Giọng nói của anh rất dịu dàng, như một cái roi da mềm mãi, quất vào thần kinh của cô, đưa tâm trí đang nghĩ về người đàn ông khác của cô trở lại thực tại.
Diêu Tinh Thần quay đầu nhìn anh: “Người đi hết rồi, anh không phải diễn.”
Khi cô đang hôn mê nằm trên giường bệnh, anh đứng ngoài hành lang hút một điếu lại một điếu, đến khi y tá nhắc nhở anh trong bệnh viện không được hút thuốc, anh mới dập điếu cuối cùng.
Diêu Tinh Thần than thở nằm trên giường, thay đổi sắc mặt xu nịnh vừa nãy, phiền não phất tay: “Đi đi, thấy khuôn mặt hả hê của ngươi bản cung phiền lắm, bản cung muốn đi ngủ.”
Lục Lập Phong móc bao thuốc rỗng ra, ném lên người cô. Diêu Tinh Thần ngay lập tức bật dậy, ôm bao thuốc lá, dùng sức hít hà như chú lợn con.
Ngắm ô mai cũng không ngăn được cơn khát, Diêu Tinh Thần hung dữ trợn mắt nhìn người hại cô mang thai, cướp đi cuộc sống sinh hoạt hoàn hảo đáng ghen tị vốn có của cô. Cô nghiến răng nghiến lợi:
“Lục Lập Phong! Tôi hận anh!”
Lục Lập Phong nhìn dáng vẻ u uất của cô, không trả lời, nhàn nhã về ghế salon mở laptop làm việc tiếp, khóe miệng bất giác nhếch lên…