Ăn cơm xong cũng gần chín giờ, con phố dài còn náo nhiệt hơn so với lúc bọn họ đến, có lẽ là tiếp giáp với trường học và bệnh viện – hai kiến trúc vô cùng quan trọng nên phố xá người đến người đi, nói to ồn ào.
Văn Tưởng chỉ có hứng thú đồ ăn ở đây, lúc này ăn uống no say đi xem mấy món đồ chơi nhỏ ở các quầy hàng thì lại chẳng có hứng thú. Phố xá chật hẹp, người lại đông, đi vài bước phải dừng hai bước mới không giẫm lên chân người đằng trước. Cô và Trì Uyên sóng vai đi với nhau, cánh tay lúc nào cũng đụng vào nhau, mu bàn tay theo đó cũng chạm một chút, sau đó rất nhanh lại tránh đi.
Đi dạo như vậy thật sự rất chịu tội nên Văn Tưởng dứt khoát vắt tay ra sau lưng, giống như thời xưa lúc trời xanh hai vị quan lớn mang theo nha dịch đi tuần tra đầu đường.