Chị, Em Yêu Chị

Chương 55: Chương 55





Trần Thiên Hương phải cố gắng lắm mới trở về nhà được. Cô ngồi trên ghế, nước mắt chảy dài xuống. Vũ Hương Ly bỏ cô mà đi, đây là chuyện cô chưa bao giờ nghĩ đến, ập đến như vậy, khiến cho Trần Thiên Hương quá bất ngờ, quá đau khổ. Vùi mặt vào đôi bàn tay, khóc nức nở lên.
Nguyễn Hiền đứng ở một bên ôm đứa bé, nhìn con gái như vậy cũng rất đau lòng, nhưng trong lòng bà đã quyết định, dù thế nào cũng phải lạnh lùng cứng rắn. Đang suy nghĩ miên man, đột nhiên đứa bé khóc lớn lên, Nguyễn Hiền nhìn xuống, tâm lại khẽ xao động, cứ nhìn đứa bé bà lại nhớ đến khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của Vũ Hương Ly. Nguyễn Hiền lại mềm lòng.
Trần Thiên Hương nghe tiếng đứa bé khóc liền quay đầu lại nhìn, đôi mắt đỏ ngầu lên, lồng ngực cô đau quá, đau đến không chịu nổi nữa. Cô vô cùng khó chịu, như thể không thể vượt qua giờ phút này nữa, lòng đau đến mức như có thứ gì gặm nhấm, từng chút một như phá nát tim gan. Tiếng khóc của đứa bé càng ngày càng lớn, xé nát lòng Trần Thiên Hương, cô không chịu nổi nữa, dùng hết sức đập mạnh tay xuống mặt bàn thủy tinh. Cốc trên bàn vỡ tan, bàn tay trắng nõn bị cứa ra, máu tươi không ngừng chảy xuống. Trần Thiên Hương khóc càng thống khổ hơn, hai bàn tay liên tiếp đập mạnh xuống như thể không biết đau, nào ai biết, cô thực sự rất đau, nhưng đau này so với cái đau trong lòng thấm tháp vào đâu?
Trần Thái Hưng nhận được tin từ Nguyễn Hiền gấp gáp chạy tới, mang theo mấy hộp sữa bột, vừa đến nơi thì thấy tiếng động rất lớn, là tiếng trẻ con khóc, còn có tiếng đổ vỡ, ông mở cửa vào nhà, thấy vợ đang đứng ôm đứa bé trong tay, đứa bé khóc đến mức mặt mũi đỏ ửng lên, con gái thì không ngừng đem đồ đạc ném xuống, đập vỡ.
Trần Thái Hưng sợ hãi, đặt mấy hộp sữa xuống, vội vội vàng vàng chạy tới giữ chặt lấy Trần Thiên Hương.
– Dừng lại, con bị điên à?
Trần Thiên Hương nước mắt ướt đẫm, chân tay giãy dụa khỏi Trần Thái Hưng, miệng hét lên.
– Thả con ra, bố thả con ra, cho con khổ đến chết đi.
Trần Thiên Hương bị Trần Thái Hưng giữ chặt lấy tay, chân lại đưa lên đạp lung tung, đồ vật cứ như thế bị cô phá hỏng hết.
Nguyễn Hiền đi gần đến, đem đứa bé đặt xuống chiếc ghế gần đó. Sau đó đến trước mặt Trần Thiên Hương đang gào thét phá phách không thương tiếc tát một cái thật mạnh, mạnh đến mức tay bà cũng tê rần lên.
– Em…
Trần Thái Hưng trợn tròn mắt, Nguyễn Hiền đánh mạnh quá. Trần Thiên Hương bị đánh lật mặt sang một bên, trên khóe miệng còn vương máu, nhưng đã chịu đứng im, nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống. Trần Thái Hưng thấy con gái đứng im rồi mới dám thả lỏng tay ra, Trần Thiên Hương như thế ngã xụp xuống mặt đất. Nguyễn Hiền ngày hôm nay đã đánh con gái hai lần, trong lòng cũng đau như cắt.

– Tôi bảo cô như thế nào tại sao cô không nghe? Cô không nghe thấy con gái mình khóc à? Nó đang đói đấy, con cô đang đói đấy, cô đập phá cái gì? Con bé đó đi thì nó cũng đã đi rồi, nó quan trọng đến mức cô không cần con cô nữa có phải không?
Nguyễn Hiền chỉ thẳng vào mặt Trần Thiên Hương, tức giận mắng.
– Mẹ đem nó đi đi, con không có tâm trí để nói chuyện nữa, càng không có tâm trí chăm sóc nó.
Trần Thiên Hương cúi mặt xuống đất, mệt mỏi nói ra, cô thực sự không chịu được Vũ Hương Ly bỏ mình mà đi.
– Tôi chưa từng bao giờ thất vọng như thế này, lần đầu tiên tôi thấy thất bại khi đẻ ra đứa con gái này. Cô không cần đứa bé này? Được, để tôi đem nó bỏ đi, đằng nào nó cũng không phải con của tôi.
Nguyễn Hiền cứng rắn, đi đến nơi đứa bé đang nằm, bế nó lên định đem đi.
Trần Thiên Hương nghe thấy mẹ nói vậy, đôi mắt mở thật to. Hương Ly từng hỏi cô “Nếu không có em, chị có thương con không?”. Nhưng mà, cô đang làm gì thế này? Cô đang đối xử với con gái như thế nào vậy?
Đầu Trần Thiên Hương bị Nguyễn Hiền đánh có chút choáng váng, vội lồm cồm từ dưới đất bò dậy, lao đến giữ lấy chân Nguyễn Hiền, miệng lắp bắp.
– Kh… Không không, mẹ trả con cho con, đưa cho con đi mà.
Nguyễn Hiền nhìn Trần Thiên Hương ôm lấy chân mình trong lòng mới có chút yên tâm, Trần Thiên Hương thực sự cũng vẫn thương đứa con này, nhưng vẫn vờ lạnh lùng.
– Đã nói không có tâm trí mà, để tôi mang nó đi.
Nguyễn Hiền giằng chân ra, Trần Thiên Hương ôm càng chặt, nước mắt giàn dụa. Trần Thái Hưng đứng một bên dù biết vợ mình đang thử con gái nhưng vẫn vô cùng đau lòng.

– Không, trả con cho con đi mà, con xin mẹ.
Trần Thiên Hương khổ sở cầu xin, Nguyễn Hiền lúc này mới quay lại, đem đứa bé đang khóc đưa đến trước mặt Trần Thiên Hương, cô vội vàng đỡ lấy, ôm đứa bé vào lòng, trong lòng dâng lên một cảm xúc lạ kì, cả thân thể bỗng nhiên ấm áp, đứa bé cũng nín bặt, cọ cọ vào ngực Trần Thiên Hương mà ngủ.
– Mẹ xin lỗi, xin lỗi con, mẹ làm con sợ rồi, xin lỗi con. Ngoan, mẹ ở đây, mẹ thương con, đừng sợ.
Trần Thiên Hương ôm thật khẽ, nhẹ nhàng nói, nước mắt vẫn rơi, sinh linh bé nhỏ này là sợi dây gắn kết giữa cô và Vũ Hương Ly, cũng là miếng thịt cắt trên người mình xuống mà. Xin lỗi con, mẹ sẽ đối xử với con thật tốt.
– Con bé đói rồi, đưa đây để mẹ cho nó ăn.
Nguyễn Hiền đón lấy đứa bé, thái độ đã hòa hoãn hơn.
Nguyễn Hoàng Anh và Trần Hà My hôm nay đến thăm Vũ Hương Ly, vừa vào nhà đã thấy nhà cửa bừa bộn, Trần Thiên Hương thì ngồi trên nền nhà, tay chảy đầy máu.
– Bác để con bế cháu cho, bác về nhà nghỉ ngơi đi, ở đây có con với Hà My rồi.
Nguyễn Hoàng Anh đến, đón lấy đứa bé, nói. Nguyễn Hiền gật đầu, đứa cháu gái này rất hiểu chuyện, bây giờ mình ở lại đây cũng không phải ý kiến hay, Trần Thiên Hương tâm lí đang không ổn, ngại tiếp xúc với mình, đành nhìn Trần Thái Hưng, sau đó dặn dò một chút.
– Sữa ở kia, hai đứa giúp chị Hương cho em ăn, băng tay lại cho chị nhé, bác về trước.
Nguyễn Hiền nói, mắt nhìn Trần Thiên Hương đang thẫn thờ ngồi dưới đất.
– Vâng, bác yên tâm về đi.

Trần Thái Hưng và Nguyễn Hiền đi rồi, trong phòng khách có chút im lặng. Nguyễn Hoàng Anh đưa đứa bé cho Trần Hà My rồi nhanh chóng lấy sữa mang vào nhà bếp pha, sau đó đưa cho cô.
– Chị pha sữa đủ ấm rồi, em mang vào phòng chị Hương cho cháu ăn, chắc trong đấy có quần áo sơ sinh đấy, cho cháu ăn xong thì thay quần áo nhé, em biết làm không?
– Em làm được mà.
Trần Hà My nhận lấy bình sữa, gật đầu.
Nguyễn Hoàng Anh lấy hộp thuốc trong tủ thuốc gần đó, nhìn thấy phòng khách bừa bộn liền lắc đầu, đến trước mặt Trần Thiên Hương ngồi xuống, bắt đầu băng bó vết thương.
Nguyễn Hoàng Anh nâng đôi tay Trần Thiên Hương lên, tỉ mỉ xem xét vết thương, may mắn bàn tay chỉ bị thủy tinh cứa qua chứ không bị ghim vào tay, nếu không sẽ khó giải quyết. Đem oxi già rửa sạch miệng vết thương, từng giọt từng giọt chảy xuống, Nguyễn Hoàng Anh đau lòng, khẽ cau mày, chắc là đau lắm, liền nhìn xem Trần Thiên Hương, khuôn mặt chị ấy vẫn thẫn thờ, như thể người bị thương không phải là mình vậy, bị thủy tinh cứa vào tay không phải chuyện bình thường, chỉ cần là một vết cứa đã đủ đau lắm rồi, vậy mà bàn tay Trần Thiên Hương dày đặc là vết thương, máu tươi chảy nhiều đến nỗi Nguyễn Hoàng Anh còn ngửi thấy mùi hơi tanh nồng lên, như thế nào mà Trần Thiên Hương có thể không cảm giác như thế? Nguyễn Hoàng Anh không hiểu có chuyện gì xảy ra, vẫn đem băng quấn quanh bàn tay cô, khẽ hỏi.
– Làm sao vậy, tại sao lại làm đau mình thế này? Nói cho em biết được không?
Trần Thiên Hương nước mắt lại rơi xuống, đôi mắt nhìn vào người đối diện, cô òa lên.
– Hương Ly đi rồi, cô ấy bỏ rơi chị rồi, sao lại như thế, cô ấy hứa sẽ không rời xa chị mà.
Nguyễn Hoàng Anh nhìn cô gái trước mặt, mới vừa rồi bàn tay bị đau đến như vậy còn không thèm nhăn mày đến một cái, vậy mà chỉ mới nhắc tới Vũ Hương Ly đã khóc thương tâm đến như thế, mình chưa từng một lần muốn nhìn người này đau khổ, Vũ Hương Ly lại có thể làm cho chị ấy thành ra như thế này, trong lòng Nguyễn Hoàng Anh có chút tức giận, ôm lấy Trần Thiên Hương, để cô dựa lên vai mình.
– Được rồi, chị đau lắm phải không, cứ khóc đi, đau thì chị cứ khóc đi.
Nguyễn Hoàng Anh vuốt ve lưng Trần Thiên Hương, mỗi cái khóc nấc lên của chị ấy lại khiến cô đau lòng, nhưng lại không thể làm gì để dịu lại, đành ngồi yên để cho Trần Thiên Hương tựa trên vai mình mà khóc.
Sau một lúc lâu, rốt cuộc Trần Thiên Hương cũng ngừng khóc, khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mắt sưng đỏ lên, khiến ai nhìn cũng phải đau lòng, Nguyễn Hoàng Anh lại là người ngồi ngay đối diện, cũng suýt chút nữa rơi nước mắt.
– Con của chị đâu?

Trần Thiên Hương bị sốc, không để ý tới xung quanh, vừa mới bình tĩnh lại một chút liền hỏi đứa bé. Bây giờ ngoài việc này cô cũng không biết phải làm gì. Vũ Hương Ly đột nhiên bỏ đi không nói một lời, không cho cô cả một cái lí do, không có cô ấy bên cạnh, lại luôn bên tai vang lên tiếng khóc như xé lòng của đứa bé, Trần Thiên Hương thực sự không chịu nổi. Tim cô cứ co thắt lại, đôi môi mím thật chặt, chống tay xuống đất đứng dậy.
Nguyễn Hoàng Anh vội vàng đõ lên, chỉ sợ cô chống tay xuống sẽ lại ảnh hưởng đến vết thương.
– Đang ở trong phòng, Hà My cho nó ăn.
Trần Thiên Hương gật đầu. Vội vàng đi về phía phòng ngủ. Đứa bé đang nằm trong lòng Trần Hà My ngủ thật say, Trần Thiên Hương tiến lên, nói.
– Đưa cháu cho chị.
Trần Hà My hơi chần chừ, Nguyễn Hoàng Anh vội lên tiếng.
– Tay chị đang đau, đừng vội bế, để sau đi.
– Không sao, ban nãy cũng đã bế rồi, mau lên, chị muốn ôm nó.
Trần Thiên Hương nói, đợi tới khi tay khỏi rồi mới được bế thì tới khi nào?
Trần Hà My vẫn ngần ngại nhìn Nguyễn Hoàng Anh, chỉ sợ chị ấy bàn tay đau lại lỡ tay làm rơi đứa bé. Nhưng mà thực sự cô không hiểu, một người mẹ dù có bị làm sao cũng sẽ không làm tổn thương con của mình.
– Đưa cho chị ấy đi.
Nguyễn Hoàng Anh thấy Trần Thiên Hương nhìn đứa bé, bàn tay đưa ra mong chờ, trong ánh mắt tràn ngập thứ tình cảm khó tả, liền nói Trần Hà My đưa con cho cô.
Trần Thiên Hương đón lấy đứa bé, đôi mắt u buồn tỉ mỉ nhìn khuôn mặt nó, khi nãy lúc bế nó, tâm trạng của cô không bình thường, chỉ biết ôm chặt nói xin lỗi, bây giờ mới nhìn kĩ. Đứa bé mới đẻ ra quả thực chưa biết nó giống ai, nhưng mặt mũi rất khả ái, chắc chắn sau này sẽ rất dễ nhìn. Trần Thiên Hương nhìn khuôn mặt đứa bé, môi khẽ mỉm cười nhưng trong lòng tràn ngập đau đớn, xót xa.


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.