Chu Phi Trì nhìn thấy Vân Nghê, dừng chân lại, sửng sốt: “Vân Nghê, em em em…”
Tại sao cô lại ở trong chung cư của Lục Kiêu Trần?!
Hơn nữa tại sao cô lại đi ra từ phòng ngủ của Lục Kiêu Trần? Lại còn mặc quần áo của anh?!
Vân Nghê cũng không ngờ Chu Phi Trì và Giả Phi lại đột nhiên xuất hiện ở chung cư của Lục Kiêu Trần, khi cô đối diện với ánh mắt của hai chàng trai, cô cảm thấy giống như bị hiểu lầm, xấu hổ đến mức hai tai đỏ bừng, mấp máy môi: “Em…”
Lục Kiêu Trần liếc nhìn hai người họ, sắc mặt tối sầm, sau đó đi đến trước mặt Vân Nghê, ngăn cản tầm mắt của hai người đó nhìn cô.
“Quần áo làm sao vậy?”
Vân Nghê cúi đầu: “Quần dài quá…”
Anh túm lấy gáy cô, bảo cô xoay người lại: “Vào trong trước đi, anh sẽ tìm cho em một cái khác.”
Vân Nghê cũng cảm thấy đứng ở đây vô cùng xấu hổ, đành phải lẻn vào phòng trước.
Sau khi cô rời đi, Chu Phi Trì và Giả Phi chạy đến bên cạnh Lục Kiêu Trần, bọn họ kích động còn chưa kịp mở miệng thì anh đã lạnh lùng trừng mắt nhìn họ: “Lại muốn nói nhảm cái gì nữa?”
“…”
Chu Phi Trì vừa nghe được giọng nói của con gái từ trong phòng ngủ của Lục Kiêu Trần truyền đến, vốn dĩ định trêu chọc anh có phải đang kim ốc tàng kiều* hay không, vậy mà lại không nghĩ đến người đó là Vân Nghê, lúc này mới giật mình: “Sao Vân Nghê lại ở đây?”
(*) Kim ốc tàng kiều: là thuật ngữ dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng có giấu người đẹp hoặc người tình ở bên trong.
“Hôm nay cô ấy đến nhà tôi để tôi dạy bổ túc môn vật lý, có chuyện gì không?”
Vẻ mặt anh vẫn bình tĩnh.
“À ừm, sao em ấy lại thay quần áo…” Giả Phi hỏi.
“Trên đường đến đây mắc mưa, cho nên phải thay quần áo, các cậu suy nghĩ cái gì vậy?”
Lục Kiêu Trần lạnh lùng, trực tiếp đảo khách thành chủ, làm cho hai người họ sợ đến mức vội vàng phủ nhận.
Anh không quan tâm đến phản ứng của bọn họ, xoay người đi đến phòng ngủ.
Chu Phi Trì và Giả Phi trở lại phòng khách, ngồi xuống sô pha, hai người họ nhìn nhau một lát, Chu Phi Trì chủ động lên tiếng trước: “Vừa rồi có phải cậu đã hiểu lầm rồi không?”
“Tôi, tôi không có!” Giả Phi chột dạ, nói: “Là cậu thì có!”
“Cái rắm ấy…”
Hai người đều cảm thấy xấu hổ vì những suy nghĩ bẩn thỉu vừa rồi trong lòng, Chu Phi Trì thở dài, chép chép miệng.
Suýt chút nữa đã xấu hổ rồi…
Vân Nghê và Lục Kiêu Trần nhất định là quan hệ anh em trong sáng thuần khiết, sao bọn họ có thể hiểu lầm như vậy được?
Trong phòng bên kia.
Vân nghê ôm quần áo của mình, co người lại đứng yên một chỗ, không lâu sau, cô nhìn thấy Lục Kiêu Trần đẩy cửa đi vào rồi đóng cửa lại.
Anh ngước mắt nhìn gương mặt phiếm hồng của cô, sau đó đi đến trước mặt cô, lấy quần áo trong tay cô ném lên ghế đẩu bên cạnh giường: “Lát nữa anh sẽ giúp em phơi khô.”
“Vâng…”
Lục Kiêu Trần ngồi ở mép giường, bắt gặp ánh mắt rũ xuống của cô, khóe môi nhếch lên: “Em ngượng ngùng cái gì?”
Tâm tư của Vân Nghê bị anh chọc phá, ậm ừ nói không có.
“Anh cũng không biết bọn họ sẽ trực tiếp qua đây, em đừng lo lắng, anh đã giải thích rồi.”
Tâm trạng của cô bây giờ mới được thả lỏng.
Vậy là tốt rồi…
Nếu là trước đây thì cô đến học bù cũng không sao, nhưng sau khi Lục Kiêu Trần thổ lộ, mối quan hệ giữa bọn họ dường như trở nên mập mờ mông lung, cho nên cô luôn cảm thấy có chút kỳ quái.
Lục Kiêu Trần chống tay lên chăn bông phía sau, ngả nửa người ra sau, nhìn cô, lười biếng cười nói: “Em có biết khi em đỏ mặt như vậy, sẽ có một loại cảm giác…”
“Cảm giác giấu đầu lòi đuôi.”
Vân Nghê:??
“Người khác nhìn thấy em thẹn thùng như vậy còn tưởng rằng giữa chúng ta vừa mới xảy ra cái gì đó.”
“...”
Hu hu hu cô đột nhiên hối hận khi đến nhà anh…
Lục Kiêu Trần khẽ cười một tiếng, không bắt nạt cô nữa: “Anh chỉ trêu em thôi.”
Anh đứng dậy đi lấy quần áo giúp cô: “Em lại đây nhìn xem.”
Vân Nghê kéo ống quần lên rồi chậm rãi đi đến, Lục Kiêu Trần lựa chọn rất lâu, đến cuối cùng đành phải lấy một cái áo trắng ngắn tay và một chiếc quần lửng: “Không có quần áo mới hoàn toàn, nhưng hai cái này chỉ mặc có vài lần, rất sạch sẽ.”
“Không sao.”
Anh so sánh quần áo của mình với quần áo của cô: “Chắc là sẽ không quá rộng, em vào phòng tắm thay đồ đi, nếu không được thì gọi anh.”
“Được…”
Vân Nghê ôm quần áo đi vào phòng tắm, đóng cửa lại, cô treo quần áo lên móc treo, nhìn mình trong gương rồi vẫy vẫy tay áo dài, cảm giác bản thân giống như một đứa trẻ mặc quần áo của người lớn.
Dáng người của cô và Lục Kiêu Trần chênh lệch thật sự quá lớn…
Sau khi thay quần áo, cô sửa soạn lại mái tóc hơi rối của mình, sau đó nghe được giọng nói vang lên ở bên ngoài cửa: “Quần áo mặc được không?”
Cô nhanh chóng đi đến mở cửa ra, nhìn thấy Lục Kiêu Trần đứng ở ngoài cửa: “Được ạ, có thể mặc được.”
Ngoại trừ hơi lớn một chút, còn lại không thành vấn đề.
Đây là lần đầu tiên Lục Kiêu Trần nhìn thấy cô mặc quần áo của anh xuất hiện ở trong phòng của anh, dáng người Vân Nghê nhỏ nhắn, có vài sợi tóc đen dính trên chiếc cổ trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp thuần khiết, trên người cô còn có hương thơm ngọt ngào của quả vải thoang thoảng bay đến mũi của Lục Kiêu Trần.
Anh dời ánh mắt đi nơi khác, đè nén nội tâm khô nóng không tự chủ được đang dâng lên trong lòng mình.
“Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài.”
Hai người đi ra khỏi phòng ngủ, Chu Phi Trì và Giả Phi đang ngồi trên sô pha ăn trái cây, vừa nhìn thấy Vân Nghê liền tự nhiên chào hỏi với cô: “Vân Nghê, hôm nay em muốn tìm Lục Kiêu Trần bổ túc vật lý sao?”
“Vâng ạ.”
“Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy có người đến nhờ Lục Kiêu Trần dạy bù! Có điều thành thật mà nói, môn vật lý này cậu ta thật sự rất giỏi, để cậu ta dạy bù cho em là rất tốt.”
Giả Phi cười nói: “Anh Trần, từ trước đến nay cậu chưa từng dạy người khác học vật lý, làm cho tôi cũng rất tò mò dáng vẻ cậu dạy bù là như thế nào.”
Lục Kiêu Trần nhìn hai bóng đèn đang cợt nhả mình, bình tĩnh hỏi: “Ăn đủ chưa?”
Nghe được câu nói đe dọa này, Chu Phi Trì nói không nên lời: “Sao cậu lại vội vàng đuổi chúng tôi đi như vậy!”
“Hôm nay không rảnh chơi game cùng các cậu.”
Giả Phi nhìn mưa to tầm tã ở bên ngoài, vẻ mặt khó xử: “Anh Trần, chúng tôi không phải muốn chơi game với cậu, chủ yếu là vì ở bên ngoài trời mưa lớn như vậy, chúng tôi lại không có dù, muốn đi cũng phải đợi đến khi trời tạnh mưa mới đi được.”
Lục Kiêu Trần tức giận cười nhạo: “Sao nào, nếu đêm nay mưa vẫn không ngớt thì có phải các cậu còn muốn ngủ lại ở nhà của tôi luôn phải không?”
“...”
Trường hợp này cũng không phải là không thể.
Chu Phi Trì nhìn về phía Vân Nghê: “Em gái à, hai người cứ tiếp tục học bù, bọn anh tuyệt đối không quấy rầy hai người, được không?”
Vân Nghê nghe vậy, ngước mắt nhìn về chàng trai bên cạnh, nhẹ nhàng nói thay cho bọn họ: “Anh Kiêu Trần, trời mưa lớn quá, anh vẫn nên để hai người họ ở lại đây rồi từ từ đi nhé? Thật ra bọn họ ở đây chơi cũng không sao cả.”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT
Lục Kiêu Trần chỉ muốn ở riêng với cô, không ngờ cô lại ngốc nghếch mà đứng về phía bọn họ, cuối cùng, anh quay lại nhìn hai người họ với sắc mặt lạnh lùng:
“Mưa tạnh thì cút ngay cho tôi.”
Hai người: “Được được!”
Vân Nghê cười cười, hỏi Lục Kiêu Trần: “Vậy em vào nhà bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn trước nhé? Đã gần đến giờ ăn rồi.”
“Anh đi giúp em.”
Hai người kia ở một bên nghe vậy đều thấy kinh ngạc: “Nguyên liệu nấu ăn gì vậy?”
Vân Nghê nói với anh về việc sắp xếp bữa trưa, Chu Phi Trì và Giả Phi đi theo Vân Nghê vào bếp, nhìn thấy đồ ăn bọn họ đã mua đặt ở trên bàn, ánh mắt sáng rực lên: “Vân Nghê, bọn anh cũng muốn ăn ké, bọn anh có thể thưởng thức tay nghề của em được không?”
Lông mày của cô cong lên thành hình trăng lưỡi liềm: “Được chứ, vừa hay đồ ăn chúng em mua hai người cũng không thể ăn hết.”
“Vân Nghê à, không ngờ em lại còn biết nấu ăn nữa đấy…”
Hai người họ lần lượt khen ngợi Vân Nghê, Lục Kiêu Trần đứng bên cạnh dựa vào bàn bếp, thở một hơi thật dài, sắc mặt dường như còn đen hơn than.
Thế giới hai người mà anh mong chờ mấy ngày nay đã không còn nữa.
Bây giờ bữa ăn trưa ngọt ngào giữa hai người cũng không còn nữa.
Bây giờ Lục Kiêu Trần cảm thấy rất hối hận vì sự nhân từ vừa rồi mà đã quyết định giữ hai người họ lại, nếu sớm biết như vậy, anh chắc chắn sẽ thẳng chân đá bọn họ ra khỏi chung cư.
Vân Nghê bắt đầu xử lý nguyên liệu nấu ăn, Chu Phi Trì trở lại phòng khách, Giả Phi lại nhiệt tình nói muốn ở lại phòng bếp, hỏi Vân Nghê có cần hỗ trợ gì không.
Không đợi Vân Nghê trả lời, Lục Kiêu Trần túm lấy cổ áo Giả Phi, dẫn anh ấy đi ra khỏi phòng bếp, sắc mặt hung ác nham hiểm: “Chơi game của các cậu đi.”
Giả Phi cười cười sờ đầu: “Anh Trần, ăn ké miễn phí như vậy tôi rất ngại, tôi có thể xuống nhà bếp giúp hai người làm gì đó.”
“Nếu ngại thì đừng ăn.”
“...”
Yết hầu của Lục Kiêu Trần di chuyển lên xuống, anh dừng một chút, mở miệng nói: “Cậu và Chu Phi Trì vào phòng chơi game đi, ở trong đó muốn chơi gì cũng được.”
“Mẹ kiếp thật sao?!”
“Trước khi tôi gọi các cậu ra ngoài ăn cơm thì ngoan ngoãn chơi ở trong này, không được đi lại loanh quanh trong nhà tôi.”
“Anh Trần, tôi yêu cậu!”
“Cút đi.”
Giả Phi kéo Chu Phi Trì vào phòng chơi game, Lục Kiêu Trần quay lại phòng bếp.
Vân Nghê đang cúi đầu buộc tạp dề, bỗng nhiên cảm giác được những đầu ngón tay ấm áp chạm vào bàn tay sau lưng cô.
Giọng nói trầm thấp của Lục Kiêu Trần cùng với bóng dáng của anh phủ xuống dưới: “Anh giúp em.”
Đầu ngón tay tê dại như bị điện giật, cô giật mình rút tay lại, xấu hổ khẽ lẩm bẩm: “Cảm ơn anh.”
Sau khi mang tạp dề xong, Vân Nghê quay đầu lại nhìn thấy sắc mặt hơi trầm xuống của anh, dường như tâm trạng không tốt lắm, cô ngơ ngác hỏi: “Anh Kiêu Trần, anh làm sao vậy? Không vui sao?”
Lục Kiêu Trần uể oải dựa vào cạnh bàn, ngước mắt lên đối diện với ánh mắt của cô, giọng điệu không vui: “Vốn dĩ buổi trưa nay chỉ có hai chúng ta ăn cơm mà thôi.”
Vân Nghê đang bóc vỏ quýt đường trong tay, nhất thời cô không hiểu ý trong lời nói của anh, mỉm cười dịu dàng nói với anh: “Không sao, dù sao em cũng phải nấu nhiều món như vậy, nhiều người ăn sẽ không bị lãng phí đâu.”
Lục Kiêu Trần bị khả năng lý giải vụng về của cô gái nhỏ chọc cười, sau đó anh nắm lấy cổ tay của cô kéo đến trước mặt mình, nheo mắt nhìn cô, mỉm cười thấp giọng nói: “Sao em lại ngốc như vậy?”
Vân Nghê:?
Đột nhiên bị nói là ngốc khiến Vân Nghê có chút ngây người, nhẹ nhàng phản bác: “Em ngốc chỗ nào chứ…”
Lục Kiêu Trần chỉ nhìn cô mỉm cười mà không nói gì.
Hai người dựa rất gần nhau, Vân Nghê chỉ cần nghe tiếng cười của anh cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ bên tai cô không ngừng tăng lên, cô không biết anh đang cười cô chuyện gì, rũ mắt hừ nhẹ một tiếng, cuối cùng cô cũng lột xong quả quýt, bẻ một nửa chia cho anh: “Muốn ăn không?”
“Anh về đến nhà vẫn còn chưa rửa tay.” Anh không đưa tay nhận lấy, đôi mắt nhìn thẳng vào cô, dùng ánh mắt để ám chỉ.
Vân Nghê hiểu ý anh, gò má đỏ ửng lên, hai giây sau nâng tay đưa quả quýt đến miệng anh.
Lục Kiêu Trần há miệng ăn miếng quýt, sau khi ăn xong nở một nụ cười nói: “Bây giờ tâm trạng tốt hơn nhiều rồi.”
Vân Nghê cảm nhận được Lục Kiêu Trần táo bạo trắng trợn, còn cố ý trêu chọc cảm xúc của cô, tim cô đập loạn nhịp, đỏ mặt xoay người, nhanh chóng chạy sang một bên: “Em đi rửa rau…”
Một buổi sáng, hai người ở phòng bếp chuẩn bị đồ ăn.
Vân Nghê nhìn thấy anh vẫn luôn ở trong phòng bếp giúp đỡ cho cô, nhịn không được lên tiếng hỏi: “Anh có muốn đi chơi cùng với hai anh ấy không? Ở đây em có thể làm một mình.”
“Bọn họ chơi game có cái gì để anh ở cùng chứ? Hơn nữa làm gì có chuyện một mình em nấu cơm, còn ba người đàn ông bọn anh lại ở bên trong chờ đợi?”
Nhưng thật ra là do anh muốn ở cùng với cô nhiều hơn.
Vân Nghê mỉm cười: “Nhưng mọi người đừng ôm hy vọng quá lớn vào kỹ năng nấu nướng của em, cũng chỉ là cơm nhà bình thường mà thôi, sợ đến lúc đó mọi người sẽ không còn thích như vậy nữa.”
“Không sao, cứ miễn cưỡng ăn thôi.”
“...”
Thật đáng giận.
Chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn xong, Vân Nghê bắt đầu xào thịt thăn lợn, buổi trưa hôm nay cô sẽ làm món thịt heo xào dứa chua ngọt.
Lục Kiêu Trần không cho cô đến gần chảo dầu, anh bảo cô đứng sang một bên, nói rằng anh sẽ xào nó.
Vân Nghê nhìn tay nghề thuần thục của anh, kinh ngạc thốt lên: “Anh cũng biết nấu ăn à?”
“Biết một chút.”
“Ồ, thật không ngờ đó.”
“Tại sao?”
Vân Nghê bĩu môi, suy nghĩ một lúc: “Cảm giác anh giống như một đại thiếu gia vậy, thường ngày cũng không cần phải tự mình xuống bếp nấu ăn phải không?”
Lục Kiêu Trần rũ mắt nhìn chảo dầu, nhàn nhạt nói: “Hồi cấp hai anh đã chuyển ra ngoài sống một mình.”
Vân Nghê kinh ngạc.
Lục Kiêu Trần đã sớm không sống cùng ba mẹ sao?
Vân Nghê mơ hồ cảm giác được gia đình Lục Kiêu Trần có thể có vấn đề gì đó, lần trước cô nhìn thấy ba của Lục Kiêu Trần, cô đã cảm giác được mối quan hệ của họ có chút xa cách, sau đó dường như cô còn nghe thấy Lục Kiêu Trần nói chuyện điện thoại với mẹ của anh, ngữ khí cũng không được tốt lắm.
Nhưng trước đây cô đều không nghe thấy Lục Kiêu Trần chủ động nhắc đến, cho nên cô cũng không tiện hỏi nhiều.
Lục Kiêu Trần không ngừng vớt thịt xào trong nồi ra, Vân Nghê với tay qua muốn lấy một miếng nhưng đã bị anh đánh một cái: “Nóng như vậy mà cũng dám lấy?”
“...” Vân Nghê lúng túng rút tay về.
Cô quá thèm, không suy nghĩ đến cái này…
Qua một lát, toàn bộ thịt thăn đã được xào xong, Lục Kiêu Trần bưng cái mâm đi đến một bên, Vân Nghê ngoan ngoãn đi theo, ánh mắt sáng ngời nhìn vào cái mâm.
Anh nhìn thấy ánh mắt mong chờ của cô, bất lực mỉm cười, gắp một miếng hơi nguội đưa đến miệng cô.
Vân Nghê vừa muốn mở miệng cắn miếng thịt, ai ngờ anh lại cố ý di chuyển chiếc đũa đi chỗ khác khiến cho đầu của cô cũng phải di chuyển theo, giống như đang trêu chọc một con mèo.
“Anh…”
Lục Kiêu Trần khẽ cười thành tiếng, Vân Nghê tức giận nói cô không muốn ăn nữa, anh mới đưa miếng thịt lên miệng cô.
“Tại sao em lại tham ăn như vậy chứ?”
Hai người tranh cãi, Giả Phi đứng ở cửa phòng bếp nhìn thấy cảnh tượng này, bước chân đột nhiên dừng lại, đôi mắt mở to.
Vân Nghê và Lục Kiêu Thần tựa lưng vào nhau, cũng không chú ý đến cửa phòng bếp.
Giả Phi vốn định đi ra hỏi xem bữa trưa đã làm thế nào rồi, trong nhất thời anh ấy sợ đến mức không nói nên lời, mấy giây sau đành phải xoay người lặng lẽ đi về phòng chơi game.
Đi vào phòng, Chu Phi Trì đang ngồi trên sô pha lười nghịch điện thoại di động, Giả Phi đóng cửa lại, nhanh chóng chạy đến trước mặt anh ấy: “Chu Phi Trì!”
“Cái gì?”
“Tôi cảm thấy có chuyện rất kỳ lạ, nhưng tôi không biết có phải là do tôi tưởng tượng hay không!”
Sau khi Chu Phi Trì chơi game xong thì ném điện thoại sang một bên: “Đừng giả thần giả quỷ nữa, cậu mau nói đi.”
Giả Phi kể lại cảnh tượng vừa nhìn thấy với Chu Phi Trì: “Tôi cảm thấy mối quan hệ của hai người họ không giống như bạn bè bình thường, hơn nữa đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lục Kiêu Trần nói chuyện dịu dàng với một cô gái như vậy.”
Chu Phi Trì nghi ngờ: “Vân Nghê là em gái của Vân Phong, Lục Kiêu Trần tất nhiên phải đối tốt với em ấy rồi không phải sao?”
“Không phải! Tôi có cảm giác mối quan hệ giữa hai người họ có hơi mờ ám, rất giống như sự tương tác của một cặp đôi.” Giả Phi nhắc đến chuyện anh ấy từng nhìn thấy Lục Kiêu Trần và Vân Nghê cùng nhau làm bài tập ở một quán cà phê vào buổi trưa, hơn nữa hôm nay lúc bọn họ chưa đến, Vân Nghê một mình đi đến nhà của Lục Kiêu Trần.
“Cho dù là anh em với nhau, cậu nói xem em gái sẽ thân thiết với anh trai đến như vậy sao?” Giả Phi nháy mắt với anh ấy: “Cậu có nghĩ giữa hai người bọn họ có mối quan hệ gì khác hay không…”
“Không thể!” Vẻ mặt của Chu Phi Trì hoảng sợ.
Vân Nghê và Lục Kiêu Trần? Sao có thể như vậy được!
Chưa kể đến sự chênh lệch về tuổi tác và địa vị, trong suốt ba năm cấp ba Lục Kiêu Trần luôn tránh xa các cô gái, sao anh có thể thích cô gái nào được?
“Tôi cũng cảm thấy không thể, nếu là giả thì cậu cứ xem như là tôi đánh rắm đi.”
“Tôi cảm thấy cậu thật sự đánh rắm.”
“...”
Chu Phi Trì càng nghĩ càng dần dần cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, anh ấy vỗ vai của Giả Phi, thấp giọng nói: “Chuyện này cậu không được nói với người khác, nếu là giả, truyền đến tai của Lục Kiêu Trần và Vân Phong thì hai chúng ta nhất định sẽ tiêu đời đó có biết không? Đến lúc đó hai nam sinh đánh nhau giỏi nhất Trường trung học số 1 Hoài Thành sẽ đánh cậu.”
“... Tôi nhất định sẽ không nói ra, hay là chúng ta đi hỏi anh Trần một chút đi?”
“Một mình cậu ta đánh cậu thì cậu không sợ phải không?”
“...”
“Chuyện này bây giờ vẫn chưa thích hợp để hỏi, sau này có cơ hội rồi nói tiếp.” Chu Phi Trì nói: “Nhưng tại sao tôi lại không thể tin tưởng vào đôi mắt của cậu được vậy?”
Hai người đang nói chuyện với nhau thì đúng lúc này, cánh cửa được mở ra.
Lục Kiêu Trần đứng ở cửa.
Miệng của hai người dường như bị đóng chặt lại ngay lập tức.
Hai giây sau, Giả Phi mỉm cười vẫy tay với Lục Kiêu Trần: “Xin chào.”
Anh xoay người rời đi, Chu Phi Trì và Giả Phi nhanh chân đi theo, đi đến phòng ăn, bọn họ nhìn thấy một bàn đồ ăn phong phú với bốn món ăn và một món canh, trong lúc nhất thời quên hết toàn bộ những chuyện lúc nãy: “Vân Nghê, em vất vả rồi! Hôm nay chúng ta được hưởng lợi từ Lục Kiêu Trần rồi!”
Cô mỉm cười, sau khi bốn người ngồi xuống ghế, Chu Phi Trì và Giả Phi nếm thử đồ ăn, liên tục khen ngon.
Hai người họ khen Vân Nghê đến mức khiến cho cô cũng phải ngượng ngùng, cuối cùng cô chuyển ánh mắt nhìn về phía Lục Kiêu Trần: “Anh Kiêu Trần, anh cảm thấy hương vị như thế nào?”
“Rất ngon.”
Vân Nghê nghe được sự khen ngợi của anh thì càng trở nên vui vẻ hơn.
Trong lúc ăn cơm, Lục Kiêu Trần gắp cho cô một món, khóe môi cong lên: “Ăn nhiều một chút, hôm nay đầu bếp đã vất vả rồi.”
Chu Phi Trì và Giả Phi nhìn thấy ánh mắt của hai người, sau đó liếc nhìn nhau, những lời muốn nói đều bị nghẹn lại ở trong lòng.
-
Sau khi ăn cơm xong, Vân Nghê đi vào phòng bếp rửa một ít quả cà chua bi, Lục Kiêu Trần nhìn thấy Chu Phi Trì và Giả Phi đi ra khỏi phòng ăn thì lười biếng nằm dài trên sô pha, ánh mắt u ám: “Hai người định ăn vạ ở đây đúng không?”
Giả Phi cười sờ cái bụng tròn vo của mình: “Anh Trần, chúng tôi vừa mới ăn no, nghỉ ngơi một chút đi.”
Lục Kiêu Trần đi đến kéo anh ấy đứng dậy, không chút khách khí nói với anh ấy: “Hết mưa rồi, cơm cũng ăn rồi, bây giờ về đi.”
“Haizz…”
Năm phút sau, Vân Nghê mang trái cây đã rửa xong đi ra từ phòng bếp, nhìn thấy Lục Kiêu Trần đang ngồi một mình trong phòng khách.
“Hả? Anh Phi Trì và Anh Giả Phi đâu rồi anh?”
Cô vừa rửa sạch trái cây, muốn đưa cho bọn họ ăn tráng miệng.
Vẻ mặt Lục Kiêu Trần thản nhiên nhàn nhã, đứng lên: “Bọn họ về trước rồi.”
Vân Nghê đột nhiên gật gật đầu, sau đó hỏi Lục Kiêu Trần: “Anh có muốn nghỉ trưa không?”
“Không cần, bây giờ anh không buồn ngủ lắm.”
“Vậy bây giờ chúng ta học bù nhé?”
“Được.”
Anh xoay người đi về phòng: “Lại đây với anh.”
Vân Nghê ngẩn người ra, khó hiểu cầm cặp sách chạy theo, nhìn thấy anh dẫn cô đến một phòng chiếu phim.
Anh đi đến ngồi xuống sô pha màu xám đậm, nói cô ngồi sang một bên.
Anh mở laptop lên rồi nói: “Sau khi xem xong bài thi em đưa cho anh hai ngày trước, anh tổng kết được em vẫn còn yếu kiến thức ở một vài chỗ, hôm nay em làm lại các câu sai của đề hôm trước một lần nữa, sau đó anh sẽ giảng lại kiến thức cho em, rồi cho em làm thử đề mới.”
Vân Nghê nhìn thấy anh vậy mà còn chuẩn bị đề mới cho cô, vô cùng cảm động: “Anh Kiêu Trần, như vậy lãng phí thời gian của anh quá…”
“Không sao, đây đều là những dạng đề anh đã làm gần đây.” Lục Kiêu Trần cúi đầu thao tác con chuột: “Nền tảng vật lý của em tương đối kém, thật ra bài thi kiểm tra giữa kỳ của em cũng không khó, nhưng nếu không học tốt vào những năm đầu cấp ba, sau này sẽ rất khó khăn.”
Vân Nghê thở dài: “Thật ra em rất sợ học vật lý…”
Bởi vì trong thời gian đầu học vật lý, Vân Nghê bị cảm nặng phải nghỉ học suốt một tuần, sau đó thành tích của cô liên tục tụt dốc, dần dần cô cảm thấy lo lắng khi đối mặt với môn học này, hơn nữa Lý Hưng Quốc từng bởi vì chuyện cô không mang theo bài tập về nhà mà giáo dục cô một trận, cho nên cô sinh ra cảm giác sợ hãi mỗi khi đối mặt với sách giáo khoa môn vật lý.
“Vật lý cũng chỉ như vậy thôi, không có gì phải sợ.”
Lục Kiêu Trần quay đầu nhìn cô: “Muốn làm học bá đứng đầu thì nhất định không được có khuyết điểm.”
Vân Nghê nhìn anh, khóe môi không khỏi nhếch lên: “Không ngờ anh sẽ nói những lời như vậy…”
“Em nói cái gì?” Anh không nghe rõ giọng nói của cô.
“Không không không.”
Sau đó Lục Kiêu Trần bảo cô xem lại bài thi và trả lời các câu hỏi trước, cô ngồi xếp bằng trên trên tấm thảm trước bàn, Lục Kiêu Trần nép mình ngồi trên sô pha phía sau.
Vân Nghê viết được một lúc thì đột nhiên quay đầu lại nhìn anh, khẽ nhíu mày: “Sao anh lại chơi điện thoại? Anh không ôn tập sao?”
Lục Kiêu Trần thả điện thoại xuống, nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, cười cười: “Được, anh cũng ôn tập.”
Anh cầm tài liệu ôn tập của mình đến, Vân Nghê hỏi anh: “Anh Kiêu Trần, anh có yếu môn nào không?”
“Ngữ văn.”
“Tại sao? Không phải ngữ văn rất đơn giản sao?”
Anh im lặng hai giây rồi nói: “Phải viết quá nhiều từ.”
Vân Nghê lần đầu tiên nghe thấy cách nói này, cô bất lực cười nói: “Ngữ văn đương nhiên phải viết rất nhiều, giống như lúc trước anh không viết nhiều thì làm sao có thể đạt được điểm cao?”
“Nhưng em xếp hạng thứ hai môn ngữ văn trong kỳ thi đầu tiên.” Vân Nghê có chút kiêu ngạo nói.
“Chi bằng sau này em sẽ giám sát anh học môn ngữ văn được không? Không thể để ngữ văn kéo chân anh lại như vậy được.”
Vốn dĩ Lục Kiêu Trần ghét nhất là môn ngữ văn, nhưng nghe thấy cô gái nhỏ nói như vậy thì anh lại không muốn phản đối.
“Được.”
Vân Nghê hỏi anh một vài kiến thức cơ bản, sau đó yêu cầu anh bắt đầu học thuộc những bài thơ cổ và thể văn ngôn.
Vì thế hai người đều bắt đầu làm công việc riêng của mình. Một lúc sau, cô làm xong những câu hỏi đã sai rồi đưa cho anh xem, anh xem xong thì chỉ ra một số điểm sai rồi click chuột mở tài liệu trong máy tính: “Anh dùng ví dụ giải thích cho em một chút.”
“Được.”
Lục Kiêu Trần nhìn cô nghiêng người nhìn máy tính, sau đó lại ngước mắt nhìn màn chiếu ở trên vách tường: “Để anh chiếu nó lên màn chiếu, máy tính quá nhỏ.”
Nhìn thấy tài liệu trên máy xuất hiện trên màn chiếu, Vân Nghê ngẩng đầu nhìn, Lục Kiêu Trần ở một bên thao tác chuột và giảng giải cho cô.
Vân Nghê nghe anh giảng cho mình, cô bỗng nhiên cảm nhận được vật lý trong mắt học bá là như thế nào.
Rõ ràng đây là một câu hỏi rất phức tạp đối với cô, nhưng Lục Kiêu Trần lại có thể dễ dàng tìm được cách giải cho câu hỏi này, dẫn dắt suy nghĩ của cô từ từ đi xuống.
Vân Nghê nghe anh nói xong, quay đầu lại nhìn anh mỉm cười: “Anh Kiêu Trần, anh thật giỏi! Em cảm thấy anh làm thầy giáo cũng được luôn ấy.”
Lục Kiêu Trần rũ mắt nhìn cô, cười uể oải: “Bạn học Vân, vậy em đừng tâng bốc thầy giáo của em nữa, chỉ cần nhớ kỹ những lời anh vừa nói là được.”
Vân Nghê khịt mũi, quay đầu lại viết ghi chú.
……
Suốt buổi chiều, Lục Kiêu Trần đã dạy lại tất cả lỗ hổng kiến thức cho cô, tất cả các điều mà cô chưa hiểu đều được anh giải đáp rõ ràng, trong suốt quá trình học tập Vân Nghê luôn ở trạng thái không ngừng giác ngộ, học xong những kiến thức mới khiến cho đầu óc của cô vô cùng hưng phấn.
Hai người học tập suốt ba tiếng đồng hồ, mãi đến khi chân trời tối sầm bắt đầu vào đêm, Vân Nghê mới nhận ra thời gian đã trôi qua rất lâu.
Vân Nghê duỗi người, chống tay lên bàn đứng dậy rồi ngồi trên sô pha, Lục Kiêu Trần đóng máy tính lại, đặt máy tính lên bàn trà: “Tối nay về tổng hợp lại những mục kiến thức này, nếu có gì không hiểu thì hỏi anh, có điều anh cảm thấy em tiếp thu rất tốt đấy.”
Vân Nghê không phải là ngu ngốc, mà cô chỉ là không biết nắm phương pháp học tập nên mới gặp khó khăn, nhưng chỉ cần có sự giúp đỡ của Lục Kiêu Trần thì cô đã thông suốt hơn nhiều.
“Cảm ơn anh, anh Kiêu Trần, em cảm thấy anh đã hoàn toàn cứu vớt được môn vật lý của em, bây giờ em lại có tự tin bản thân có thể học tốt môn học này.”
Ánh mắt của cô gái nhìn anh tỏa sáng, giọng nói nhẹ nhàng thoát ra từ kẽ răng, ngọt ngào mềm mại.
Lục Kiêu Trần nhướng mày nói: “Tiếp tục cố gắng, qua mấy ngày nữa anh sẽ kiểm tra em một lần nữa.”
“Được, tối nay trở về em sẽ ôn tập kiến thức lại một lượt, làm thêm mấy bộ đề thi nữa.” Ý cười trên mặt Vân Nghê luôn duy trì: “Dù sao, anh Kiêu Trần cũng giúp đỡ em một việc lớn rồi, cảm ơn anh rất nhiều.”
Sau đó Đỗ Cầm gọi điện thoại đến hỏi Vân Nghê buổi tối có về nhà ăn cơm không, Vân Nghê nói sẽ nhanh chóng trở về.
Sau khi tắt điện thoại, cô nói: “Anh Kiêu Trần, em về đây.”
“Anh đưa em về.”
Nghe thấy giọng điệu không cho phép cô từ chối của anh, Vân Nghê gật đầu: “Em cất sách vở một chút.”
Lục Kiêu Trần ngồi trên sô pha, hai chân mở rộng tự nhiên, lấy điện thoại di động ra, cúi đầu gửi tin nhắn thoại trên Wechat: “Chiếc xe kia tối nay đưa tới Ngự An Thành cho tôi đi, buổi tối lại gọi điện thoại cho tôi…”
Vân Nghê thu dọn cặp sách, quay đầu nhìn thấy hai cây bút của mình đặt trên cái bàn chân cao bên cạnh sô pha nằm ở phía bên phải của Lục Kiêu Trần.
Vân Nghê nhìn thấy vậy liền đứng dậy, đầu gối chống lên sô pha, nghiêng người qua trước mặt anh: “Em lấy cây bút.”
Vân Nghê đưa tay qua lấy cây bút trên bàn nhưng không cẩn thận khiến cho tay đụng vào góc bàn.
Cái bàn mất cân bằng bị nghiêng sang một bên, cô nghiêng người về phía trước lập tức đỡ lấy, nhưng đầu gối không trụ vững mà ngã xuống, đập thẳng vào người của Lục Kiêu Trần.
Lục Kiêu Trần vừa đặt điện thoại sang một bên liền cảm giác được cô gái nhỏ ngã xuống, anh giật mình lập tức đưa tay ra ôm lấy vòng eo cô, bảo vệ cô trong vòng tay mình.
Vân Nghê nghiêng đầu sang một bên, cánh môi vô ý chạm vào cằm của anh, hai cơ thể dính sát vào nhau, cô cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể của anh, mùi bạc hà thoang thoảng cùng với hơi thở có hormone nam tính đặc trưng xộc vào mũi cô, đánh mạnh vào đại não của cô.
Lục Kiêu Trần cảm nhận được một sự mềm mại chạm vào dưới cằm anh, hơi thở ngọt ngào phả vào cổ anh, khiến cho tâm trí anh nhất thời ngừng hoạt động.
Đầu cô tựa vào đầu anh, vài giây sau, anh quay lại nhìn cô, hơi thở dồn dập như bị rơi xuống đáy.
Khuôn mặt của Vân Nghê đỏ bừng lên: “Xin, xin lỗi…”
Lục Kiêu Trần nhìn cô, khẽ cười một tiếng, giọng nói khàn khàn xen lẫn với hơi thở hỗn loạn thì thầm ở bên tai cô: “Bạn học Vân, anh biết em vô cùng biết ơn anh, nhưng nhào vào trong ngực anh như vậy hình như không được tốt lắm?”