Vững bền giữa vòng vây chật hẹp của những tòa cao ốc trên đường Tràng Thi, Trụ Sở Công An Thành Phố Rùa Vàng vẫn trường tồn như một minh thị cho quyền uy từ thời Pháp thuộc xa xưa.
Từng phiến đá thạch nham mang sắc thiên thanh từ buổi sơ khai thế kỷ hai mươi, qua bao sương gió mưa sa vẫn sừng sỏ trước dâu bể thời cuộc biến thiên vô thường. Mặt tiền là hàng cột trụ kiên vĩ đan xen mấy ô cửa sổ mang hình cánh cung, thổi hồn vào phong cách Art Deco hoài cổ.
Dù là gạch đỏ son hay cổng gang trầm hùng, dù là dải lối đi trùng lặp hay giao điểm tường khuất lấp đều ghi dấu chân người hùng không mặc áo choàng, người con thuộc về tổ quốc, không màng nguy nan để mang bình yên đến cho phố phường thị tứ.
Trong lòng đặc khu ngập tràn giấy má, văn thư và hương mực viết mới nguyên, sự trang nghiêm là luật bất di bất dịch. Chiếc quạt trần bằng đồng thau kẽo kẹt than van, dưới tấm màn nhện giăng mắc chăng đầy góc cong của vòm trần.
Dưới ánh đèn huỳnh quang, rọi thẳng lên vầng trán đẫm mồ hôi của cô chú chiến sĩ trong sắc phục hải quân sẫm màu, luồn lách giữa dãy bàn làm việc lộn xộn hồ sơ tài liệu và cốc cà phê nguội ngắt. Cửa gỗ hai lớp cao ba mét, với kính mờ khắc chữ vàng mở ra đóng vào không ngớt theo tiết tấu công việc hối hả.
Treo dọc theo đôi bên bậc thang xoáy ốc với tay vịn lan can là chân dung đen trắng của các thế hệ lãnh đạo tiền nhiệm, từ trên cao đăm đăm xuống hàng dài quần chúng ngay ngắn xếp thành hàng, mỏi mòn chờ hoàn tất thủ tục cấp căn cước công dân gắn chip.
Đâu đó trong gian phòng trực ban là các viên chức mặc quân phục chỉnh tề, cứ luân phiên nhau chợp mắt giữa ban trưa trên tấm giường xếp tạm bợ, cạnh bên ngăn tủ chứa đầy cà mèn thức ăn mang theo từ nhà. Tại Phòng Cảnh sát Giao thông là những tốp tuần tiễu đổi ca nối tiếp nhau, trong khi từng chuỗi sóng vô tuyến radio vẫn truyền tải tình trạng giao thông cùng các vụ tai nạn, dệt thành khúc tráng ca về trách nhiệm và đạo nghĩa không có ngày nghỉ.
“Cấp báo, đây là Ban Trinh sát Đặc nhiệm, chúng tôi phát hiện dấu hiệu bất thường tại khu 27B. Khẩn thiết đề nghị lực lượng tiếp viện tức thời. Cảnh báo, đây là lệnh…”
Góc xó phòng, vài chiến sĩ trẻ tụm năm tụm ba lời qua tiếng lại trước tấm bản đồ số quy hoạch các tuyến đường mới. Từ trao đổi sôi nổi chẳng mấy chốc đã cãi cọ gay gắt, giành phần đứng chốt ở những con đường đông đúc nhất, nơi vi phạm giao thông diễn ra như cơm bữa để vớt vát chút bổng lộc giữa dòng đời hối hả.
Tầng cao nhất, văn phòng của Ban Giám đốc Công an Thành phố sáng đèn tới tận canh khuya. Thấp thoáng các lãnh đạo qua lại giữa phiên họp giao ban, đánh giá tổng quan tình hình an ninh trật tự cho các chuyên án quy mô lớn.
An vị trên đỉnh tủ, cái TIVI CRT cồng kềnh cổ lỗ sĩ vẫn tận tụy phát sóng truyền đi bản tin thời cuộc được ghi hình trực tiếp từ trực thăng EC-120B của Đài Truyền hình Việt Nam đang bay vòng vo, hướng ống kính về tâm điểm thảm cảnh vừa giáng xuống lòng đô thị.
Trận sụt lún đã nuốt chửng trọn vẹn một khu phố, chỉ chừa lại lỗ hổng toang hoác. Trên màn hình là Thanh Huyền, một nữ phóng viên đang cầm micro chuyên dụng tác nghiệp giữa bão táp gió giật:
“Đây là phóng sự trực tiếp từ tâm chấn tại khu 27B. Quý vị có thể thấy từ góc quay trên không này, một vết nứt đã ngấu nghiến gần như toàn bộ tuyến phố, hố sâu ước tính khoảng ba mươi mét. Theo ghi nhận mới nhất từ phóng viên thường trú của đài chúng tôi ở hiện trường, lực lượng cứu nạn đã triển khai đồng loạt ba mũi tiến công chủ lực…”
“Xin chuyển hướng về trường quay chính. Tin tức nóng hổi, chúng tôi vừa tiếp nhận tin từ Tổ Kỹ thuật, các thiết bị dò tìm đã nghe ngóng được gì đó dưới độ sâu chừng mười lăm mét. Mời quý vị khán giả hãy chờ đón VTV1 cập nhật trong những phút sắp tới…”
Người vận hành camera trên trực thăng xoay chuyển ống kính không ngơi, khi là quay cận cảnh lực lượng ứng cứu băng mình vượt qua đống gạch vụn tiêu điều. Lúc lại rút ra xa, cho thấy toàn cảnh khu vực phong tỏa tề tựu hàng chục xe cứu thương.
Góc quay từ từ xoay ngang vòng trăm tám mươi độ, thu phóng vào từng bản mặt lấm lem bụi bẩn của các chiến sĩ đang chi viện, phá dỡ từng mảng bê tông cốt thép. Đáng mừng là giữa biển rối ren, thương vong lại chẳng chạm đến thường dân.
Các chuyên gia đã truy nguyên, soi rọi vào tên trùm thầu đã nhử dân đen sa bẫy bằng chiêu trò môi giới lô đất giá bèo. Khai quật điều tra, dãy đất này bản nguyên là vùng quy hoạch treo hơn chục cái xuân thu, bị cát cứ bánh vẽ thành dãy dài nền đất thổ cư đô thành không gắn với bất kỳ kết cấu hạ tầng kỹ thuật nào.
Đám cò mồi còn tung hỏa mù về bản vẽ 1/500 gần được thông qua và cam đoan lợi nhuận để thổi giá, trong khi đích thị đây là vùng địa hình mủn nát sụp lở. Không chỉ là tin vịt phiêu diêu, đây là thâm cung kế vẽ sẵn, khi sổ đỏ cùng xấp giấy tờ luật pháp hoàn thiện được chủ mưu bày trí từ năm ngoái để phỉnh gạt.
Tuy thân thế lai lịch còn ẩn mật, điều khó lý giải là nhân vật này kịp cưỡng đoạt trục xuất cộng đồng khỏi dự án ma này ngay trước khi địa kiến tác oai. Một pha nhân văn sau giờ vàng, đột nhiên hóa gã cá mập địa ốc nọ thành đấng cứu thế trong mắt dư luận. Hoặc phải chăng, đây chỉ là thủ đoạn thâu tóm đất đai kinh điển.
Thu gom đất giá bèo, dùng vốn ảo bơm phồng mức giá rồi xổ lô bán tháo trước khi bong bóng vỡ tan?
Vị cà phê đăng đắng ngào ngạt hòa cùng mùi giấy da thoang thoảng phất lên từ phòng làm việc, viên thanh tra kỳ cựu nghiêng người trên chiếc ghế bọc da, mắt không rời khỏi màn ảnh. Sáu thập kỷ lặn ngụp trong ngành, tóc ông giờ điểm bạc như cước vẫn chưa gặp phải một thế cuộc nào tương tự với lần này.
Thông qua điện đàm, lời tường trình dồn dập tuôn về: “Tiểu đội K9 đã khoanh vùng hai điểm phát hiện dấu hiệu sinh tồn... Đang khai triển công tác quét dò địa mạo 3D... Yêu cầu hành lang không phận để tiếp tế…”
“Chậc!”
Cụp micro xuống, viên thanh tra quay sang đồng sự trẻ đứng kế bên.
“Thôi thì cứ để lũ trẻ trong Cục Điều tra Hình sự, xử lý lòng tham vô độ nhân gian theo lối riêng của chúng!!! Còn chúng ta, kinh nghiệm của những lão già như tôi lúc này quý hơn vàng đấy…”
Cơn thịnh nộ của đất mẹ tuy tạm lắng, không có nghĩa vết nứt ngầm phát tán, bò dần từ vành đai kia sẽ ngừng rình rập cư dân vùng tiếp giáp phụ cận. Phòng bệnh hơn chữa bệnh, tránh voi chẳng xấu mặt nào miễn sao nghiêm tuân quy trình sơ tán thì lòng dạ ông mới thảnh thơi.
“Nghe rõ chứ, đây không phải tập dượt chi. Các tiểu đội khẩn trương triển khai thiết lập khu an toàn, bao vây lấp kín toàn bộ phạm vi ba cây số tính từ điểm rung chuyển. Thông tri đến cư dân sở tại về tình hình và yêu cầu bộ phận kế hoạch tài chính ước tính kinh phí đền bù thiệt hại…”
Phòng chỉ đạo lúc này kín đặc nhân viên. Các trưởng đơn vị xúm xít quanh tấm địa đồ niên đại cổ, mở toang trên mặt phẳng gỗ. Ngả sắc úa vàng, nó phủ mờ lớp bụi mỏng dưới quầng sáng đèn bàn. In đậm đường kẻ về những hình chú giải chồng chéo khó phân: Từ thớ sét nâu đỏ sẫm của phù sa ngàn năm, đến các vân xanh xám nhợt của thạch nhũ bị karst hóa.
Căn cứ vào số liệu khảo sát địa chất, vùng sạt lở nằm trong miền biến động địa tầng, với hệ số thấm K=10^-6 cm/s và góc ma sát trong φ=18°.
“Xem này…” - Trỏ vào một nút giao án ngữ ngay vùng đất lún, ông nói. “Ẩn sâu dưới nền Hồ Hoàn Kiếm này hồi chống Pháp, ông cha ta đã từng dày công tạo dựng cả một mạng lưới địa đạo. Khu ba sáu phố phường vốn dĩ là một mê cung đích thực. Nhiều con hầm trong số đó được nặn tạo bằng việc kết giao, ghép nối các hang động với mương thoát nước. Tôi đã nhận diện được hai mươi ba cửa ngõ, trong số đó, mười một lối vẫn còn nguyên tính thông quan. Gần sát nhất là hầm D4, cách điểm nút tám trăm mét hướng Đông Bắc. Không gì là không thể, hãy tận dụng đường ngầm làm cửa hậu dẫn lính cứu hỏa tiến vào từ nhiều ngả…”
Không chỉ là dị tượng địa cầu, những hang này đan xen vào nhau tạo thành quần thể huyệt ngầm tự nhiên, na ná những gì mà ta vẫn hằng thấy ở vùng Vịnh Hạ Long. Theo dữ liệu này, độ sâu trung bình của các hang trong khu vực là 15 - 20 mét.
Với địa chất đá vôi kiểu này, hoàn toàn có thể tồn tại không gian rộng đủ cho người sinh sống. Nếu kẻ nào tinh thông địa tầng học, hắn hoàn toàn đủ sức khai thác hệ thống này để cấu trúc một sào huyệt lánh xa mọi dòm ngó. Ý tưởng này không hề mới mẻ chi. Thời kháng chiến chống Mỹ, dân ta đã có những làng hầm huyền thoại ở Củ Chi, Vĩnh Mốc.
Cả một thôn làng với hơn chín mươi hầm ngầm được khoét xuyên qua thạch nhũ, nối liền các huyệt động karst tự thành. Chầm chậm ngước lên, lão thanh tra lẹm lì quét đồng tử qua từng gương mặt đang hồi hộp chờ lệnh. Biết đâu đấy vẫn còn những con người kẹt cứng dưới hốc hầm cổ xưa này. Dẫu xác suất khá nhỏ nhoi, bọn họ không thể phớt lờ hi vọng cứu người nào.
“Hãy gấp rút triển khai đồng bộ mọi phương thức ứng phó theo Quy trình ICS, chuẩn bị ngay cho phương án di tản theo kịch bản PCTT-01. Đội Cứu hộ Cứu nạn duy trì trạng thái báo động cấp 2. Liên lạc gấp với Trung tâm Dự báo KTTV Quốc gia, đề nghị quan trắc nghiêm ngặt các thang địa chấn. Ban Hậu cần, thu xếp sẵn các mô đun nhà lưu động và nhu yếu phẩm. Đội Quản lý Đê điều thì hãy rà soát tổng thể cống rãnh thoát thủy, ngăn ngừa mưa lớn gây ngập úng cục bộ. Thường dân cần được huấn luyện các phương án ứng phó, phòng khi tình huống chuyển biến theo chiều hướng bất lợi. Chưa hết đâu...”
Tạm dừng vài giây, ông ta nhấn mạnh.
“Kích hoạt Trung tâm điều hành khẩn cấp (EOC) ngay. Mọi đơn vị bắt buộc phải duy trì kênh liên lạc 24/7 qua băng tần giao tiếp độc quyền nội bộ. Báo cáo tình hình theo chu kỳ ba mươi phút một lần. Còn cô thư ký à, phụ tôi triệu tập phiên họp khẩn, chúng ta cần kiểm định khắp mọi phương diện sự việc…Gì chứ!?”
Mạch thảo luận bất chợt bị đứt đoạn bởi tràng xôn xao bật lên, các cặp mắt đều nghẹt thở đổ dồn về hướng tivi. Tiến đến, lão thanh tra giật lấy remote từ tay cấp dưới. Bàn tay xương xẩu nắm riết lấy nó, ông vặn âm lượng đến cực đại.
Dần dần trên bề mặt hiển thị phẳng lì, thảm cảnh xé lòng dần hiện lên rõ mờ. Đống chiếu nan tre kia chẳng dùng để đưa tiễn hương hồn siêu thoát, mà để phủ lấp những thây xác thê thảm bị phanh thây dã man. Hay nói cách khác là một bí án mờ ám, nhất loạt đẩy đám cảnh sát tại chỗ bối rối như canh hẹ.
Đúng tại vùng lõi động đất, mớ thi hài lũ xã hội đen chi chít hình xăm thả phanh rải rác bất định như dấu tích một vụ thanh trừng băng đảng thế lực ngầm. Mô cơ thể chúng rời rạc không nguyên vẹn, di tích của một ác nghiệt che phủ bởi lớp đất đá sụp lún. Một nỗi trăn trở cứ đeo đẳng lão thanh tra dạn dầu sương gió... Liệu thảm kịch thiên tai này chỉ là bình phong, che đậy cho một trò bịp bợm nào đó ở chốn giang hồ địa phương?
“Danh tính các nạn nhân vừa được xác nhận…” - Chất giọng nữ phóng viên cất lên gấp gáp. “Trần Quốc Hải tự Hải sẹo, Nguyễn Văn Dũng tự Dũng điên, Phạm Minh Khoa tự Khoa đại bàng.”
Giật mình, lão sực ngậm ra từng cái tên không xa lạ được xướng lên như bản cáo trạng. Đều là đối tượng có tiền sự tiền án, vào ra đồn công an như đi chợ. Đáng nói, tất tần tật chúng đều có mối làm ăn với Tuân.
“Không thể nào…” - Thanh tra lẩm nhẩm, mắt không rời mấy bao tải chuyển dời lên xe cứu thương. “Trọn cả đám gia nô tên đại tá từng trưng dụng, lũ du côn tai tiếng nhất phường Bắc Từ Liêm... Tại sao tụi nó lại... Chết cả lũ, chết bằng một phương cách phi lý, bất thường...?”
Quần tụ ở mấy tửu điếm bình dân, ngày này đánh bạc lắc tài xỉu, sang hôm khác lại chơi trội làm màu quét qua vài cơn bão tốc độ nửa đêm nửa hôm. Còn lạ gì bọn này, chúng có biết trời trăng gì hơn đâu. Giang hồ mạng thời nay hiền khô như cục bột, hảo hán bàn phím không cả. Ngoài đời gặp nhau, cùng lắm lời qua tiếng lại nặng nhẹ mấy câu rồi kéo vào quán karaoke giảng hòa…
Chứ nào dám xử nhau kiểu băng đảng Hong Kong dữ dằn thế. Đến cả đại tá Tuân cũng chỉ dùng bọn này phô trương uy danh, dọa dẫm đối thủ làm ăn.
Chớ động tới máu thì cả đám sợ ma hơn cả trẻ con ấy. TV chiếu đến đoạn này, càng lúc càng nhiều thuộc cấp tụ họp quanh thanh tra. Dư âm từ chiến dịch đột kích bến cảng tháng trước vẫn rỉ máu, chưa ai trong số họ nguôi quên. Với tâm thế tốc chiến tốc thắng truy bắt Tuân bằng mọi nguồn lực quân sự, họ tin chắc trước hỏa lực hùng hậu áp đảo đến vậy, việc tóm gọn đại tá chỉ còn là chuyện sớm muộn. Ai dè rằng, con sâu mà viên thanh tra ngỡ là mồi ngon, hóa ra lại là tay thợ săn lành nghề.
Gã đã dò la cặn kẽ địa thế, bài trí chu toàn trận địa hỏa công biến cả một tinh binh lọt vào cái bẫy trùng trùng giăng sẵn. Kẻ ác tâm lợi dụng đúng dịp trường tổ chức kỳ nghỉ dã ngoại, chuyến đi chơi mà lũ trẻ ngóng trông cả tháng trời.
Khu sinh thái ngoại thành đáng ra phải là chốn thần tiên, lại biến thành nhà tù tăm tối. Những đứa trẻ bị bịt mắt tách khỏi đoàn, nhốt trong xà lim dưới hầm sâu không một tia nắng. Cả đội quân thiện chiến nhất, dù tài giỏi đến mấy cũng đành buông xuôi vũ khí khi tương lai con cái bị ném lên bàn cân. Chơi kiểu đó là hèn hạ, giao tranh hỏi tội nhau thì đánh, cớ sao vơ vét thiếu nhi vô tội?
Quả thật, đại tá tuân thủ cam kết trả thả lũ trẻ về nguyên vẹn sau khi bọn họ quỳ rạp gối quy hàng. Thế nhưng chứng bệnh thần kinh mà bọn trẻ mắc phải, phỏng chừng bao giờ mới chữa khỏi đây. Đến tận bây giờ, con gái Đại úy Thành chỉ thu lu góc phòng mặc thế sự bên ngoài. Thằng cu Bin nhà chú Hải Phòng chống ma túy mỗi đêm vẫn tim đập chân run, toát mồ hôi lạnh không yên giấc.
“Bé Thu nhà tôi…” - Một Trung úy sụt sịt đứt quãng. “Trước đây hoạt bát nhất lớp. Giờ… Nghe tiếng động lớn là giật mình, gặp có ai lạ là trốn. Tuần trước còn gào khóc đòi bỏ học, nói trong lớp tối quá, sợ lắm…”
Tiểu công tử nhà thanh tra sinh ra đã ngấm máu công an gan lì nhất lớp, với tinh thần thép và một chút may mắn đã an nhiên vô sự. Đêm thoát ly khỏi cảng biển, viên thanh tra đón đầu mũi đạn lạc lõng xiên ngang mặt. Thương con, sẹo cũ đau nhức không thôi.
Trong một thoáng, tay ông lần tìm phù hiệu thanh tra Bộ Công an mà sáng nay nhờ vợ cài dùm lên ngực áo bên trái tim. Chẳng màng bản thân, mà tất thảy anh em chiến sĩ có mặt tại đây đều nuôi dưỡng một mối hận sâu như biển rộng đối với đại tá. Đây chính là thời khắc huy hoàng thực thi án thiên, giáng long trừng phạt Tuân đừng dại mà coi khinh lực lượng An ninh thép của Tổ quốc.
Thầm thề sẽ lôi cổ hắn ra trước vành móng ngựa Tòa án Hình sự Quốc tế, đền tội tương xứng với tội ác tày đình đã phạm phải.
“Ngồi ỳ ra đó than vãn, nào có ích chi? Chẳng thà cùng tôi đổ về hiện trường tìm kiếm dấu vết. Nếu giả thuyết quả đúng như thế, tất thảy dấu vết đều sẽ dẫn ta đến sào huyệt tên Tuân... Hãy để tên đại tá kinh ngạc trước nghị lực sắt đá của chiến sĩ Công an nhân dân nào!!!”
Ngay khi lời hiệu triệu viên thanh tra vừa dứt, toàn thể các đồng chí trong phòng nhất tề đứng dậy và sóng vai thẳng hàng, đồng thanh cất cao giọng dậy trời: “Tuân lệ… Hở!?”
“Có người lạ xông vào đồn!” “Nhìn tướng đi như võ sĩ ấy…”
“Không phải đâu, kiểu bước như quân đội cơ!”
“Lạ thật, không thấy vũ khí gì cả.“
“Kìa, nhìn cái cách nó nhìn thẳng vào camera đi!"
“Có vẻ không phải tay vừa…”
“Đứng im tại chỗ! Đây là cấm khu!!!“
“Nó không dừng, vẫn cứ tiến…”
“Báo động! Báo động!”
Song le, khí thế ngùn ngụt sục sôi kia chợt héo hắt bởi tiếng xôn xao nhốn nháo từ sân vọng thẳng lên văn phòng tầng hai. Qua màn hình giám sát, các sĩ quan đều chứng kiến rõ mồn một thân ảnh gã thanh niên, dõng dạc sải những bước chân tiến vào trụ sở giữa thanh thiên bạch nhật.
Khá là “vinh hạnh”, khi gã được cả đồn điền túa ra tiếp đón, loạt tia nhìn như bị nam châm hút vào điểm cố định và nòng súng chĩa thẳng. Vậy mà gã trai vẫn thản nhiên thẳng tiến như thể đây là tư gia. Trong giây lát, ông đã hình dung ra tên đại tá Tuân dại dột đến độ mò tới tận hang ổ để phục kích họ.
Vô thức vuốt ve bao súng, vi xử lý trong não viên thanh tra đảo điên phỏng đoán đủ kiểu. Hấp tấp rời khỏi bàn, ông để mặc tách cà phê còn nghi ngút khói mà băng xuống cầu thang, miệng không ngừng đọc thần chú:
“Nhỡ đâu là Tuân thật... Nhưng không, hắn quái nào ngu ngốc đến thế. Vậy rốt cuộc là ai…!?”