Chỉ Là Đã Nghiêm Túc Với Em

Chương 17



 

Edit: Hạnh – Beta: mei, Hạnh



Hai người chơi xong trò tàu lượn siêu tốc, Ôn Giản nhìn Giang Thừa, nói: “Cảm ơn anh nhiều nhé.”

Giang Thừa đáp: “Vui hơn chưa?”

Ôn Giản gật đầu như giã tỏi, “Vui hơn nhiều rồi.”

Giang Thừa nhìn trò SlingShot Ride (*) đằng xa, bảo: “Hay bọn mình chơi trò kích thích hơn đi.”

(*) Trò này nè:

Ôn Giản lắc đầu lia lịa.

Cậu khẽ mỉm cười, gõ vào đầu cô: “Về thôi.”

Về tới nhà Ôn Giản, Giang Thừa đột nhiên bảo: “Điện thoại của em đâu?”

Ôn Giản tưởng cậu muốn mượn điện thoại của mình nên đưa cho cậu.

Giang Thừa cầm điện thoại, cậu bấm lạch cạch vài tiếng, chuông điện thoại trong túi quần vang lên.

Cậu trả điện thoại của Ôn Giản, “Đây là số của anh, nếu có chuyện gì thì cứ gọi nhé.”

“Vâng.”

Thấy cậu định đi về, cô do dự mãi mới hỏi: “Sao…sao anh lại tốt với em thế?”

Giang Thừa nghiêng đầu nhìn cô.

“Anh nợ ba em một mạng.” Giang Thừa nói.

“Ò, nhưng anh cứu em 2 lần… à không, 3 lần mới đúng.”

Cô giơ 2 ngón tay ra rồi lại giơ thêm một ngón nữa, “Hồi bé anh cứu em một lần rồi.”

Giang Thừa gật đầu, “Thì sao?”

“…” Ôn Giản mím môi, “Mạng của anh cũng rất đáng giá.”

“Mai sau nếu có cơ hội thì em cũng muốn cứu anh một lần, coi như là tích đức cho con em.”

Giang Thừa: “…”

Cậu khẽ mỉm cười, đáp: “Bao giờ có cơ hội rồi lại nói.”

Nói rồi Giang Thừa vẫy tay về nhà.

Ôn Giản bước vào nhà, Ôn Tư Bình thấy cô ủ rũ không vui, hỏi: “Con sao thế?”

Ôn Giản lắc đầu, cô cũng không biết vì sao mình lại không vui, chắc là vì Giang Thừa bảo cậu tốt với cô là vì ba cô cứu cậu, vậy nên cô mới hơi thất vọng.

“Điểm thi không cao hả?” Ôn Tư Bình hỏi, bà nghĩ cô buồn chuyện thành tích thi.

Ôn Giản gật đầu, cô thấy cực kì áy náy, “Điểm thấp lắm ạ.”

“Không sao đâu.” Ôn Tư Bình xoa tóc cô, “Con mới chuyển trường mà, không theo kịp tiến độ học tập, lần này cũng nhiều chuyện nữa, thi không tốt là chuyện bình thường, con đừng buồn, lần sau ôn tập kĩ hơn là được.”

Ôn Giản gật đầu: “Vâng.”

Mẹ cô nói vậy nhưng cô vẫn buồn, quyết tâm lần sau phải thi tốt hơn mới được, thế nên ăn cơm xong cô tới trường ngay.

Trong lớp mới có lác đác vài bạn, Hứa Nhiễm tới sớm, mặt mày ỉu xìu, hốc mắt phiếm hồng, hình như vừa khóc.

Ôn Giản hiểu tâm trạng của cô nàng, cô cầm tay Hứa Nhiễm, an ủi cô nàng đừng buồn, lần sau thành tích sẽ tiến bộ hơn thôi.



“Ừ.” Hứa Nhiễm đáp một câu rồi chẳng nói gì nữa, nhưng sắc mặt vẫn suy sụp vô cùng, tới lúc vào lớp, tiếng chuông điện thoại vang lên, mặt Hứa Nhiễm trắng bệch, đứng phắt dậy chạy ra ngoài.

Ôn Giản không yên tâm nên chạy theo.

Hứa Nhiễm chạy tới con ngõ nhỏ bên phải cổng trường.

Ôn Giản định gọi Hứa Nhiễm nhưng lại thấy cô nàng bị người nào đó kéo đi, cô hoảng sợ, lẳng lặng đi theo.

Hứa Nhiễm bị một người đàn ông gầy gò đẩy vào tường, gã ta bóp vai cô nàng, bắt Hứa Nhiễm đưa tiền cho mình.

Ông ta khoảng 40 tuổi, không cao, lại rất gầy, sắc mặt không tốt lắm, cả người run rẩy, giọng nói cũng run rẩy theo, nước mũi nước miếng rơi xuống cũng mặc kệ, ông ta giữ chặt vai Hứa Nhiễm, sốt ruột bảo: “Nhiễm Nhiễm, con có bao nhiêu tiền thì cứ đưa cho ba đi… hôm nào…hôm nào ba lại trả cho con.”

Hứa Nhiễm đẩy ông ta ra, cô nàng liên tục bảo mình không có tiền.

Ông ta không tin, lại càng siết chặt tay hơn, nước mũi nước dãi chảy tèm lem, cả người run lẩy bẩy, “Nhanh lên… Nhiễm Nhiễm, con đưa cho ba 50 tệ, nếu không thì 30 tệ cũng được, mau đưa cho ba, nhanh…”

Ông ta sốt ruột lục túi cô nàng.

Hứa Nhiễm bật khóc gạt tay ông ta ra, “Con không có tiền.”

“Không… Ba biết con có tiền, tuần trước mẹ con cho con 50 tệ mà… con… con đưa cho ba đi…” Ông ta lau nước mũi, quỳ xuống, khóc lóc cầu xin Hứa Nhiễm, còn bảo đây là lần cuối cùng, lần sau nhất định sẽ không xin cô nữa.

Hứa Nhiễm lau nước mắt, cô nàng hận ông ta, nhưng dù gì cũng là ba mình, cô nàng cầm mấy tờ tiền lẻ định đưa cho ông ta nhưng lại bị người khác cản lại.

Hứa Nhiễm nghiêng đầu, ngơ ngẩn nhìn Ôn Giản.

Ôn Giản giật mình, sững sờ nhìn người đàn ông nước mắt lã chã gầy gò kia.

“Cậu không được đưa tiền cho ông ta.” Cô nói.

Ông ta sửng sốt nhìn cô, đột nhiên ông ta phát điên muốn cướp tiền, Ôn Giản kéo Hứa Nhiễm sang một bên, không cho ông ta lại gần mình.

Hứa Nhiễm cắn môi, cô đưa tiền cho ba mình, ông ta cầm lấy rồi chạy đi ngay, Ôn Giản không ngăn kịp.

Cô nhìn Hứa Nhiễm, “Cậu càng đưa sẽ càng dung túng cho ông ta.”

Hứa Nhiễm khịt mũi, cô nàng im lặng lau nước mắt rồi về lớp.

Ôn Giản đi sau cô nàng, cô cũng không nói gì, lòng dạ nặng trĩu không vui, vì Hứa Nhiễm, cũng vì ba của cô nàng.

Hai người lẳng lặng về lớp.

Hà Thiệu thấy hai cô bạn bàn trước rất lạ, cậu ta kéo ghế Ôn Giản, hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.

“Không có chuyện gì đâu.” Ôn Giản trả lời, cô lấy bài thi ra làm nhưng lại không làm được, trong lòng khó chịu vô cùng, thế nên cô đứng dậy ra ngoài hít thở không khí.

Bây giờ là tiết tự học buổi tối, sân thể dục vắng vẻ, thỉnh thoảng lại có mấy bạn học sinh đi học muộn đi ngang qua.

Ôn Giản ngồi xuống, cô muốn bình tĩnh lại.

“Em ơi?” Một giọng nói trong trẻo vang lên.

Ôn Giản mờ mịt quay đầu lại, cô gái đó rất xinh, hình như hơn tuổi cô, gương mặt tươi tắn rạng rỡ, mỉm cười nhìn cô.

“Xin lỗi em, cho chị hỏi một chút nhé… lớp 12-8 ở đâu thế?” Cô nàng hỏi.

Ôn Giản đứng dậy chỉ phòng học cách đó không xa, “Đằng kia.”

“Cảm ơn em nhé. Hồi trước chị cũng học trường này, nhưng hai năm nay trường thay đổi nhiều quá, nhất là khu dạy học mới này nên mới không biết.”

Ôn Giản mỉm cười, “Không có gì đâu.”

Cô lại bảo, “Chị cứ đi thẳng là tới nơi.”

“Cảm ơn em nhiều nha.”

Ôn Giản nhìn bóng lưng cô nàng, tiếng chuông ra chơi vang lên, cô đứng dậy, phủi quần áo, thở dài một hơi rồi về lớp học tiếp, cô vừa đi tới cửa lớp thì thấy Giang Thừa đi ra ngoài, hai người nhìn nhau, chẳng ai nói gì.

Ôn Giản vô thức nhìn cậu, thấy cậu đi xa, các bạn khác cũng tò mò nhìn ra ngoài cửa, khẽ nói: “Kia là bạn gái Thừa ca à?”



“Chắc là chị dâu rồi, trước đây hai người họ học cùng lớp mà.”

“Đúng đúng, hồi lớp 10 tôi cũng nghe đồn, chị ấy tên là Trình Lâm.”

“Trông hai người họ hợp nhau ghê.”

……

Ôn Giản vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy Giang Thừa đứng cạnh cô gái kia, không biết hai người đó nói gì với nhau rồi cùng rời đi.

Cô vừa mới cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, bây giờ thì buồn bã không vui, lẳng lặng về chỗ ngồi.

Hứa Nhiễm nhìn Ôn Giản, cô nàng viết mấy chữ lên vở rồi đưa cho cô.

Ôn Giản nhìn qua, trên giấy viết: “Tớ xin lỗi.”

Cô không biết nên trả lời thế nào, cũng không biết vì sao Hứa Nhiễm lại xin lỗi mình.

Các bạn xung quanh đều xì xào bàn tán về ‘bạn gái’ của Giang Thừa.

Hết việc nọ lại đến việc kia làm Ôn Giản không vui chút nào, tự dưng cô lại thấy không yên.

Cô chưa từng như thế này bao giờ.

Ôn Giản xin cô giáo về sớm, trước khi về còn viết cho Hứa Nhiễm mấy câu: “Tớ không tức giận, chỉ là cảm thấy không vui thôi. Cậu không nên dung túng ba mình, về sau ông ấy sẽ hại cậu và gia đình cậu.”

Ôn Giản về tới nhà, bây giờ còn chưa đến 9 giờ, Ôn Tư Bình thấy cô về sớm, lo lắng hỏi: “Con sao thế?”

Ôn Giản khẽ lắc đầu: “Dạ con không sao đâu ạ.” Chỉ là cô muốn khóc mà thôi.

“Con thấy dạo này mình không ổn lắm, con muốn về sớm để trấn an lại bản thân thôi ạ.”

Ôn Tư Bình tưởng cô thấy áp lực vì việc học, bà cười bảo: “Không sao đâu, hôm nay con ngủ sớm đi, chuyện học hành để sau cũng được.”

Cô gật đầu, “Vâng.”

Chú chó Pudding chạy quanh người cô, Ôn Giản ngồi xuống ôm nó vào lòng, chơi với Pudding một lát, cô thấy vui hơn hẳn. Ôn Giản về phòng mình, cô không thấy chán chường như vừa nãy nữa, cô lấy bài thi, ngồi trên bàn học học bài.

Giang Thừa về nhà mới nhớ tối nay không thấy Ôn Giản đâu, lại nhớ hai lần trước cô bị người khác theo dõi, cậu do dự hồi lâu, quyết định tới nhà cô.

Đèn trong phòng Ôn Giản vẫn sáng, Giang Thừa thấy cô đang chăm chú học bài trước cửa sổ.

Cậu định về nhà, nào ngờ Pudding gửi thấy mùi hơi người xa lạ nên sủa một tiếng.

Ôn Giản quay đầu lại, ngẩn người nhìn Giang Thừa đứng cách đó không xa.

Giang Thừa cũng nhìn cô, cậu đi tới cạnh cửa sổ.

Ôn Giản đứng dậy mở cửa ra, “Có chuyện gì à?”

“Không.” Giang Thừa nhìn cô chằm chằm, “Sao hôm nay em lại về trước?”

Ôn Giản thấy không được tự nhiên lắm, cô gãi cổ, khẽ đáp: “Em thấy không khỏe lắm.”

Giang Thừa vẫn nhìn cô, cậu vươn tay định sờ đầu cô, Ôn Giản sợ hãi lùi về sau, thấy cậu cau mày, cô bảo: “Em không sao đâu.”

Ôn Giản thấy Giang Thừa không tin, cô lại gần cậu, để Giang Thừa đặt tay lên trán mình rồi nhanh chóng rụt người lại, ngập ngừng nói: “Em thấy anh không phải đang báo ơn đâu, mà giống báo thù hơn.”

Giang Thừa: “…”

“Anh mà cứ báo ơn thế này chắc con gái nhà người ta trượt đại học mất.” Cô càng nói càng nhỏ, Giang Thừa không nghe rõ, hỏi lại: “Gì cơ?”

~

 

------oOo------

 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.