui vẻ nhé, chúc cậu luôn được yêu thương và luôn đáng yêu như vậy nhé.]
Vân Nghê nghĩ về những gì đã xảy ra kể từ khi cô gặp Ấn Tử Trân, việc họ từ kẻ thù trở thành bạn bè như thế nào, cô cảm động trả lời: [Cậu cũng vậy nhé, tớ hy vọng cậu có một tương lai tươi sáng, trở thành công chúa nhỏ tự tin nhất.]
Cô hy vọng rằng những người cô quan tâm sẽ ngày càng tốt hơn.
Tắt màn hình điện thoại, Vân Nghê cất điện thoại vào túi rồi đi về phía trước.
Gió nhẹ thổi qua, hương thơm đung đưa, cây thường xuân ven đường đang nhảy múa trong gió, bầu trời trong xanh, trong không khí thoang thoảng mùi cỏ kèm theo chút oi bức.
Ánh nắng phản chiếu xuống dòng sông lấp lánh, thỉnh thoảng có đàn cò đậu trên bờ.
Tất cả mọi thứ đều có hương vị của mùa hè.
Vân Nghê đang đi dạo bên bờ sông tìm kiếm bóng dáng của Lục Kiêu Trần, đột nhiên cô nghe thấy một giọng nam trầm thấp lười biếng từ trong đình cổ bên cạnh truyền đến: "Phía trước không có đường đâu."
Cô quay đầu nhìn về phía cổ đình thì nhìn thấy Lục Kiêu Trần đang ngồi trong đình, thiếu niên có mái tóc đen, lông mày dài, đôi mắt đen sâu thẳm, một vầng sáng chiếu vào khuôn mặt sắc sảo trong trẻo của anh, eo người đàn ông buông lỏng, uể oải tựa lưng vào tảng đá.
Trong nháy mắt, Vân Nghê chợt nhớ lại cái đêm cô gặp anh bảy năm trước…
Khi đó cô mới đến Hoài Thành, còn chưa quen thuộc với nơi này nên sợ hãi mà lạc đường thì gặp được Lục Kiêu Trần đang ngồi trong hẻm ôm một con mèo đen.
Mọi chuyện sau đó tưởng chừng như đã được định sẵn, cuộc sống của họ quấn lấy nhau từ đó.
Lúc này, Vân Nghê đứng dưới gốc liễu, ngước mắt nhìn chàng trai có chút thay đổi trước mặt, trong lòng mềm nhũn, cô nhếch môi cố ý hỏi: "Tại sao?"
Lục Kiêu Trần nhìn thẳng vào mắt cô, vẻ mặt dần dần chuyển thành nụ cười, thản nhiên nói: "Bởi vì phía trước đang trừ gian diệt ác."
Vân Nghê mỉm cười: "Trừ gian diệt ác?"
Lục Kiêu Trần đứng lên, đi xuống đình đá, từng bước một đi về phía cô: "Đúng vậy, hiện trường vô cùng ác liệt, máu thịt bay khắp nơi."
Anh bước đến trước mặt cô, Vân Nghê nhìn anh mỉm cười: “Anh Kiêu Trần, lúc đó anh nhận ra em rồi mới nói chuyện với em đúng không?”
Anh mỉm cười: “Em cảm thấy thế nào?”
"Chắc chắn là thế, đúng không?"
Lục Kiêu Trần vòng tay qua eo cô, dẫn cô về phía trước, nói: “Ừ, lần đầu tiên nhìn thấy em, anh đã nhận ra em rồi.”
“Vậy lúc đó thực sự đang trừ gian diệt ác sao?”
Anh cười nhẹ một tiếng: “Chỉ trêu em thôi.”
"Hả?"
"Lúc ấy hình như ở phía trước, Chu Phi Trì đang đánh nhau với mấy đứa con trai, anh chỉ muốn hù dọa em xem em có ngốc như hồi nhỏ không."
Vân Nghê không vui: "Sau đó thì sao?"
“Sau đó anh mới biết em vẫn ngây thơ, dễ bị lừa gạt như vậy.” Anh cúi xuống hôn lên vành tai cô, cười nói: “Chính là kiểu có thể dễ bị lừa làm bạn gái.”