Sau khi trận thi đấu kết thúc, Vân Thư lấy chai nước trong balo ra, đứng bên cạnh chờ. Chúc Diệc Thanh không được tự nhiên, một hồi lâu mới đi tới.
Vân Thư đưa nước cho cậu, Chúc Diệc Thanh cũng không quá tình nguyện nhận lấy.
Mấy bạn cùng phòng của cậu còn đang bàn luận ——
[Hôm nay Diệc Thanh làm sao vậy? Ngày thường không phải mỗi lần thi đấu xong, sẽ lập tức tung ta tung tăng chạy qua sao? Hôm nay phải để chúng ta thúc giục cậu ấy, cậu ấy mới đi qua.]
[Tớ cảm thấy hẳn là do ghen tị, vừa nãy tiểu thanh mai nói chuyện vui vẻ với học trưởng Giang Tùy như vậy, cũng không hề nhìn Diệc Thanh chơi bóng như thế nào. ]
[Chậc chậc, bình thường Diệc Thanh rất đáng tin cậy nha, làm sao mà mỗi lần dính đến chuyện của tiểu thanh mai thì lập tức ấu trĩ như cậu bé vậy.]
[Còn có thể bởi vì cái gì, là thích đó.]
Chúc Diệc Thanh cũng lười chào hỏi Giang Tùy.
Uống hai ngụm nước rồi cậu mở miệng hỏi: “Hai người các người có phải còn có việc gì nữa phải không?”
Vân Thư nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Chúc Diệc Thanh cố ý bày ra bộ dáng không thèm để ý, “Được rồi, hai người đi đi, đợi lát nữa tớ còn đi liên hoan với bạn cùng phòng.”
“Chúng tớ đi đây.”
“Đi đi, đi đi.”
Vân Thư liếc mắt nhìn Giang Tùy một cái, “Chúng ta đi thôi.”
“Ừ.”
Rời khỏi sân bóng rổ, Giang Tùy và cô sóng vai cùng đi, đột nhiên Giang Tùy mở miệng nói: “Thư Thư, còn nhớ rõ ngày hôm qua anh đã nói gì với em không?”
“Nhớ rõ.”
Vân Thư ngẩng đầu nhìn anh một chút, sau đó chủ động đưa tay ra, định nắm lấy tay nhanh, nhưng mới vừa đụng tới mu bàn tay anh thì Giang Tùy đã nhận ra động tác của cô, trở tay nắm chặt lấy tay cô.
Loại cảm giác này rất kỳ quái, trước đây rồi cả bây giờ, Vân Thư cũng không dám nghĩ, cô cẩn thận giấu kín phần yêu thích này.
Cô thường xuyên tự nghĩ, liệu một ngày nào đó, Giang Tùy sẽ dẫn một cô gái đến trước mặt cô, nói cho cô biết, đây là bạn gái của anh.
Cảnh tượng này, thậm chí Vân Thư còn chưa từng mơ thấy, nhưng cũng đã dọa đến mức cho cô tỉnh táo.
Đi được một lúc, Giang Tùy dẫn cô ngồi xuống ghế dài bên đường.
Giang Tùy nhìn cô, “ Thư Thư, căng thẳng sao?”
“Không căng thẳng.”
Giang Tùy cười cười.
“Anh cười cái gì?” Vân Thư hỏi.
“Cùng với em ở bên nhau, anh rất vui vẻ.”
Nghe được anh thổ lộ trắng trợn như vậy, Vân Thư mím chặt môi.
“Buổi chiều, anh dẫn em đi dạo phố, sau đó đi xem phim, có được không?”
“Vâng ạ.”
Trên đường phố, Giang Tùy nắm tay cô như chốn không người, giống như thể hiện với toàn thế giới, Vân Thư là bạn gái của anh.
Giang Tùy còn mua trà sữa, mua que nướng, mua bánh mì cho cô, Vân Thư ngăn anh lại: “Được rồi, ăn không hết nhiều như vậy đâu ạ.”
Lúc này Giang Tùy mới thu tay lại.
Đi dạo đến buổi chiều, hai người lại cùng nhau đi xem phim.
Không biết có phải vì phim quá dở hay không, mà bên trong có rất ít người, Vân Thư suýt chút nữa ngủ gật khi đang xem, bất tri bất giác ghé đầu lên vai Giang Tùy.
Giang Tùy vươn tay, ôm lấy bả vai cô, lại cúi đầu, nhẹ hôm trên mặt cô một cái.
Vân Thư không hoàn toàn chìm vào giấc ngủ, cô nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh, em không ngủ.” Hàm ý là anh không cần trộm hôn em, em biết đấy.
Ý cười của Giang Tùy càng đậm: “Phải không, vậy em có muốn hôn trả lại hay không?”
“Không cần.”
Sợ quấy rầy đến người khác, Vân Thư tiếp tục ngoan ngoãn dựa vào anh.
Lúc ra khỏi rạp chiếu phim, trời đã tối thui.
Giang Tùy mở miệng hỏi: “Hôm nay tới chỗ của anh nhé?”
“Hôm nay em không mang theo quần áo.”
“Mặc của anh.”
“Vậy được rồi.”
*
Trên đường về Qing, Giang Tùy đột nhiên ngừng lại.
Vân Thư hỏi anh: “Làm sao vậy?”
“Em có cảm thấy nơi này rất tốt để làm chuyện xấu hay không?”
“Không cảm thấy.”
Vân Thư muốn chạy, kết quả bị Giang Tùy một tay ôm vào trong ngực, thấp giọng cười nói: “Muốn chạy đi nơi nào?”
Vân Thư nhỏ giọng nói thầm: “Nơi này có thể sẽ bị người ta nhìn thấy đấy.”
Buổi tối, người đến quán bar Qing rất nhiều, cũng sẽ đi qua ngõ nhỏ này.
“Vậy chỉ hôn một chút, em hôn anh.”
Giờ phút này, vẻ mặt của Giang Tùy giống như đứa trẻ đòi ăn kẹo. Vân Thư nhanh chóng hôn trên mặt anh một cái, “Có thể.”
Ngay lập tức, trên mặt người nào đó lộ ra vẻ thỏa mãn.
Trở lại Qing, Giang Tùy cũng không ngại làm chuyện mình thích trước mặt mọi người, trực tiếp nắm tay cô đi lên lầu.
Vân Thư ngửa đầu nhìn một bên sườn mặt đẹp trai của anh, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp.
*
Đi dạo một ngày, trên người đầy mồ hôi, Vân Thư đi vào phòng tắm của anh để tắm rửa.
Trên người mặc áo thun của Giang Tùy, áo rất lớn, dài tới đùi cô, còn lộ ra một mảng thẳng tắp phía dưới.
Nhưng mặc thế này ra ngoài thì giống như có chút không thích hợp, Vân Thư đi tới cửa, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Anh, em tắm xong rồi.”
Giang Tùy nghe thấy động tĩnh thì tiến vào.
Giang Tùy thấy tóc cô vẫn còn ướt đẫm thì lấy máy sấy trong ngăn kéo ra, sấy tóc cho cô. Vân Thư yên lặng ngồi để anh sấy tóc cho mình.
Sấy hơn nửa tiếng đồng hồ mới khô tóc, trên gương mặt đẹp trai của anh xuất ra một tầng mồ hôi mỏng.
Giang Tùy cất máy sấy đi, dặn dò: “Hôm nay nghỉ ngơi sớm một chút, anh đã giúp em giặt quần áo, sáng mai là có thể mặc rồi.”
“Anh giặt?” Vân Thư giật mình hỏi.
“Ừ, có bạn trai đảm đang như anh, có phải rất kiêu ngạo hay không?”
Vân Thư mím môi, “Sao mà anh càng ngày càng tự luyến vậy?”
“Bởi vì có em nha.”
Giang Tùy thấy cô gái nhỏ lại thẹn thùng thì xoa xoa đầu cô, “Được, nghỉ ngơi sớm một chút, có việc gì thì gọi anh.”
Mỗi lần qua đêm ở đây, Giang Tùy sẽ nhường phòng ngủ chính của mình cho Vân Thư, còn anh sẽ đi ngủ ở phòng khác.
Khi đang muốn đi ra ngoài thì đột nhiên Vân Thư vươn tay nhỏ kéo góc áo của anh.
“Làm sao vậy?” Giang Tùy hỏi.
Vân Thư cắn môi mình, “Lúc ở trong ngõ nhỏ, không phải anh nói, muốn làm chuyện xấu hay sao?”
Giang Tùy thấy cô nghiêm túc như vậy thì khẽ cười một tiếng, “Đồ ngốc, đó là cố ý hù dọa em.”
Vân Thư không tin, cô nhớ rõ ánh mắt ngay lúc đó của Giang Tùy, vô cùng nóng bỏng, không hề giống như đang hù dọa cô.
Cô nửa quỳ ở trên giường, hai tay cứng đờ ôm lấy gương mặt anh, đôi môi phấn hồng từ từ đưa tới.
Giang Tùy đè nén, nói: “Thư Thư, không thích thì đừng miễn cưỡng, anh có thể chờ em.”
“Không có miễn cưỡng.”
Cô không có miễn cưỡng, cũng không có không thích, chỉ là trước kia chưa từng làm chuyện như vậy, cũng không dám mơ ước, cho nên mới thẹn thùng.
Động tác của Vân Thư có chút vụng về, nhẹ nhàng gặm cắn môi mỏng của anh. Giang Tùy không có há miệng, môi mỏng của hai người chạm vào nhau.
Giang Tùy trở tay ôm lấy cô, giam cả người cô vào trong ngực, Vân Thư bị động tác bất thình lình của anh làm cho hoảng sợ.
“Sợ hãi?”
Vân Thư như chim nhỏ nép vào người anh, nằm ỳ trong ngực anh, nghiêm túc nói: “Không có.”
“Lần này anh thật sự sẽ làm chuyện xấu, có thể chứ?”
“Vâng.”
Tuy rằng sợ hãi nhưng Vân Thư lại không nhắm mắt lại, cô muốn nhớ kỹ bộ dáng bây giờ của Giang Tùy.
Giang Tùy nhẫn nại đến cực hạn, nhẹ nhàng cắn môi cô một chút, đầu lưỡi quét quanh hàm răng cô, từ từ dây dưa thành một khối.
Lần đầu tiên Vân Thư hôn môi, nhanh chóng đã hô hấp không thông.
Lúc Giang Tùy buông cô ra, khuôn mặt nhỏ của Vân Thư đã hồng đến mức không thể hồng hơn, há miệng thở dốc.
“Lần nữa được không?”
Vân Thư đỏ mặt, sau đó lại gật gật đầu.
Lần này Giang Tùy càng thêm ôn nhu, điều chỉnh tiết tấu của mình để cho cô có không gian hô hấp, lưu luyến hôn thật lâu.
Vân Thư bị anh ôm chặt, cẳng chân không cẩn thận đụng phải chỗ nào đó, hai người đều ngẩn ra một chút.
Giang Tùy giải thích nói: “Đừng sợ, bây giờ anh còn không có hư đến mức muốn làm loại chuyện này với em.”
Bầu không khí lập tức tràn ngập hơi thở ái muội.
Giang Tùy thả Vân Thư xuống, “Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, Thư Thư, anh yêu em.”
“Anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon.”
“Đợi lát nữa khi anh rời khỏi đây, thì nhớ khóa trái cửa lại.”
“Dạ!”
Giang Tùy đi rồi, đầu óc Vân Thư vẫn chứa đầy những hình ảnh vừa rồi, khuôn mặt nhỏ nóng đến bỏng rát.
* Buổi sáng hôm sau, Vân Thư cố ý dậy sớm đi ra ngoài mua bữa sáng.
Lúc trở về thì phát hiện Giang Tùy đang ở trên tầng hai gọi cô, Vân Thư trả lời: “Em ở chỗ này.”
Giang Tùy lập tức đi xuống.
“Làm sao mà dậy sớm như vậy?”
“Thói quen ngày thường đến trường.”
Giang Tùy xoa xoa đầu cô, “Hôm nay là cuối tuần, nên nghỉ ngơi tốt hơn một chút.”
Vân Thư tìm một cái bàn nhỏ, lấy hai phần đồ ăn sáng giống nhau ra.
Giang Tùy ở bên cạnh, mỉm cười nhìn cô.
Vân Thư mới vừa dọn đồ ra xong thì Giang Tùy lập tức nắm lấy tay cô, ôm vào trong ngực, trọng tâm của Vân Thư không ổn định, trực tiếp ngồi trên người anh.
Giang Tùy dựa vào sau lưng cô, nói: “Vẫn luôn muốn ôm em như vậy, không buông ra.”
“Được rồi, ăn sáng trước.”
Vân Thư đi kéo tay anh, nhưng lại bị anh nắm chặt.
“Sau này, mỗi tuần lại đây một lần, có được không?”