Chỉ Bạc Quấn Lấy Ánh Trăng

Chương 95: Năm sau, năm sau nữa và nữa.



Bây giờ Sương Hàn không thích nắm tay, Đình Xuyên sẽ không nắm tay.

Anh tiến, và cũng chờ người nguyện ý.

Cuối đông, sắc trời tối rất nhanh, cơn gió đìu hiu lướt qua mi mắt cô. Bao quanh là đám đông ồn ào náo nhiệt, mỗi người một cuộc đời, Sương Hàn bước thật nhanh, cố gắng để kịp giờ xem pháo hoa.

Đình Xuyên dừng bước, cô cũng đột ngột dừng lại.

Thanh âm rõ ràng quen thuộc vang lên, rồi dần tan vào thanh âm ồn ào xung quanh:

"Ở đây nhé"

Sương Hàn gật đầu, không nhìn anh dù chỉ nửa giây.

Sát đến giờ, người đến xem lại đông hơn, cô di chuyển người. Tạo ra khoảng cách giữa mình và Đình Xuyên, đèn điện xung quanh dần dần được tắt hết, Sương Hàn bất ngờ bị một người đụng phải. Cô trong một khoảnh khắc mất thăng bằng, đụng vào người phía sau, người phía sau cô không ai khác ngoài anh.

Đình Xuyên đỡ lấy tay Sương Hàn, cô dựa lưng vào lòng anh. Thanh âm trầm ấm ngay sát bên tai:

"Vợ! Cẩn thận một chút!"

"Vợ"

Ánh mắt Sương Hàn vừa nghe được lời này đã nổi lên gợn sóng, trái tim đập mạnh hơn bình thường.

Rõ ràng cô cũng có ý tình với anh, nên mới có những cảm xúc ấy.

Cô nhanh chóng đứng thẳng lại, nhanh chóng rời khỏi người Đình Xuyên, nhưng rồi tay lại bị anh giữ lại. Sương Hàn bị nắm lấy tay bất ngờ, quay đầu lại nhìn Đình Xuyên, từ phía xa thanh âm "Vút" cao vang lên, ngay khoảnh khắc mắt chạm mắt, pháo hoa được bắn lên, hòa vào thanh âm pháo hoa, ánh sáng rực rỡ sắc xanh làm nổi bật cả một bầu trời tĩnh mịch.

Cô đứng ngược sáng, ánh mắt nhìn hình ảnh pháo hoa rực rỡ trong mắt anh. Thời gian như ngưng lại, Sương Hàn không hề nhúc nhích, như bị cuốn sâu vào trong ánh mắt Đình Xuyên, khoảng cách gần, rất gần. Ánh mắt anh đột nhiên trở nên rất nghiêm túc, vành tai đỏ rực nói:

"Tôi yêu em."



Âm thanh xung quanh quá ồn ào, khiến cô nghe không nghe rõ lời Đình Xuyên nói. Nhưng nhìn khẩu hình miệng anh, Sương Hàn biết, lời Đình Xuyên nói là gì, lòng cô rối bời, má đột ngột cảm thấy có chút nóng. Anh cúi đầu, buông cổ tay nhỏ của Sương Hàn, nhẹ nhàng vòng tay kéo cô vào lòng.

Đình Xuyên bày tỏ, là để mình thành thật với cảm xúc của bản thân, không phải đòi hỏi bất cứ điều gì. Chỉ là, anh có chút tham lam, vẫn hy vọng một điều gì đó từ đối phương. Để trán chạm trán, Sương Hàn giật mình nhắm chặt mi mắt, cánh tay không hiểu sao lại run lên, dần trở nên căng thẳng, kéo theo sự căng cứng trong tứ chi. Sát gần nhau, giọng nói quen thuộc của Đình Xuyên trở nên rõ ràng hơn, ấm áp truyền đến bên tai cô.

"Sương Hàn."

Sương Hàn vẫn nhắm mắt, cánh môi mím chặt.

"Tôi xin lỗi em, tôi không hiểu tại sao em lại khóc, tôi không hiểu em, không biết vết thương trong lòng em như thế nào, không biết em đã trải qua những gì. Em thích gì yêu gì, muốn làm gì, tôi đều không biết. Nhưng từ bây giờ, tôi muốn tìm hiểu mọi thứ về vợ mình."

Phía trong lòng cô, thật khó hiểu, tại sao lại rất ấm áp?

Nói đến đây, giọng nói anh có chút run:

"Xin lỗi... vì tôi đã đến muộn. Xin em, cho phép tôi bước vào cuộc đời em."

Sương Hàn có tư cách để mở lòng với một ai đó không?

Cô cúi đầu, mi mắt hé mở, lòng dao động, chóp mũi cay xè, những mảnh ký ức khi ở bên cạnh Đình Xuyên cứ liên tục hiện lên. Cuối cùng nơi hốc mắt đã bị nhòe đi bởi giọt lệ, Sương Hàn dựa đầu vào lồng ngực anh, không muốn cho ai thấy khuôn mặt bản thân lúc này. Pháo hoa sắc xanh trên bầu trời khiến mọi thứ trở nên rực rỡ, Đình Xuyên thấy cô dựa vào mình, nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng Sương Hàn.

"Vợ, em khóc sao?"

Cô nói, thanh âm nhỏ đè nén ghẹn ngào, không muốn bị phát hiện mình thật sự đã rơi lệ:

"Năm sau... năm sau nữa và nữa, chúng ta... cùng nhau có thể xem pháo hoa như thế này nữa. Được không?"

Phiên ngoại nhỏ: Yêu.

Tôi không hiểu thế nào là yêu, cũng chưa từng dành tình yêu đặc biệt cho một ai. Cho đến khi tôi gặp được một người con gái, cô ấy tựa hồ một bông tuyết nhỏ, như loài hoa đỗ quyên trắng xinh đẹp tinh tế. Cô ấy tên Ôn Sương Hàn, cô ấy nói rất nhiều lời yêu với tôi, rất nhiều hành động thân mật quá mức, nhưng tôi rõ hơn ai hết, những điều ấy, tất cả đều là giả.

Đến với tôi, Sương Hàn không tự nguyện, tôi rõ điều ấy.



Có rất nhiều đêm, cô ấy khóc, sợ hãi, đắm mình trong ác mộng hệt biển đen.

Tôi từ chỉ tò mò, lại dần dần cảm thấy xót xa, không biết cô gái này đã phải chịu những chuyện gì.

Khi ở bên cạnh bông tuyết nhỏ này, tôi mỗi ngày đều cảm thấy mình trở nên kì lạ hơn.

Không hẳn là yêu, có lẽ đơn giản chính là rung động.

Sương Hàn bên tôi như một cái đuôi nhỏ, ngày ngày theo tôi ngọt giọng lấy lòng. Một ngày, cô ấy đột ngột không theo tôi nữa, Phó Đình Xuyên tôi cảm thấy trống vắng kì lạ. Đến khi nhận được món quà nhỏ Sương Hàn tặng, tâm tôi khi ấy dường như đã động.

Khi nhìn cô ấy bên cạnh tình cũ, tôi lòng đầy mâu thuẫn, cảm thấy khó chịu trong lòng. Rất khó chịu!

Tôi ghen rồi?! Không, tôi khi ấy đã tự mình phủ nhận cảm xúc ấy.

"Tôi không ghen!"

Ngày ngày bên cạnh nhau, cảm xúc đặc biệt lại ngày một lớn dần.

"Đây là yêu sao?"

Tôi nhớ cô ấy, thầm cười khi nhìn Sương Hàn, thích mọi lời ngọt ngào kia.

Có lẽ... kế hoạch lấy lòng của cô ấy đối với tôi thành công rồi, và tôi tự nguyện bước vào kế hoạch của cô vợ nhỏ này, tôi dần thành thật với chính mình, không muốn bỏ lỡ cơ hội.

"Mưa dầm thấm lâu"

Giờ tôi tin câu nói này rồi.

Bây giờ, tôi nhất định sẽ khiến lời yêu của Sương Hàn từ giả thành thật, không để nó trở thành "Rung động nhất thời"

Hành trình theo đuổi bắt đầu!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.