Chỉ Huy Việt Nam

Chương 55



Trong vòng ôm của lòng rừng ẩn tàng nét mỹ lệ của hàng tùng bách xanh rì đang lập thế trận thiên binh san sát, giương tán lá um tùm như ô dù che chở muôn loài vạn sinh.

Dưới vầng trăng ngà bạc phếch, kẽ lá thưa đan những gợn quang lung linh tựa hạt minh châu, rắc đầy trên triền núi đá tai mèo. Nằm rạp mình dưới tán phổi xanh Pù Mát nguyên sinh, Trung duỗi dài và nằm sấp thân từ đầu đến chân trên nệm lá cây đa xác xơ.

Vị trí nằm phủ phục này, cho phép cậu chiêm ngưỡng toàn cảnh hùng vĩ của cánh rừng mưa nhiệt đới. Những cây gỗ lim xanh trăm tuổi đĩnh đạc ngẩng đầu lên đến năm mươi mét, chu vi thân to đến nỗi ba người ôm không giáp vòng tay.

Giữa những tán lim rợp bóng quấn dây leo hoang dại thuộc họ hồ tiêu, những bụi nứa ngà và các loài phong lan quý hiếm bám rễ trên cột cổ thụ trầm hương. Loài chích chòe lửa líu lo réo rắt, hòa điệu cùng những chú vượn đen má trắng hú gọi bầy nơi xa.

Dòng thác ầm ầm trút đổ ào ạt từ đỉnh núi xuống thung lũng như dải ngọc lưu ly trong vắt tuôn qua phiến đá rêu phong, đem theo hương gỗ pơ mu lẫn với mùi hoa dại len vào mũi Trung. Hương nồng đậm đặc trưng của lớp mục bã rừng già ẩm thấp ấy, tích tụ qua hàng thế kỷ xông lên khiến cậu bật hẳn một tràng hắt hơi.

“Hắt xì... Trời ơi, phí quá đi!” - Đưa tay xoa xoa, quệt ngang chiếc mũi đang rỉ rả dịch nhầy, Trung thầm trăn trở. Bìa rừng bao bởi hàng rào lưới B40 dày dặn cao ba mét phủ lớp kẽm chống ăn mòn, chạy ngoằn ngoèo theo địa hình tựa hình dáng con trăn.

Tua tủa vòng dây thép gai concertina nhọn hoắt trên đỉnh ngọn, chỉ liếc nhìn thôi cũng đủ khiếp đảm mà tránh xa. Chỉ khi len qua kẽ hở bé tí tẹo của lưới thép già nua bị thú rừng đào xới tơi bời, tránh những khoảnh đất lấm chấm dấu tích mìn chống người lưu lại từ thời chiến thì cậu mới hân hạnh đặt chân vào miền cấm kỵ nơi nội khu, khuất sâu trong lòng chốn thâm sơn cùng cốc của dãy núi rừng Việt.

Giả sử chính quyền ta không rào lại, ắt hẳn khối nhà khảo cổ học sẽ đổ xô về đây để khai quật, tìm tòi. Và cả thường dân cũng sẽ thấu hiểu sâu xa, rằng năm nay là một cột mốc son vàng đáng tưởng niệm. Đã nửa thế kỷ đằng đẵng trôi qua kể từ khi thiên thể nọ chọn vùng đất trù phú, tươi tốt này làm nơi hạ phàm (Từ 1972 đến 2022), đánh dấu cuộc hội ngộ tiền định giữa vũ trụ cao vời vợi với địa cầu ngát xanh, lan tỏa sức ảnh hưởng mãnh liệt mãi đến tận ngày nay.

Đó là khi hội nghị thượng đỉnh lâm vào hồi gay cấn, lúc mà Hoa Kỳ vẫn cậy nhờ vào ưu thế khủng của không quân B-52 để gây sức ép trên bàn tọa đàm. Nhưng rồi, sự kiện thiên thạch va chạm Trái Đất đã san bằng thế trận. Nước Mỹ không còn có thể nương tựa vào uy lực binh bạc đáng gờm để bắt ép, áp chế các điều khoản trong những phiên đàm phán tại kinh đô Paris nữa.

Chân tướng về biến cố trọng đại này chỉ được hé lộ từng phần trong tư liệu được giải mật vào tháng chạp năm 1972, sau khi thụ lý bản báo cáo đề cập đến “dị tượng gia tốc phi thường”, Tổng thống Nixon đã phải cấp tốc điều chỉnh chiến lược một cách triệt để. Chiến dịch Linebacker II từng được gọi với cái tên “Giáng sinh đẫm máu” buộc phải dừng lại đột ngột sau mười một ngày ngắn ngủi, phần nào bởi sự cố kỹ thuật khó giải thích nổi xảy ra với thiết bị điện tử trên các chiến đấu cơ tối tân.

Thay vì thế, Xích Tương Hanzo kéo quân vào trận và hùng hổ tuyên chiến với Chỉ huy Việt Nam, phần còn lại đi vào biên niên sử.

Ngày nay dẫu năm mươi năm đã dần trôi, vệ tinh các cường quốc vẫn thỉnh thoảng thâu tóm dải tín hiệu dị thường về dao động từ trường và biến động năng lượng, nhưng mọi công cuộc khảo sát chính thức đều bị bác bỏ với án lệnh “an ninh quốc gia”. Trong khi càng thu hẹp khoảng cách bao nhiêu, Trung càng nhận thức sâu sắc về cộng hưởng lượng tử (quantum resonance) đang thẩm thấu vào từng hạt cơ bản cấu thành nên cơ thể bấy nhiêu.

Biết đâu, đấy lại là sự thích ứng vô điều kiện của một người gia tốc trong môi sinh nguyên thủy? Điều Trung muốn truyền tải là... Mỗi hơi thở đều như lời mời gọi về nguồn cội huyền thiêng, cái nôi sinh thành ra siêu năng lực mình.

Dòng huyền lực plasma cường độ cao tỏa khắp kinh lạc, truyền sinh khí dồi dào đến từng huyệt đạo trong sinh cơ thiên địa, khiến đôi mắt cậu tỏa ánh hào quang lam nhạt.

Đồng tử lướt qua ranh giới của quy luật thời gian tuyến tính giãn nở đến vô hạn, để tầm mắt Trung du ngoạn trong thời không và nhìn thấu dao động vi lượng (quantum fluctuations) ẩn tàng sau màn vô minh của vũ trụ huyền vi. Khoảng cách tinh cầu như co lại, càn khôn hằng hà thu bé chỉ vừa bằng tầm mắt.

Chưa bao giờ, Trung có dịp gần gũi với thiên thạch tạo sinh ra mình đến thế. Công bằng mà nói, chẳng phải cậu dùng mắt thường để nhìn ngắm dải thiên thể kia. Mắt phải khép kín, né tránh nguy cơ thị giác lưỡng phân. Mắt trái tương hợp với kính tiềm vọng Schmidt & Bender PM II 5-25x56, gắn trên khẩu SVLK-14S Sumrak mà John Smith tạm cho mượn.

Nòng pháo 408 Cheyenne Tactical, nổi danh thiên hạ với tầm bắn siêu việt ở cự ly cỡ hai nghìn mét còn được bọc quyện trong hạt gia tốc. Trọng lượng vốn 8.2kg sụt giảm vẻn vẹn còn 6.5kg nhẹ tênh, tích hợp bộ giảm giật đa tầng tạo nên một khẩu súng hầu như vô chấn động, bất chấp đạn cỡ .408 CT có lao vùn vụt với với tốc độ đầu nòng lên tới chín trăm m/s.

Khẩu súng bắn tỉa hạng sang đẳng cấp này, nằm trong đúng tay người gia tốc sẽ là cánh tay đắc lực bổ trợ cho thiên phú chiến đấu vốn đã phi phàm của cậu. Chọn cho mình vị trí ẩn nấp chập chờn giữa vùng tối sáng trên sườn đồi, điểm ẩn mình lý tưởng để dõi theo đối tượng cách đó hơn bốn cây số mà không bị ai phát giác.

Trung đỡ khẩu SVLK-14S Sumrak lên giá ba chân carbon fiber Manfrotto, tay thuận cậu nắm chặt cán súng công thái học, ngón trỏ áp lên cò với lực nhẹ hơn cánh bướm là hai trăm gram. Tay còn lại nâng đỡ phần fore-end của thân súng, hai ngón tay cái và trỏ kết thành chữ V để duy trì sự cân bằng của họng súng, triệt tiêu tối đa rung lắc khi khai hỏa.

Nằm rạp phủ phục trên tấm thảm lá rụng hòa vào màu xanh của rừng, Trung dạng chân ra chỉnh tư thế theo quy tắc hình tam, khuỷu tay tì chắc tạo thành đỉnh tam giác cân vững chãi.

Cảm nhận sự chuyển động của cò súng với độ nhạy cao nhất qua găng tay chiến thuật Mechanix, cậu thở hộp theo nhịp bốn giây hít vào, bốn giây nín thở, bốn giây thở ra và nín thở bốn lần nữa trước khi lặp lại chu kỳ. Vận dụng thuật mil-dot, Trung đo lường cự ly rồi tham chiếu số liệu từ máy đo phong tốc Kestrel 5700 Elite để hiệu chỉnh phương vị ngắm bắn.

Không chỉ vậy, mỗi dao động vi sai của nhiệt độ đều hiện hình dưới dạng gợn sóng điện từ trước nhãn quang gia tốc, cho phép cậu trực quan hóa dòng chảy phong lưu từ vô vàn xoáy nhiễu quanh vật cản, cho đến các cột đối lưu nhiệt tuần hoàn dọc sườn đồi.

Có thể nói, Trung hội nhãn hiệu ứng Coriolis như một võng lực quán tính hình thành do tốc độ tự quay kinh thiên động địa bốn trăm sáu mươi lăm mét trên giây của Địa Cầu tại vĩ độ ấy, dẫn đến độ chệch hướng hai chấm bảy inch trên khoảng cách một nghìn yard ở phía phải Bắc bán cầu.

Nhờ đó, cậu có thể khống chế đường đi của viên đạn bằng ý niệm, triệt tiêu mọi hoàn cảnh của yếu tố địa lý - môi trường như độ cong của Trái Đất (drop curve) hay sự phân tích dịch chuyển nhiệt (thermal shift). Khi mọi biến số đã được tính ra và hiệu chuẩn, từ góc ngẩng mười hai phẩy bốn độ để đối trừ độ sụt của đường đạn, đến góc nghiêng hai chấm một độ để bù đắp cho vận tốc gió ngang 3.5m/s.

Chỉ cần mô phỏng trọn quỹ tích đạn bay trong không gian ba chiều thì ở khoảng cách xa xôi đến đâu, với Trung, phát đạn này vẫn sẽ xuyên không trực tiếp vào mục tiêu như một phát bắn thẳng tắp ở cự ly một nghìn mét. 

“Chim sẻ gọi đại bàng! Hỡi thanh tra kính mến, tai ngài chắc hẳn không làm ngơ được lời thỉnh cầu này đâu nhỉ? Tại cái gọi là phòng trưng bày kia, tôi đã dò ra Tuân... Ai đó giải thích tình hình được không!?”

“Khó tin quá. Dẫu đang là một mắt xích phụng sự bộ máy cầm quyền, e rằng ta cũng bặt tin!”

Trung áp ngón tay lên thiết bị thu phát tí hon sau lớp vỏ ráy tai, hòng liên hệ với đối tác ở đầu dây bên kia. Ừ thì ngoại trừ Cơ quan Cảnh sát Điều tra, Bộ Công an thành phố Rùa ra, hẳn là chả có tổ chức nào chịu thí phí hậu hĩnh mướn hẳn một chiếc trực thăng đưa cậu đến nơi này nữa. Lúc này, chắc ngài thanh tra và các cộng sự đang an tọa lập trại cạnh bìa rừng.

Chiếc Mercedes-Benz Sprinter 319 CDI trông có vẻ qua sử dụng với dính bám một ít lớp bùn đất trên hoa lốp, lằn xước nhạt trên lớp sơn hai tông xám-trắng và logo công ty du lịch “pha kè” bên hông xe. Anten liên lạc mượn giá chằng đồ trên mui để ngụy trang, trong khi bộ cảm biến và máy quay thì giấu sau khung đèn và mặt ca lăng tản nhiệt.

Chốn sinh hoạt nội thất chẳng còn nguyên dáng dấp tiện nghi thân thuộc với giường chiếu hay góc bếp gia đình mà đã được biến tấu, cải tạo thành đại bản doanh tác chiến hiện đại bậc nhất. Ngay tiền đình là bàn làm việc chữ L tích hợp bốn màn hình Dell UltraSharp 27 inch, trình chiếu từng thước phim sắc nét ghi lại từ bản đồ địa hình 3D. Góc tây nam là trạm thu phát sóng vô tuyến Motorola MTR3000, tinh chỉnh để tương thích trên tần số mật.

Phía hậu phòng đặt tủ server mini, tại đây là nhóm năm cán bộ đang chuyên tâm tất bật cống hiến trong âm thầm. Một thanh tra chỉ huy trưởng đơn vị, hai chuyên viên lập trình duy trì tình liên tục của đường truyền Internet và khai thác dữ liệu gửi về theo thời gian thực, một trinh sát chuyên rà quét tín hiệu vô tuyến quanh vùng, trong khi người còn lại phụ trách ghi chép và lập biên bản.

Cậu thiện ý trấn an bá tánh hãy bình tâm thủ thế chờ đợi vậy thôi, ngài ấy hà cớ gì phải xao động khi đang lãnh đạo một tiểu đội đặc nhiệm giáp vòng tư dinh. Bốn mươi chiến sĩ tuyển lựa từ Trung đoàn Cảnh sát cơ động và Đội Đặc nhiệm Chống khủng bố, thảy đều được phủ thép súng trường AK-103 bố phòng sắp đặt thành ba vòng vây mưu lược bài bản.

Chỉ cần một lệnh từ thanh tra với hai bảy năm cấp bậc thiếu tướng, là họ sẽ ưng như diều hâu, tuân hành tóm gọn nghi phạm không do dự. Điều khó hiểu là suốt năm tháng tại ngũ, chưa một lần ông nghe cấp trên đả động đến địa bàn này, dẫu là trong các cuộc thượng nghị tuyệt mật của Bộ Công an hay những phiên họp thường niên của Chính phủ bàn về quốc phòng an ninh.

Ví như mảng tối vô danh trên dư đồ hành chính, nơi chốn này không hề lưu dấu trong bất cứ văn kiện chánh thức nào, ngay cả trong cơ sở dữ liệu địa chính về quản lý ruộng đất cũng không hề thấy tăm hơi. Nếu vắng bóng chàng trai Trung dẫn đường, sợ sống trọn cả kiếp ông cũng không dám mộng tưởng được nhất kiến pho thiên thạch được dân gian truyền tụng là “sao chổi hòa bình” kia.

Trên tiêu chí giáo dục, học sinh đồng toàn quốc đã được thụ đắc tri thức qua sách giáo khoa sử về dịp đặc biệt này rồi. Một khúc quanh then chốt trong cuộc thương thảo 1972, khi phái bộ Việt Nam bất chợt có thêm một con bài mặc cả buộc Hiệp chủng quốc Hoa Kỳ phải điều chỉnh thái độ kia mà.

Lý ra, các em còn phải trải nghiệm thực địa, tiếp xúc lĩnh hội sinh động hơn như cách được dạo chơi hầm Củ Chi hay tham quan chiến địa Điện Biên. Vậy thì hà cớ gì phải bưng bít, che đậy kín như bưng? Động cơ nào khiến chính quyền không thể công khai minh bạch hóa khu di chỉ này, đến nỗi chẳng một nghị định nào về viện bảo tàng được phê chuẩn?

Mang trong mình giá trị di tích vô song, địa danh này hẳn nhiên sẽ quyến rũ hàng triệu lượt du khách viếng thăm đất nước mỗi năm, không thua kém Vịnh Hạ Long hay Phố cổ Hội An. Một mỏ vàng du lịch có thể đổ vào công khố quốc dân hàng ngàn tỉ đồng. Chẳng chừng giới cầm quyền đã liệu trước di họa, nếu để nguồn năng lượng gia tốc lọt vào tay cường quốc. Tựa như Hoa Kỳ với các tổ chức tình báo CIA, NSA hay FSB của Nga, luôn trong tư thế rình mò công nghệ tân tiến. 

Chưa hết đâu, còn có láng giềng phương Bắc với đường biên giới dài hơn 1.400km tiếp giáp Việt Nam và hay có phát ngôn chủ quyền gây tranh cãi ở Biển Đông. Trong bối cảnh cục diện chính trị vùng Đông Nam Á sục sôi ngùn ngụt, với cuộc đua tranh quân sự vũ trang và khoa học kỹ thuật giữa các đế quốc, đây có lẽ là một quyết định thông minh nhằm bảo toàn lợi ích quốc gia và gìn giữ thế quân bình, tránh dẫn tới những sức ép ngoại giao không đáng có. Khu vực 72 - Tổ hợp thám khảo bí mật tối cao, kiến thiết từ năm 1973 dưới sự hợp tác giữa Việt Nam và Cơ quan Chỉ đạo các Dự án Nghiên cứu Quốc phòng Tiên tiến Hoa Kỳ (DARPA). 

Từ ngoài nhìn vào, căn cứ được gia cố bởi ba tầng lớp tường bê tông cốt thép cao tám mét gắn cảm biến chuyển động bao quanh bên ngoài, hàng rào dây thép gai xoắn kép concertina kiên cố ở lớp giữa, và rào chắn mang điện thế mười ngàn vôn ở vành đai trong cùng.

Dọc theo những tường ngăn gió cao nghều được chế tạo theo chuẩn kháng bão cấp 15 dày 40cm tăng thêm độ bền bởi lưới thép đan chéo bên trong là dãy đèn sodium vàng cam năng suất 400W bố trí cách quãng 20m, an trí trên trụ thép mạ kẽm nghiêng góc bốn lăm độ để tối ưu diện chiếu sáng phủ xuống mặt lộ láng bê tông cốt thép M400.

Nằm trong khu đất rộng hai trăm hecta là quần thể những tòa nhà xám ngòm theo lối kiến trúc thô mộc brutalism thịnh hành hồi thập niên bảy mươi, thiết kế để đứng vững trước cả sức công phá từ bom nguyên tử chiến thuật. Trung tâm cụm công trình là khối kiến trúc hình hộp vuông vức không cửa sổ, bên trên là dãy nhà điều hành năm tầng văn phòng, phòng hội nghị cách âm,...

Chìm một nửa dưới lòng đất là phòng thí nghiệm trọng điểm, lắp nguồn điện tự cung tự cấp có thể vận hành toàn cơ sở trong sáu tháng mà không cần tiếp tế hỗ trợ. Điều đáng kinh ngạc là toàn bộ khu vực này được ôm trọn bởi đai rừng nguyên sinh rộng tới mười km, bao bọc như con rùa rút vào mai kín mít mọi hoạt động nội bộ.

Chỉ là, với chốn thủ giữ cơ mật quốc gia thì khuôn vàng thước ngọc an ninh phải tối thượng hơn thế. Đáng lý phải trang bị radar cảnh giới tầm thấp như VRS-2DM, camera nhiệt FLIR, trạm quan sát Alpha, lưới phòng không tự động,... Quân số trừ bị trong biên chế tối thiểu phải là một tiểu đoàn huấn luyện chuyên sâu, luân phiên canh gác 24/7.

Thay vào đó, cả khu chỉ có vài chốt gác sơ sài còn tệ hơn cả một nhà giam cỡ huyện. Trạm kiểm soát ra vào chỉ vỏn vẹn một chòi gác nhỏ với cửa chắn mở đóng thủ công, thiếu vắng cổng từ hay máy soi X-quang vốn thường thấy ở các cơ quan nhà nước.

“Này Chỉ huy, liệu ngài có xác tín chúng ta đang đứng đúng vị trí không!?”

Mân mê chòm râu pha sương, thanh tra thầm suy như muộn. Ba mươi năm trong ngành, ông ta thấu hiểu một cứ điểm có tầm trọng yếu chiến lược phải phòng thủ nghiêm mật đến độ nào. Rồi đột dịch ngộ ra chân lý, những gì đập vào mắt phàm nhân chẳng phải lúc nào cũng là chân tướng muôn màu. Hóa cũng dễ lý giải khi thiết bị điện trong vùng, luôn luôn bị quấy nhiễu bởi bức xạ phóng phát từ khối đá trời.

Há chẳng phải đây là một tấm gương soi rõ cho châm ngôn: Càng che càng lộ, càng lộ càng che. Khi phương cách phòng thủ tuyệt hảo nhất lại là giả vờ, không biểu lộ việc mình phòng thủ điều chi. Vừa đỡ tốn hao ngân quỹ, mà trong thế giới tình báo gián điệp thì nhiều lúc giản đơn mộc mạc là mặt nạ che giấu xảo diệu tinh vi.

Từ địa thế hiểm yếu trên đỉnh gò cao chừng ba trăm mét, Trung điều chỉnh vành khuyên ngắm Schmidt & Bender PM II để bổ khuyết độ chệch của viên đạn. Chĩa phanh giảm giật khẩu SVLK-14S Sumrak về phía cõi xa xôi hút tầm mắt, cậu quét một vòng chùm tia laser đỏ rực từ ống kính EOTech Vudu 5-25x50 dò xét.

Đôi môi Trung mấp máy, tính nhẩm các tác nhân tác động lên lũy thừa đường đạn từ định luật Coriolis tạo độ lệch 2.8 inch hướng đông cho mỗi một nghìn yard, đến lực ma sát với khối lượng riêng 1.225 kg/m³ tại cao độ này, cùng với gia tốc trọng trường 9.81 m/s² kéo viên đạn .408 Cheyenne Tactical rơi theo quỹ tuyến parabol.

Vạn sự đều khớp với nguồn cung tình báo mà Tuân gửi ám hiệu kín đáo qua Palamedes, thông điệp ấy sau đó được GPS dẫn truyền tới anh Hiếu trước khi thủ thỉ vào nhĩ khiếu của Trung. Đúng tại chốn này, đội ngũ khoa học gia đang truy nguyên cội rễ sức mạnh đang lưu chuyển trong mạch máu cậu. Lời nhận định của thanh tra chẳng sai, chốn này vắng tanh như chùa Bà Đanh.

“Không nhầm lẫn đâu ạ, ngay cả ở tầm quan sát vài cây số thế này tôi vẫn… Ấy chà, lão quả nhiên nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy. Ít ra, uy tín thực sự đáng nể đấy chớ!”

Hứa là giữ lời, đại tá Tuân vẫn giữ trọn tôn chỉ không sát hại đồng bào Việt Nam nào cho tới lúc nhắm mắt xuôi tay. Không để sót bóng người vô tội lai vãng quanh căn cứ, lão ta hẳn đã lệnh di tản hết thảy các nhân sự không cần kíp dưới danh nghĩa cuộc diễn luyện phòng cháy chữa cháy thường niên.

Đám nghiên khảo sinh được lệnh tham dự hội thảo khoa học đột xuất, toán bảo an gửi đi huấn luyện nghiệp vụ tại công sở tỉnh, còn nhân viên hậu cần thì ban cho kỳ nghỉ hơi thình lình với cớ tu bổ mạng lưới điện.

Song le, cũng đâu cần viện đến thiết bị ngắm hay mắt thần nhìn xa, Trung vẫn đủ khả năng xác quyết qua bãi đỗ xe trống trơn, chẳng còn tăm hơi của những chiếc xe công chức mang biển số son đỏ hay xe bus đưa đón như thường nhật.

Tiền sảnh vắng ngắt, chỉ thấy cơn cuồng phong rít gào qua những lá quốc kỳ đỏ thắm năm sao vàng tung bay phần phật trên các kỳ trụ cao vời vợi. Sự yên ắng chỉ bị khuấy động bởi chính đợt gió lùa ấy, qua từng kẽ hở của bộ Kevlar Chỉ Huy Việt Nam cậu mặc.

Tuy bên ngoài phủ màng nano chống thấm DWR (Durable Water Repellent), bên trong lót vải thun lạnh CoolMax thoáng khí. Dưới độ ẩm chín lăm phần trăm miền Bắc tiết giao mùa, đến ngón nghề thêu dệt tiên phong này cũng chào thua.

Hơi ẩm lách qua từng thớ vải nhớp nhúa, khó ưa dính trên da thịt. Giáp composite trên ngực và lưng Trung, thứ vốn dĩ được tinh luyện để phân tán áp lực va đập lại Kéo theo những hệ lụy không mong muốn, phát sinh thành một bể chứa mồ hôi trộn lẫn hơi sương đêm, ngưng tụ thành hơi nước buốt giá thấu xương.

Hàm răng cậu đánh bò cạp lập cập, thật may khi có sợi dây nano bạc quấn quanh dọc theo các đường khâu dẫn điện trở đốt nóng, phát huy toàn lực nhờ con chip giữ ấm thân nhiệt. Mà, cư dân phố phường Rùa Vàng vốn đã quen với mùa nồm rồi. Chỉ là chưa tới lúc đó trong năm, đô thành vừa mới chớm vào tiết thu lá vàng rụng mà thôi.

DNA người gia tốc được ơn trên phú cho tế bào lympho T, tạo kháng thể interferon đặc hiệu chống lại mọi dị nguyên. Cơ mà, sức đề kháng bẩm sinh với cái lạnh thì cải thiện không đáng kể cho lắm. Thụ quan mẫn cảm trên da Trung vẫn rung lên trước mười sáu độ C, gửi xung động về vùng dưới đồi gây co mạch. Chẳng dám quả quyết liệu sau thử thách “hai mươi tư tiếng sinh tồn” ngoài này, cậu có chinh phục được tạo hóa khắc nghiệt hay không.

Tăng tiệm cận độ phóng đại từ 5x dần lên 25x, Trung chỉnh đốn vòng quang sai (parallax) nhằm tránh méo hình ở cự ly xa xăm, đồng thời chỉnh núm độ rạng của tiêu điểm đỏ đến mức bảy mãi đến tận khi mặt gã đại tá hiện nguyên hình dưới lăng kính ED Glass có độ phân giải 0.1 MOA, tinh tường đến từng milimet.

“Trông coi bộ lão đang... Quái lạ, hưởng thụ yến tiệc ư?”

Cậu thì thào, đồng lúc phải nép mình sát mặt đất phủ đầy khí trời đông gió bấc sương đêm trong khi hắn lại nhàn nhã độc tọa nơi phòng ăn êm ấm sưởi nhiệt 25 độ C. Cứ thế mà nhìn xem, liệu có khiến người ta mắt gà chót đỏ, dạ hỏa thiêu lòng vì đố kị ghen tuông không chứ?

Tuy chẳng có giai nhân hầu hạ song Tuân chẳng hề cô quạnh, nhờ sự đồng điệu tri kỷ của khoanh thăn bò áp chảo còn nghi ngút khói cùng khoai tây rán giòn tan màu nghệ tươi kia.

Trên tấm khăn trải bàn Jacquard tinh tuyền là bộ Christofle và những chiếc ly thủy tinh nung thổi thủ công Riedel, dành riêng cho rượu nho thượng hạng. Mỗi lát thịt chế biến được đại tá cắt gọt điệu nghệ thành từng lát mỏng đều tăm tắp ở góc chéo bốn lăm độ, rồi tha thướt đưa lên môi.

Từ cung cách Tuân lắc nhẹ ly Chateau Margaux 1982 để ngắm nghía sắc hồng ngọc thẫm và hương khí trác tuyệt của vùng Bordeaux danh tiếng, đến hành động khẽ chạm môi vào vành ly nếm trải rồi mới từ từ nhấm nháp nhỏ giọt cảm ngắm trọn hương vị.

“Hỡi chư thần trên thiên giới dưới hạ giới, cớ sự gì đang diễn tiến vậy?”

Tạm dời tầm mắt khỏi khẩu Sumrak, Trung há hốc miệng chết sững. Chẳng hề là hiện thân của sự thanh tao nhã nhặn, bờ vai Tuân rộng tới tấc như sắp xé toạc tấm áo vest Ermenegildo Zegna đo ni đóng giày, còn cái ghế bên dưới thì cọt kẹt dưới sức ì trăm ký của khối núi nhân hình, và đôi bàn tay thô ráp cầm muỗng nĩa song lại ngỡ như đang vung vẩy đũa tre.

Bù lại tựa như một chú gấu xám được thuần hóa để diễn trò trong rạp xiếc, gã đại tá vẫn giữ trọn bản tính dữ tợn hoang dại nhưng lại có thể khiêu vũ theo nhịp điệu valse Vienna.

Ngay đến tiểu tiết tưởng nhỏ nhặt, ví như cách xếp bộ đồ ăn mạ bạc ở cung độ bốn giờ hai mươi phút và gấp khăn damask sau khi dùng bữa, cũng phô bày hiểu biết thông thạo về lễ nghi ứng xử giới thượng lưu Tây phương, hiện rõ phong thái một nhà sành ăn đích thực.

“Gì cơ… Nghiêm túc đấy à!? Tiệc tùng linh ngay trước khi dàn dựng tấn tuồng tàn sát, trơ tráo vô liêm sỉ thế là cùng. Chỉ huy, ngài thử kiểm tra bốn phía xem, liệu có thể nhận diện được cỗ máy bay nào có hình thù na ná máy bay phản lực có khả năng rải tản hạt gia tốc hay không?”

“Kính thỉnh ngài dằn lòng trấn tĩnh, thưa thanh tra cao quý! Suy cho cùng Tuân cũng chỉ là phàm phu tục tử, thèm khát nếm đồ cao lương mỹ vị nào có khác gì chúng ta đâu!” - Ngắm nhìn từng miếng sơn hào hải vị được hắn mang vào miệng, cậu không sao kìm nén dòng nước miếng ứa ra. Ruột gan réo gọi sôi sùng sục, Trung tự rủa thầm. “Hợp lý mà phân tích á, biết đâu lão ngỏ ý mời tôi nhập tiệc. Thiết nghĩ, đường đường chính chính ghé thăm cũng đâu có hại gì ai... Đúng không ạ?”

“Chết thật, ngài đùa tôi đấy à!!! Mới trưa nay được đãi một bữa thịnh soạn kia mà!?”

“Ừm, tôi cũng méo chắc lắm, thật khó mà bảo… Hay là do cái quá trình chuyển hóa siêu dị của lũ người gia tốc?”

Dạo này, cái tốc độ tiêu xài calo trong người cậu tới tận mười hai nghìn đơn vị mỗi ngày cơ, gấp năm lần người thường đó. Não bộ thì hút glucose tới năm trăm gram, gấp mười lần để giữ cho mấy cái nơ ron thần kinh nâng cấp được giao thông êm xuôi.

Hệ tiêu hóa cậu cũng cải biến để thích ứng với dịch vị dạ dày, đậm đặc gấp ba lần nhằm phân hủy lương thực mau chóng hơn. Ruột non bài tiết gấp đôi enzyme, trong khi tế bào hấp thu chất bổ làm việc 24/7 như một thứ công xưởng bất tức bất nghỉ.

Mỗi phân tử glucose được đưa vào chu trình Krebs để chuyển hóa, sinh ra tới ba mươi tám ATP, biến mỗi miếng ăn thành mồi lửa tiếp sức nhiên liệu cấp bách, không hạt vi lượng nào phung phí trong tiến trình trao đổi vật chất siêu tốc này.

Vả chăng, dù đã quét radar thị giác một vòng tròn ba trăm sáu mươi độ để xét duyệt cẩn trọng mọi xó xỉnh khuất lấp của Khu vực 72, từ đường băng phụ cho đến các nhà chứa, đáng tiếc là Trung chẳng thu thập được tung tích nào của các phương tiện hàng không.

Những bộ cảm ứng rung chấn siêu mẫn gắn trên nòng súng cũng không thu nhận dao động dù là nhỏ nhất nào từ âm ba động cơ phản lực, con mắt thần kỳ của người gia tốc như cậu đây cũng chẳng dò tìm ra nhiễu động điện từ thường phát ra từ các cỗ máy bay quân dụng.

Niềm thất vọng cứ dần tích lũy như lời cảnh giác về cuộc điệp vụ thảm bại hụt hơi ở sân bay quốc tế lần trước, khi nhóm Trung, Hiếu, Hằng và Arthur bị dắt mũi vào bẫy chỉ để phát giác ra chiếc phi cơ tải hạt gia tốc đã bay vụt từ phi đạo ngầm khác. Cùng một kế bẫy, đừng hòng cậu sa chân hai độ. Thừa dịp đương sự đang có sẵn ngay đây, sao cậu chẳng trực diện chất vấn cho tất tần tật sự tình rõ mười, tránh khỏi cảnh lưỡng phương phải cù nhây giở trò bịp bợm núp lùm giấu đầu hở đuôi thế kia làm chi thêm mệt.

“Tôi sửa soạn tiến tiến nhập vào trỏng đây! À... Xin lấy thanh danh một người đang nằm dưới sự giám thị của quý vị qua camera mà thề thốt rằng không hề vì mùi vị bít tết bò thơm lừng đâu ạ!”

Lật phốc người như tôm hùm luộc vùng khỏi dáng nằm bẹp, cậu nhón gót lần mò vào vùng phụ cận với sự dẻo dai của một con mèo đi săn, hay nói đúng ra là tên thèm ăn lẻn vào bếp lúc nửa đêm… À không, Trung là chiến binh đang thi hành sứ mệnh thiết yếu kia mà, chứ nào phải kẻ đang hối hả chỉ vì sợ bỏ lỡ món tráng miệng của đại tá đâu.

Quả thực là phí công, khi cậu phải vặn vẹo như tắc kè để tránh luồng tia hồng ngoại chĩa chéo chằng chịt, chơi trò trốn tìm với camera giám sát thông minh ngoài cổng làm gì. Thôi đừng tự lừa phỉnh mình tàng hình, cũng chớ nên bận tâm về bọn cẩu nô lẽo đẽo quanh Tuân, Trung chả nhìn thấy tăm hơi chúng đâu nữa rồi. Percival lẫn Palamedes đều ngã ngựa cả, giờ còn đâu chướng ngại đáng kể cản bước cậu đây?

Việc chi lãng phí tâm sức ẩn thân kiểu nhẫn giả hay điệp viên James Bond 007, thâm nhập cứ địa Tuân dễ thở thuận lợi gấp muôn lần như thể đang thong dong bách bộ giữa thảo nguyên ấy. Vừa dạ khóa xong dĩa bò Wagyu A5 trong lớp sốt demi-glace Pháp, Tuân điềm đạm dùng tấm khăn ăn thấm đi sốt còn vương trên môi, không để sót vệt nào làm mất đi vẻ nghiêm nghị vốn có.

Vừa hay từ cánh rừng nguyên sinh Pù Mát vượt qua tầng tầng lớp lớp cấm vệ và màn sương mù là một bóng dáng, toát ra khí chất của một dũng tướng chân chính chợt hiện ra nghênh diện y. Chẳng ai khác ngoài Trung, kẻ được tôn xưng với bí danh Chỉ huy Việt Nam. Dưới ánh đèn Lutron như có linh giác, chủ động điều tiết cường độ để vẽ một hành lang quang huy, khắc họa từng nét chấm phá cho mỗi bước chân cậu khai lộ.

Trông cứ như chính thiên không cũng đang gập mình ngả mũ chào đón Trung trở về vậy?

Gợn lục quang trên bộ đồ chiến đấu nọ, đặt cạnh bộ suit Ermenegildo Zegna may đo gam xám của vị đại tá như được định sẵn bởi hai cực điểm tương phản. Một đằng là dư vị của một bữa tối thịnh soạn vừa khép lại, đằng kia là sinh khí hừng hực của một trận quyết chiến sắp khai màn.

“Ta hiểu rồi, tương xứng với cậu lắm… Con trai à! Phải thú nhận rằng, nó làm ta nhớ về tri kỷ xưa cũ…”

Vào ngày 30/4/1975 trọng đại khi thành phố Hoa Sen được phóng thích, Ánh Dương cũng hùng dũng thắt lên hình hài bộ quân phục K69 tràn ngập niềm tự hào tương tự. Bộ áo liền quần kaki gam lục thảo được mạ phủ, cùng ngôi sao vàng ngũ diện thêu đắp công phu bên cổ và thắt lưng da, đôi giày đinh đã cùng nó trường tồn rong ruổi trên đường mòn Hồ Chí Minh lịch sử gian khó, lách mình qua tán rừng già, lội qua bao ghềnh thác dữ.

Chiến giáp chống đạn được cải biến từ mẫu áo giáp Liên Xô, xuất lò từ nhà máy Z131 đã gắn bó cùng Dương xuyên suốt những bước ngoặt từ lúc còn là lính trinh sát đặc nhiệm bộ đội địa phương, mãi đến khi thăng cấp bậc hàm trung tá trong đạo quân hùng tráng tiến về giải phóng Sen Thành.

Từng đường gờ, từng vết rỗ trên bộ chiến y năm cũ đều là một chứng tích về khoảng thời gian “thép đã tôi thế đấy”. Và giờ đây, tuy giáp trụ thằng bé mang đã qua tinh chế, cải biên cho hợp với thời đại số, thì khí phách vẫn một mạch chảy truyền từ quá khứ đến hiện tại.

Và lúc Trung hào sảng tiến đến bàn dạ yến của đại tá, dáng bước oai hùng vẫn thấm đẫm thần thái của Ánh Dương ngày nào, kể cả cái điệu thẳng lưng ngẩng cổ đối diện với cường địch.

Dẫu thời cuộc có biến thiên, khoa học kỹ thuật có đột phá, thì cái khí chất thà chết vinh còn hơn sống nhục vẫn được trao truyền không hề suy giảm. Lập tức, Tuân liễu tri ngay rằng kẻ mình sắp đương đầu là một kình địch xứng tầm, thứ chỉ từng nếm trải trong trận chiến sinh tử thuở xa xưa. Đã bao lâu rồi, mới lại tìm gặp một người khiến y phải thật lòng phấn khích nhường này?

“Thôi khỏi rào trước đón sau, tôi đây lĩnh hội đủ lời tán thưởng về độ đẹp trai trong diện mạo Chỉ huy Việt Nam này rồi. Có điều khắc khoải hơn muốn thỉnh giáo ngài đây, sao thuận buồm xuôi gió dữ vậy!?”

Lối mòn xuyên dẫn vào cái chốn này hanh thông hiu quạnh một cách khó hiểu. Chẳng hề có dấu tích nào của một hệ thống phòng ngự đặc trưng cho một cựu bộ đội thời chống Mỹ, trong khi cậu đã chuẩn bị tinh thần đón nhận đủ loại mưu ma chước quỷ rồi.

Chí ít cũng nên bày biện vài cái bẫy chông tre chất tẩm nọc kịch độc kiểu địa đạo Củ Chi, hoặc là mấy cái hố chông giả trang như du kích chống Mỹ ngày xưa chứ. Suy cho cùng, Trung vẫn là kẻ đến không mời mà đi không đuổi mà.

“Không hề, tuyệt nhiên chẳng đời nào ta rải giắc họa hại lên đồng bào... Còn nhớ chứ? Cậu cũng là cốt nhục của dân tộc này, sao ta đành tâm cho đặng…”

Nghiêng nghó Trung, lão giương nanh ra cười hàm ẩn sâu xa rồi thong thả đáp.

“Chính thầy Ánh Dương của cậu đã làm ta phải tư duy lại... Cái thằng đó đã khai sáng cho ta một lối đi mới mẻ... Một cách tiếp cận văn minh nhân đạo hơn, hướng đến sự cộng sinh cùng nhau vươn xa, chứ không chỉ là xóa sổ diệt chủng nữa. Khởi đầu là gạn lọc nhân tố dư thừa… À, đừng vội quy chụp, ta không đụng tay đụng chân tới lũ nhân viên nào đâu, chỉ là sa thải chúng nghỉ việc bớt thôi… Để kể cho nghe này, Hội Tam Nhãn thời xa xưa đã thâm nhập vào Vương tộc châu Âu thông qua hội viên có địa vị hiển hách trong xã hội, uy thế của bọn ta đã ăn sâu vào tận cấu trúc chính quyền hơn cậu tưởng nhiều lắm đấy!” 

Dưới trướng hội kín đó, đại tá đã thao túng nắm giữ Khu vực 72 này từ thuở hồng hoang rồi. Và với quyền thế cầm quân, tuy chẳng biết đến khi nào Tuân mới bị Hội Tam Nhãn tước binh quyền sau khi dâng sớ lui về hưu. Xét cho cùng thì điều phối một cuộc sơ tán quy mô lớn, lại không đến mức bất khả thi.

À thì ra là thế... Giờ thì Trung đã liễu ngộ, đó chính là căn nguyên vì sao tuy thanh tra có trách quyền và thẩm quyền về khía cạnh pháp lý, thì vẫn cứ bị xua đuổi ra chuồng gà.

Hỡi ôi, Hội tạo lập một trình tự thứ bậc đẳng khá cấp hà khắc nghiêm minh, hàm chứa bí pháp và ký hiệu tượng trưng riêng. Truyền thông nội bộ chúng khép kín qua đủ thứ mật ngữ ám hiệu, tin gì quan trọng đều phải kiểm duyệt, sàng lọc nhiều tầng nấc trước khi chạm tới lỗ tai người ngoài cuộc. Bởi các đồn đoán dị ngôn về “năng lực yếu kém, thiếu hụt tố chất vâng vâng, mây mây,...

Hội đào thải những vị quan liêu thanh liêm ra rìa vòng quyết sách. Lắp vào khoảng trống một lưới tình thâm giao cố cựu khác, đã minh thệ với nhau bằng huyết ước trong những nghi thức thần bí. Mà dây mơ rễ má chính trường hãy tạm dẹp qua bên, Trung với vị thế Chỉ huy Việt Nam nguyện cùng thanh tra phanh phui bản chất xảo trá chúng sau vậy. 

Chính vào lúc này, hãy còn đó một tên quái thú đáng kinh hơn nhiều sờ sờ rõ như ban ngày. Nếu không dập tắt hoài bão điên cuồng ấy ngay tại chốn này, sẽ chẳng còn mảnh đất nào trong lãnh thổ để mà nghị luận đến việc quốc gia đại sự.

Ngoài phỏng đoán về một thuyết âm mưu, Trung nào ngờ nơi đây lại trang hoàng căn tin cơ đấy. Mục kích quan đại tá hưởng lộc trời đất qua thấu kính khẩu SVLK-14S Sumrak đã gần gũi thân thuộc, chạm ngõ vào thì cậu càng bắt gặp ánh sưởi ấm tỏa ra từ bức tường được sơn phủ tông màu mơ nhẹ dịu.

Vầng sáng đèn halogen vàng mật ong, tỏa rạng lên bộ sưu tập tranh sơn mài phong cảnh quê hương, bàn ghế chạm khắc từ lõi gỗ cẩm lai xứ Nam Phi đánh bóng vecni, điểm xuyết bình hoa hồng trắng và cẩm chướng cắm kiểu Ikebana Nhật Bản, trải dưới tấm khăn thêu hoa văn thổ cẩm Tây Nguyên.

Do Tuân đã cho các anh chị phục vụ lui về quê hết cả, Trung đành tự mình lăn xả vào bếp thôi. Lễ độ trỏ tay ngỏ ý về gian bếp với ánh nhìn dò la ý kiến, lúc đại tá gật đầu với nụ cười hơi thoáng vẻ thú vị, cậu mới khoan thai tiến bước về gian nấu nướng. Lướt nhẹ đến quầy pha chế module inox, cậu đổ hạt Arabica vào máy xay Mahlkonig EK43.

Khi chờ từng giọt phin nhỏ dần, Trung thò tay vào tủ kính gắp ra hai chiếc croissant và trình bày trên dĩa sứ. Chiếc tách sắc coban thẳm với đường viền mạ vàng soi bóng dưới đèn, giao thoa nên những gợn sáng trên mặt cà phê đen óng. Lựa cái ghế bành nào có gối tựa da bò mà ngả lưng, cậu chả mảy may e ngại đắn đo mút chùn chụt từng hớp nhỏ trước mặt cừu địch.

Chỉ có thể trầm trồ ngẩn ngơ trước lớp bột mì giòn xốp xếp chồng được cán mỏng, xen kẽ với bơ xứ Pháp. Mỗi lần Trung đưa răng cắn xuống, lớp vỏ bánh giòn giã vỡ tan vỡ, hé lộ phần nhân mềm mịn đồng đều lỗ khí, lan quyện với vị cao nguyên đắng ngắt, thật sự khiến người ta rũ bỏ bao phiền muộn vô dĩ vãng.

“Ha ha, thật vui lòng khi chưa gì cậu đã coi đây là chốn thượng uyển rồi. Đừng ngại ngần, cứ thả lỏng tận hưởng như khi về nhà. Nghỉ ngơi thư thái đã, tái đấu tính sau!”

“Sực sực... Cái cách tiếp cận văn minh nhân đạo mà ông vừa thốt ra ấy là dạng hàm ngôn hay ngụ ý tu từ trau chuốt nào đó chăng, làm ơn... Sực sực... Phân giải tỉ mỉ hộ tôi cái được không?”

Ngỡ rằng đã quên sạch mọi bận tâm, cậu thanh niên non trẻ chỉ say sưa với việc “hồi dương bổ khí” cho thể xác đó thôi. Nhai từng miếng bánh ngon lành, mỗi lần răng đưa xuống là vị thơm béo lại tan chảy, len lỏi đến từng góc nhỏ trong khoang miệng thế nhưng Trung vẫn cứ nhất mực gặng hỏi đến cùng.

Trong lúc ấy, tay Tuân kê cằm với đôi mắt huyền láy tựa đang ngắm nhìn một đứa cháu háu ăn, tay còn lại cầm chai Macallan mười tám niên kỷ ngửa cổ nốc lấy nốc để từng ngụm lớn, thỏa chí thở ra một hơi dài trước khi cười khùng khục đáp trả.

“Xin hỏi, đã thỏa thuê cơn đói bụng chưa? Đáng tiếc thay là cậu tới chậm, ta đã lỡ khởi phát nó rồi. Chỉ dùng sức mạnh thô sơ thì khó lòng cản trở được, Trung à!" - Đứng dậy khỏi bành tọa bọc da thuộc, vị đại tá nghiêng đầu ý vị bảo.” “Nếu cậu thực tâm muốn biết, thì cứ việc bám gót theo sau ta. Thứ này tuyệt diệu lắm, chắc chắn cậu sẽ phải mắt tròn mắt dẹt cho xem, haha!”

Lối lẽ Tuân dỗ dành ngọt xớt như đang dùng kẹo khuyến dụ con trẻ ấy, hòng chi cậu sập bẫy mà “ngồi lên đùi” gã. Thoáng nghĩ đến thôi, sắc diện Trung đã tái nhợt xanh xao như sắp nôn ọe. Dẫu lòng dạ rối bời lắm hoài nghi, cậu thấu rằng chuyện cứ trơ chân một chỗ nơi cửa vào mãi sẽ chẳng đi đến đâu.

“Tốt nhất đừng có mà bày trò, tôi có thể cảm nhận được mối hiểm nguy ở khoảng cách rất xa đấy!!!“

Hẳn nhiên, Tuân thông hiểu rõ rệt về khả năng cảm nhận kỳ vĩ của cậu trai trẻ này. Chẳng những sở hữu con mắt thứ ba, một giác quan đặc dị nằm ở vùng tuyến tùng cho phép quan sát toàn cảnh như loài ruồi với mắt kép dạng tổ ong (compound eyes) gồm hàng ngàn tiểu vị thị giác (ommatidium).

Từ mỗi tế bào trong cơ thể Trung là một anten thấu thị bắt sóng môi trường, cho phép xử trí dữ liệu tức thì theo thời gian thực với độ xác thực tột bậc. Tựa loài dực thú thâu tóm thế giới trong đêm đen nhờ sóng âm chúng phát ra, cậu cũng có thể đọc vị được các đổi thay vi tế trong không gian chung quanh dựa vào hệ thụ cảm gia tốc tự thân.

“Vậy thì kính mong ngài thứ lỗi chờ đợi…”

Nhấn từng giọt cuối cùng cho đến lúc chiếc tách sứ trơ đáy vương vãi vài bã hạt đen, dư vị đắng chát vẫn còn quấn quýt ở đầu lưỡi thì Trung mới bật mình dậy. Rốt cuộc, cậu ta trót quyết chí đâu còn đường nào khác đành đắm thân thác mệnh vào đại tá, đưa đường chỉ lối đến chân trời địa đàng nào vậy.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.