Nghĩ thì nghĩ vậy chứ Cố Hân Nghiên vẫn ngoan ngoãn nghe lời anh tiến lại bóp vai, dù sao thì tiền lương của cô vẫn còn phụ thuộc vào tâm trạng của người tổng giám đốc này.
“Em dịch xuống chút đi, không ngại thì bóp chân cho tôi nữa, chân tôi hơi tê.” Long Duệ Thần nói với giọng trầm thấp.
Không hiểu sao từ khi cô chạm vào người, anh có cảm giác cơ thể ngày càng khô nóng, nảy sinh mong muốn đè cô ra “làm” một trận trên chiếc bàn này.
“Tôi không làm được đâu.” Cố Hân Nghiên vừa hiểu ra ý anh liền từ chối.
Bảo cô xoa bóp chân nhỡ đâu đụng chạm vào đâu anh lại “cứng” như hôm trước thì bảo cô phải xử lí như nào chứ? Tốt hơn hết là cứ từ chối.
“Có gì đâu mà phải sợ, hay là em sợ tôi làm gì em?” Long Duệ Thần nhướn mày trêu chọc cô.
Trước nay anh luôn kiêng dè không dám đụng chạm đến cô vì cô còn quá nhỏ, nhưng giờ không cần phải lo lắng nữa vì cô sắp tốt nghiệp cử nhân tới nơi rồi.
Bị nói trúng tim đen, sắc mặt Cố Hân Nghiên có hơi chột dạ.
“Không phải.” Cô vô thức nói, chợt nhận ra không biết mình nói không phải cái gì.
Long Duệ Thần cười nhẹ, cất giọng trầm trầm nói: “Không trêu em nữa, em về phòng làm việc của mình đi.”
Nói là về phòng làm việc chứ thực chất là chỉ cách nhau một tấm kính, hơn nữa còn có cửa ra vào giữa hai phòng.
Cố Hân Nghiên rất nghi ngờ tại sao lại có căn phòng làm việc này ở đây, chẳng nhẽ trước cô Bạc Thanh Vy cũng từng ngồi ở đây rồi?
Suy nghĩ này vừa loé lên trong đầu cô liền làm cho bản thân khó chịu. Chẳng phải Cố Hạo Hiên nói bên cạnh anh chưa từng có thư kí nữ sao, thế sao lại tồn tại căn phòng này?
Cô phụng phịu ngồi xuống bàn làm việc, nhìn đống giấy tờ trên bàn mà phát cáu.
Hoá ra cái bàn, cái ghế này từng có người con gái khác ngồi, bực cả mình!
Nhưng Cố Hân Nghiên đâu biết rằng, căn phòng này được Long Duệ Thần thiết kế cách đây 2 năm, chỉ chờ cô đi thực tập vào làm việc trong đó.
Dụng ý của anh rất đơn giản, chỉ là muốn vừa quay sang đã nhìn thấy cô, lúc làm việc mệt mỏi nhìn thấy cô chính là phương pháp thư giãn hiệu quả nhất.
“Anh nhìn cái gì? Tập trung làm việc đi.” Cố Hân Nghiên nhìn thấy anh đang hướng mắt về phía mình thì phát cáu.
Lưu Nghị vừa bước vào thấy cảnh này thì đổ mồ hôi hột. Từ lúc anh ta đi theo Long Duệ Thần đến giờ, đây là lần đầu tiên anh ta thấy có người dám quát thẳng vào mặt Long tổng.
Xem ra, đây chính là khắc tinh của Long tổng rồi.
“Cậu nhìn gì, không muốn báo cáo nữa à?” Vừa bị Cố Hân Nghiên nổi cáu, anh lại quay sang cáu với Lưu Nghị.
Đây chính là nỗi khổ của những người làm không ăn lương như anh ta, không làm gì cũng bị vạ lây.
Lưu Nghị cố gắng nở nụ cười chuyên nghiệp báo cáo các vấn đề trong tháng vừa qua, chỉ sợ anh ta không cười sẽ càng khó xử hơn.
“Cậu đừng cười nữa, xấu chết đi được.” Long Duệ Thần nhìn thư kí trước mặt chê bai.
Giờ anh chỉ thấy mỗi Cố Hân Nghiên cười đẹp thôi, người khác cười đều xấu.
Anh ta tin chắc rằng Long tổng sau này sẽ là thê nô, nhất định là như vậy.
“Cậu thái độ gì đó?” Long Duệ Thần cau mày nhìn Lưu Nghị.
Hình như dạo này anh hơi dễ tính mới khiến thư kí dám trả treo như này, xem ra phải chỉnh đốn lại chút mới được.
“Hôm nay cậu tăng ca đi.” Long Duệ Thần thản nhiên nói.
Bây giờ Lưu Nghị mới biết anh chính là quỷ hút máu chính hiệu! Tuần có 5 ngày đi làm thì 4 ngày tăng ca rồi còn đâu.
“Anh đi mà bảo Cố Hân Nghiên tăng ca ấy, cô ấy cũng là thư kí.” Lưu Nghị dõng dạc nói.
Hỏi anh ta sao lại có gan đó ư? Vì anh ta chính là em họ của Long Duệ Thần, rất được lòng mẹ anh.
“Cô ấy vào đây để cho tôi ngắm là chính, tăng ca làm gì.” Long Duệ Thần nhún vui nói.
Hay! Quá hay luôn anh trai!
“Anh chính là thê nô, em không thèm chấp.” Nói xong Lưu Nghị liền bước ra khỏi phòng làm việc của Long Duệ Thần, đóng cửa cái rầm cho bõ tức.
Cố Hân Nghiên ở bên này rất thắc mắc anh và Lưu Nghị đang nói chuyện gì, khổ nỗi kính cách âm, có vểnh tai lên thế nào cũng không nghe được chút động tĩnh nào phía bên kia.
Thắc mắc kính cách âm thì sao nãy cô quát được đúng không? Cô quát qua thiết bị trên bàn làm việc đó, nó nối thẳng trực tiếp sang bên bàn làm việc của Long Duệ Thần.
“Em nghe vậy đủ chưa?” Long Duệ Thần mở cửa bước sang phòng cô.
Cố Hân Nghiên thấy thế rất chính trực trả lời: “Có nghe được gì đâu mà đủ với chưa đủ.”
Anh nghe vậy thì bật cười. Cô nhóc này đáng yêu thật, đó là suy nghĩ trong đầu anh bây giờ.
“Lần sau cứ quang minh chính đại mở cửa nghe thôi, tôi cũng đâu có cấm em.”
Cố Hân Nghiên nghe vậy thì trợn mắt. Nhưng nghe lén sếp mình thì cũng hơi mạo phạm mà?