Sau khi đến phòng uống nước, Hứa Nam Tri lại gọi điện thoại cho mẹ Hứa, vốn dĩ theo thói quen trong hai năm này, mỗi thứ 6 cô sẽ về nhà một chuyến.
Chu Bách Hạc về nước chưa được hai năm đã có danh tiếng ở Khê Thành, cho đến bây giờ, ngân hàng đầu tư của anh ta đã trở thành một công ty lớn mà các quyết định chiến lược có thể ảnh hưởng đến cơ cấu kinh tế của Khê Thành.
Hứa Nam Tri là bạn gái duy nhất mà anh ta công khai thừa nhận, đương nhiên cũng bị muôn người nhìn vào. Hai năm nay chỉ cần trường hợp công cộng có Chu Bách Hạc tham gia, nếu không có tình huống đặc thù thì nhất định Hứa Nam Tri sẽ ở bên.
Hai người phối hợp nhịp nhàng nhưng họ không bao giờ để người khác nhận ra điều gì khác thường, cho dù có là người thân cận với Chu Bách Hạc nhất.
Trên đường quay về sau khi tiệc rượu kết thúc, Hứa Nam Tri thay quần áo rồi ngồi vào trong xe, "Ngày mai có rảnh không? Mẹ tôi giao nhiệm vụ."
Chu Bách Hạc cởi cúc tay áo, "Ngày mai tôi đi công tác, cuối tuần sau hai nhà cùng nhau đi."
Hứa Nam Tri gật gật đầu, "Được."
Nói xong, hai người vẫn yên lặng như trước, mãi đến khi một cuộc gọi bất ngờ đến mới phá vỡ sự im lặng này.
ID hiển thị là cái tên quen thuộc nhưng người nghe máy lại là người xa lạ.
Hứa Nam Tri nghe xong nửa ngày mới nghe ra ý của đối phương, cau mày nói: "Làm phiền anh chụp hình rồi gửi cho tôi."
Lý Mục không biết mối quan hệ thật sự giữa cô và Chu Bách Hạc mà Hứa Nam Tri cũng không rõ anh ta và Chu Bách Hạc thân thiết đến mức nào, nên đương nhiên không dám tuỳ tiện đưa một người đàn ông về nhà.
Có một khách sạn ngay bên ngoài phố quán bar.
Hứa Nam Tri dẫn người qua, mở phòng, Lý Mục đỡ Hướng Thành Du đi vào rồi quăng người lên giường, nói: "Vậy tôi về trước đây."
"Được, tối nay là phiền anh rồi."
"Không có gì."
Sau khi Lý Mục rời đi, Hứa Nam Tri nhìn Hướng Thành Du say bất tỉnh nhân sự nằm trên giường, có hơi đau đầu mà day day huyệt thái dương.
Hứa Nam Tri nhìn cậu, "Tối qua cậu uống say, nhân viên của quán bar lấy điện thoại của cậu gọi cho ba mẹ cậu nhưng không ai nghe, lần theo danh bạ của cậu để gọi tiếp, đúng lúc gọi đến số tôi."
Hứa Nam Tri không biết là, dãy số của cô xếp vị trí đầu tiên trong danh bạ của Hướng Thành Du. Sau khi nhân viên quán bar liên lạc với ba mẹ cậu không được, người đầu tiên liên hệ chính là cô.
Đương nhiên Hướng Thành Du không nói chuyện này với cô, liếm khoé môi giải thích: "Ba mẹ em đang du lịch ở nước ngoài nên có sự chênh lệch múi giờ trong nước. Tối qua ngại quá, làm phiền chị."
Hứa Nam Tri cười một tiếng, không nói thêm gì nữa, chỉ chỉ hai túi giấy trên bàn, "Đây là quần áo sạch với bữa sáng."
Hướng Thành Du thay quần áo, cầm bữa sáng xuống lầu trả phòng với Hứa Nam Tri.
Ra khỏi khách sạn, Hứa Nam Tri hỏi cậu, "Bây giờ cậu muốn đi đâu, tôi đưa cậu đi."
"Thôi ạ, em tự gọi taxi về. Tối qua đến giờ đã làm phiền chị rất nhiều rồi."
Hứa Nam Tri không để ý cậu lạnh nhạt với mình, gật gật đầu, "Vậy được, tôi đi công ty trước."
"Vâng." Hướng Thành Du đứng yên tại chỗ nhìn cô đi xa, lại cúi đầu nhìn bữa sáng vẫn còn độ ấm trong tay, khẽ thở dài một hơi rồi xoay người đi đến ngã tư đằng trước.
-
Nửa tháng sau, Khê Thành qua lập thu nhưng nhiệt độ vẫn oi bức ngột ngạt như giữa hè, tiếng ve vẫn không ngừng kêu.
Vào thứ sáu, trước khi tan làm thì Hứa Nam Tri đến văn phòng giám đốc một chuyến, sau khi đi ra liền tập hợp những người cấp dưới mình mở một cuộc họp nhỏ.
Kết hợp với nhau, tất cả đều trở thành sự thật khiến cho người ta kinh ngạc lại không thể tin nổi.
Hôm đó thiết lập tổ còn chưa kết thúc, Hứa Nam Tri đã gọi tài xế rời đi trước, Hướng Thành Du đi vệ sinh trước đó cũng không ở trong phòng bao.
Sau khi về đến nhà, Hứa Nam Tri không vội lên lầu mà đi đến cửa hàng tiện lợi bên ngoài tiểu khu mua bao thuốc, đứng ở ven đường không người rút ra một điếu.
Trong khói thuốc xanh trắng, trong lòng Hứa Nam Tri suy nghĩ rất nhiều chuyện trong quá khứ, thậm chí còn nghĩ đến Tạ Lộ. Hồi đó chia tay với Tạ Lộ không mấy đẹp cũng là một phần canh cánh trong lòng cô.
Hứa Nam Tri dập tắt điếu thuốc trong tay lúc gió nổi lên, ngay cả bao thuốc và bật lửa cũng vứt vào trong thùng rác.
Chuyện chưa nói ra vẫn còn có đường cứu vãn.
Chỉ là không đợi Hứa Nam Tri tiêu hoá hết chuyện này thì bên phía Chu Bách Hạc lại xảy ra chuyện trước.
Từ khi địa vị của Chu Bách Hạc ổn định ở Khê Thành, ba mẹ Chu có ý định quay về Khê Thành định cư. Năm trước có mua một căn biệt thự cùng tiểu khu với nhà họ Hứa, hai ngày nay đang chuyển nhà, mà đúng lúc Chu Bách Hạc đang công tác ở nước ngoài nên chuyện chuyển nhà liền giao cho mẹ Chu phụ trách.
Ai có mà ngờ lại trùng hợp như vậy, mẹ Chu thấy được hợp đồng Chu Bách Hạc với Hứa Nam Tri ký lúc trước trong thư phòng của anh ta.
Chuyện bại lộ bất ngờ khiến cho ba Hứa trong cơn thịnh nộ kêu Hứa Nam Tri quay về nhà, Chu Bách Hạc cũng suốt đêm chạy về nước.
Hai người có thái độ thú nhận không kiêng dè với chuyện này, khiến cho ba mẹ hai nhà đều cảm thấy nguội lạnh lại tức giận, thậm chí ba Chu vì chuyện này mà nhập viện.
Đêm khuya, Hứa Nam Tri gặp mặt Chu Bách Hạc bên ngoài phòng bệnh của ba Chu.
"Xin lỗi, chuyện này là do tôi sơ suất." Chu Bách Hạc day day thái dương, "Cô muốn bồi thường gì đều được."
"Không cần." Hứa Nam Tri nhìn anh ta, "Ngay từ lúc đầu tôi đã biết không thể giấu chuyện này lâu, sớm muộn gì bọn họ cũng biết."
Cuối cùng vẫn trốn không được, Hứa Nam Tri nghĩ.
Cô giơ tay kéo lọn tóc dài rơi bên tai, không trả lời mà hỏi lại, "Thành Du, năm nay cậu bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi lăm." Thực ra vẫn chưa tới, qua tháng sau mới hai lăm nhưng Hướng Thành Du muốn kéo khoảng cách giữa cậu và Hứa Nam Tri lại gần.